Dụ dỗ mãi Tô Phá Nguỵêt mới chịu lết chân ra đường, sắc mặt không được tươi cho lắm nhưng vẫn chưa đến nỗi bặm môi trợn mắt. Đỗ Nhạc đi bên cạnh, nhìn nàng cười rồi vươn tay ôm chặt cả người bên cạnh vào lòng. Bỗng liếc thấy bóng dáng ai ở đằng xa, Tô Phá Nguyệt bất ngờ mở miệng nói với hắn:
" Ca ca, muội thèm mứt quả. "
Đỗ Nhạc không chút nghi ngờ đáp ứng nàng, cẩn thận dặn dò nàng đứng im ở đây, không được đi đâu, rồi hắn quay người đi mua mứt quả cho nàng. Như sợ hắn đi quá nhanh, nàng ở sau bồi thêm một câu:
" Cả hồ lô nữa. "
Nhìn bóng dáng hắn đi xa, nàng nhanh chóng đến gẫn chỗ lúc nãy, tiến đến trước mặt hắc y nam nhân, mà người này chẳng ai xa lạ chính là ca ca của Quỳnh Hoa, hoặc có thể nói là đương kim Hoàng thượng, Ức Ngạ.
" Đầu năm nay nhân dân rảnh rỗi quá nhỉ? Đến cả đương kim hoàng thượng cũng có thời gian chạy ra ngoài lo việc nhà người ta rồi."
Hắn mỉm cười, trong mắt tràn đầy ý cười, giọng thanh lạnh đáp trả nàng:
" Đương kim hoàng thượng muốn lập thê, không chạy ra ngoài thê tử sẽ bị người ta bắt mất."
Lập tức nàng như một con hổ xù lông, gắt giọng quát, mặt tối đi, nhiệt độ quanh người cũng giảm xuống hơn nửa:
" Câm miệng, ngươi không có tư cách gọi ta là thê tử. "
Hắn có chút hụt hẫn vì phản ứng của nàng nhưng cũng không giận dỗi, cười hỏi lại:
" Ta không có, hắn có sao?"
Nàng tất nhiên không ngốc đến mức không nhận ra ý khinh miệt trong câu nói của hắn. Kiêu căng phản biện:
" Hắn đương nhiên có đủ tư cách để làm phu quân của ta. Cho dù ngươi có dùng bao nhiêu biện pháp đi chăng nữa thì cũng vậy thôi."
Ức Ngạ cong môi, đầu hơi cúi, rũ mắt che đi những chua xót đắng cay, giọng hắn có chút lạc đi:
" Nàng ghét ta đến vậy sao? "
Nàng hờ hững quăng cho hắn một câu, mắt khép hờ, chẳng có tình cảm cùng xao động gì trong giọng nói ấy:
" Phải, rất ghét."
Hắn ngẩng đầu mang theo tia hy vọng cuối cùng nhìn nàng, giọng đầy thách thức:
" Vậy, nàng có dám đánh cược? Nếu hắn chấp nhận lấy Quỳnh Hoa làm thê tử, nàng sẽ rời bỏ hắn?"
Gương mặt nàng vẫn hững hờ vô cảm, nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút kiêu ngạo cùng tự tin, thoải mái đáp ứng hắn:
" Ngược lại nếu ngươi thua, ta muốn một yêu cầu."
" Được, thành giao. " Hắn sảng khoái đáp ứng, cho dù là mười yêu cầu vô lý của nàng hắn cũng sẽ làm được chứ nói gì đến một, chỉ có điều là nàng không muốn thôi....
Mắt liếc thấy hắn đã gần về tới, nàng bỏ lại Ức Ngạ ở đây, chạy nhanh về, ngay cả thành giao cũng chưa kịp nói với hắn. Nhìn người trước mặt chạy đi, hắn đau khổ cười buồn, chỉ trách bản thân đã yêu nhầm người mà thôi.
Đỗ Nhạc đi tới, ôm lấy nàng đưa hai que kẹo cho nàng chọn một, bản thân tự mình giữ lại một, cầm giúp nàng. Một bên hắn ôn nhu hạnh phúc nhìn nàng, một bên ánh mắt như gió thoảng qua chỗ nàng và Ức Ngạ đứng vừa nãy, loé lên một tia âm trầm.
Hắn lại cuối đầu xuống nhìn môi nhỏ đang gặm mứt quả của nàng, bản năng mãnh thú đột nhiên trào lên, hắn xoay đầu nàng qua, ôn nhu đưa môi xuống, có chút hung hăng chiếm lấy môi nàng, thưởng thức vị ngọt của mứt quả, thuận tiện chiếm luôn miếng mứt còn trong miệng nàng. Lưu luyến rời đi, hắn còn có chút chưa thoả mãn đành ngậm ngùi ăn hết miếng mứt quả trong miệng.
Tô Phá Nguyệt có chút kinh ngạc vì hành động của hắn, nàng nghi ngờ dò hỏi:
" Ca, huynh làm gì vậy? "
Hắn triều mến nhìn nàng, nhẹ giọng đáp trả, si mê nhìn không muốn dời mắt:
" Thèm mứt quả. "
Nàng không biết phải nói thêm gì với hắn, độ dày của mặt hắn ngày một tăng thêm rồi....
Ngày thi rốt cuộc cũng tới, đứng trước cổng trường thi nàng tiễn hắn vào bằng một nụ hôn, không có động viên cũng không có nhắc nhở, nàng tin chắc là hắn sẽ làm được, tin chắc là như vậy.
Làm bài thi hơn nửa canh giờ, hắn vẫn như mọi ngày bước ra khỏi trường thi, vẫn ôn nhu đón nhận cái ôm ấm áp của nàng, chỉ là trong mắt có chút mơ hồ, dường như hắn vẫn chưa tin được là mình đã thực hiện được mơ ước của đời mình, cùng với nàng.
Tuy chỉ là một chút dao động nhỏ nhoi nhưng nàng vẫn tinh ý nhận ra được, mang theo yêu thương vĩnh cửu nàng nhẹ nhón chân, tặng hắn một nụ hôn triền miên, lúc này nàng đột nhiên nghĩ đến việc ăn... Có chút đói....
Bảng vàng được ban xuống, tên trạng nguyên giấu sau mảnh vải cuối cùng cũng lộ ra. Ngày x tháng xx năm xxx, hắn mang theo tự hào cùng vinh dự vào cung gặp mặt hoàng đế, trong mắt không có vẻ gì là lo lắng, ngược lại còn có chút thanh tịnh.
Đúng như hắn dự đoán đương kim hoàng thượng không phải là người xa lạ, chính nam nhân mặc hắc y ngày ấy, cũng là người đã gặp gỡ Manh Manh của hắn... Lúc này hắn lại trở nên kiên định hơn bao giờ hết, ý chí quyết tâm càng thêm vững mạnh.
Ức Ngạ trên hoàng vị nhìn xuống nam nhân đứng thẳng lưng kia, tâm tình đã buồn nay càng buồn thêm. Hắn đột nhiên có chút ghét bỏ vương vị hiện tại của mình, hắn nhận ra làm vua chưa chắc đã có tất cả. Thậm chí hắn còn không so được với một trạng nguyên nhỏ nhoi. Hắn phất tay lệnh cho tổng quản thái giám bên cạnh đọc ý chỉ, mắt đưa về bóng dáng của người đang ở sau bức rèm, ý vị khó tả...
Thánh chỉ ban xuống, tấn phong Trạng nguyên làm Lễ bộ thượng thư, quan nhị phẩm, thưởng mười ngàn lạng vàng, ba vạn nén bạc, cùng một thê tử là Quỳnh Hoa công chúa, nhậm chức Phò mã gia. Những thứ này còn chưa kể quà cưới, mà lễ vật hoàng thượng ban xuống chính là cái cân giá trị của nàng.
Đỗ Nhạc không gấp gáp nóng vội chỉ vén vạt áo, chậm rãi quỳ xuống, nhìn cử chỉ của hắn Ức Ngạ đã mừng đến phát điên, chỉ chờ hắn tạ ơn xong sẽ mang nàng ra ngay lập tức. Nhưng ai ngờ, thế sự khó đoán, Đỗ Nhạc không phải tạ ơn mà là kháng chỉ:
" Bẩm hoàng thượng, vi thần là người đã lập gia thất, vẫn là xin hoàng thượng ban Quỳnh Hoa công chúa cho người khác đi."
Ức Ngạ bùng nổ, con mồi đã tới miệng lại để nó vụt mất, hắn làm sao có thể chịu được cơn tức này, lập tức vỗ bàn quát:
" Láo xược, trẫm ban lệnh ngươi dám không tuân sao?"
Hắn không sợ cũng không thay đổi sắc mặt, kiên định nói:
" Bẩm hoàng thượng, vi thần một lòng chung thuỷ với thê tử, không có ý lập người khác làm thê, xin hoàng thượng rút lại chỉ."
Ức Ngạ tức đến muốn điên, hắn giờ phút này cũng chỉ đành dùng mưu kế để ép buộc Đỗ Nhạc:
" Ngươi không muốn thì lập tức cút đi cho trẫm, chức trạng nguyên này cũng không cần phải làm nữa. "
Đáp lời hắn chỉ là một câu không biết ý vị là gì của Đỗ Nhạc:
" Bẩm hoàng thượng, nếu vi thần đồng ý lập Quỳnh Hoa công chúa làm thê tử, đến lúc đó không biết hoàng thượng có thể cho vi thần một nguyện ước hay không?"
Nghe thấy hắn đồng ý, Ức Ngạ mừng điên cả người, lập tức đồng ý:
" Nói."
" Bẩm hoàng thượng, xin người cho vi thần cùng Quỳnh Hoa công chúa được chết không toàn thây để tạ tội với thê tử của thần."
Một lời nói ra làm kinh động cả trời đất, bá quan văn võ ngây ra nhìn hắn kinh hãi không thôi, đến Ức Ngạ cũng phải nể phục trước lời nói của hắn. Giờ phút này hắn thật sự chấp nhận rằng mình đã thua rồi, thua từ lúc khởi đầu. Hắn cũng hoàn toàn chấp nhận rằng mình không đủ tư cách để so sánh với y, một người yêu nàng hơn cả hắn.
Hắn đưa mắt nhìn qua bức màn như muốn tìm kiếm thứ gì đó, chỉ có điều nơi đó đã không còn ai nữa rồi. Hắn phất tay áo chậm rãi rời khỏi điện, thái giám bên cạnh tiến lên đưa cho hắn một tờ giấy, đôi mắt hắn chăm chú đọc dòng chữ ngắn ngủi trên trang giấy, môi vẽ ra nụ cười khó có được, đành chấp nhận số phận mà thôi, dù hắn là Thiên kiêu chi tử thì cũng không chống lại được số mệnh.