Nàng càng chìm càng đắm sâu xuống làn nước đen đặc.
Bên dưới mực nước là thế gian u tối, nàng không thể nhìn, không thể cảm nhận, không thể lắng nghe. Ở dưới đó có những cái bóng, bóng của nàng, bóng của bầu trời, bóng của những kẻ đã bị mắc kẹt tận cùng đáy thẳm từ rất lâu về trước.
Thư Nhập Mộng - tuyển tập của những điều "nếu như", là thế giới mộng mơ, cũng là vương quốc của bóng ma đeo đuổi. Những bóng ma tách rời khỏi hiện thực, những bóng ma vẫn luôn đeo bám lấy con người thuở sinh thời, để rồi ghi lại dấu ấn mãi nơi đây.
--------------------
Diêu Vương - Diêu Mục Du nhoẻn miệng cười. Dấu hiệu nào đó chỉ hai người bọn họ hiểu dường như đã được truyền đạt đến tận nơi. Đại tướng được miễn lễ, lúc nàng đứng dậy cũng là lúc Diêu Mục Du rời khỏi chỗ ngồi của mình để tiến tới trước mặt đại tướng.
Vạt áo trắng bóc của Diêu Mục Du lướt qua tầm mắt Diêm Vương, nhẹ nhàng như mây như gió.
Vóc dáng tương đồng. Tuổi tác tương đồng. Một trắng một đen, trông hai người hệt như cái bóng phản chiếu qua tấm gương vô hình.
Chẳng ai nhận ra chân tướng thảng thốt ấy ngoại trừ nàng. Ngoài Diêm Vương, vị khách không được mời của tiểu thế giới này.
"Thật mừng khi trông thấy đại tướng quay lại mảnh đất quê hương." Diêu Mục Du cười cong mí mắt. Diêm Vương nghe thấy giọng điệu vui vẻ nhưng chẳng thể thấy gương mặt ngài khi ngài đã quay lưng lại với nàng. Không quan sát được biểu cảm của Diêu Mục Du khiến Diêm Vương bồn chồn bất an.
Đại tướng đứng vừa tầm mắt nàng thì chợt nhìn về phía Diêm Vương, con mắt còn lành lặn thoáng vẻ ngạc nhiên. Mặc cho sự bất ngờ ấy nhanh chóng bị chìm vào bóng tối mịt mùng bao trùm lên đồng tử đẫm màu mực.
"Kể cả khi đại tướng có là trọng thần trong triều, việc gọi thẳng tên húy của đại vương vẫn không phải chuyện tùy tiện được đâu, đại tướng à." Một vị quan ngồi gần đó chợt lên tiếng. Ông ta giữ cho giọng điệu không gắt gỏng phê bình.
"Bổn vương còn chưa ý kiến mà." Diêu Mục Du nhẹ giọng đáp.
Giọng nói của Diêu Mục Du như thể đã hạ xuống mức mềm mỏng như tơ lụa, cơ hồ Diêu Mục Du đã phải khắc chế để tránh làm rung rinh một bức màn mong manh nào đấy chẳng ai trong đại điện có thể trông thấy. Ngài dịu dàng, nhưng sự săn sóc này thật khó lý giải.
"Đại tướng có thể gọi bổn vương bằng bất kỳ cái tên nào, đó là đặc quyền bổn vương dành cho đại tướng. Tên bổn vương, đại danh của bổn vương, tên hiệu của bổn vương, hay thậm chí một biệt danh, đại tướng đều có thể tùy ý lựa chọn. Hay chẳng gọi bổn vương là gì mà chỉ "ê", "này" cũng không hề hấn." Diêu Mục Du nói tiếp, song giờ ngài đã không còn nhìn đại tướng mà xoay người lại, quay trở về với vị trí cao nhất đại điện của ngài. Diêm Vương mím môi dõi theo từng chuyển động của Diêu Mục Du, nàng thật sự muốn gõ đầu đối phương ra xem rốt cuộc bên trong đấy chứa thứ quỷ gì.
Đại tướng nãy giờ im hơi lặng tiếng nay chợt phản hồi ngay khi Diêu Mục Du ngồi trở lại ghế của mình, "Để giữ gìn danh dự cho hoàng tộc, trước mặt triều thần và nhân dân, ta vẫn nên giữ phép kính cẩn gọi ngài như người khác vẫn gọi thì hơn." Sau đó nhìn về phía A Ôn bên cạnh, cười, "Lâu không gặp."
Lạ lùng thay tuy A Ôn trước đó đã tỏ ra hào hứng là thế, hiện tại được người ta bắt chuyện, cô nàng lại chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi yên giữ tư thế chuẩn mực mỉm cười đáp lại, hai tay nề nếp đặt gọn trên đùi. Đại tướng cũng không hề lộ vẻ bất mãn, ngài quay hướng Diêm Vương, ngữ khí trở nên trang nghiêm hơn chút đỉnh, "Lần đầu diện kiến công chúa."
Diêm Vương cảm giác hơi là lạ trong cách đối phương nói với mình, nhưng nàng nghĩ bụng có đoán cũng chẳng ra nên đành gật đầu. Ẩn số mang tên "đại tướng" lần nữa được đưa lên bàn cờ, Diêm Vương còn đắn đo chưa biết phải xử lý thế nào với quân cờ đột ngột này đây.
Cảm giác kỳ quái thật đấy.
Đại tướng được sắp xếp an tọa ngay bậc dưới bàn Diêm Vương. Thời điểm đại tướng ngồi xuống, nàng ngửi thấy thoang thoảng hương thơm đặc trưng giống hệt của Diêu Mục Du. Diêm Vương vô thức nhíu mày, không thể không thi thoảng liếc nhìn trộm người bên tay trái thêm vài bận.
Việc che kín mít chỉ lộ mỗi đôi mắt đương nhiên cực kỳ bất tiện trong bữa tiệc, thế nên đại tướng đã xin phép dùng bữa trước ở biệt cung, còn đến đây chủ yếu chỉ để gió vui hoặc xem văn nghệ đàn hát. Nghe nực cười và vô lý thật, nhưng ai bảo đây là giấc mơ của Tân Thế, mặc nàng ta thỏa sức làm chủ, thích gì được nấy chứ.
Diêm Vương lườm Diêu Mục Du một cái.
"Sao vậy?" Diêu Mục Du vuốt má, đã qua mấy chén, dù chưa say nhưng mặt đã ửng hồng.
"Uống ít thôi." Diêm Vương lẩm bẩm. Nàng vốn không định nói người ta nghe, không ngờ Diêu Mục Du vẫn để lọt tai. Diêu Mục Du bèn bật cười, nhất thời thu hút cả sự chú ý của cả A Ôn lẫn đại tướng khi họ còn đang tập trung theo dõi tiết mục ca múa của các vũ nữ giữa đại điện.
"Nàng nói không sai." Diêu Mục Du ghé người về phía Diêm Vương, hạ thấp giọng như muốn những lời này trở thành bí mật giữa hai người họ, "Khi trong tay cứ giữ khư khư một mối men say thì thật chẳng ra thể thống gì. Nhưng nàng biết không," Diêu Mục Du nâng khóe miệng nhìn Diêm Vương, không chịu nói tiếp như thể đòi nàng phải thúc giục. Diêm Vương chịu không nổi ánh mắt mong ngóng của ngài bèn xì một tiếng rồi hỏi, "Biết gì cơ?"
Diêu Mục Du thỏa mãn, lấy tay che miệng cười khúc khích chẳng khác nào đứa trẻ được ngợi khen, đang lúc Diêm Vương thầm nhủ "thế này chắc say lắm rồi không cứu nổi nữa", Diêu Mục Du mới ghé sát lại gần nàng, khẽ thủ thỉ, "Uống rượu đôi khi không chỉ để say sưa đâu. Nhờ rượu ta biết được thế nào là cay đắng, thế nào là nhung nhớ một người."
Diêm Vương sửng sốt. Nàng nhướng mày nhìn Diêu Mục Du, nhất thời không tài nào nhìn thấu được tâm trạng người trước mắt.
Mờ ảo như xa xăm trong khi rõ ràng đang ở ngay cận kề. Một Tân Thế như Tân Thế của mọi ngày, lúc nào cũng thân thiết được khoảnh khắc xong lại trở nên xa xôi cách trở. Nàng chẳng bao giờ có thể khiển trách Tân Thế vì làm lòng nàng liêu xiêu mất thăng bằng, bởi Tân Thế như ảo ảnh nàng tạo ra từ nỗi cô đơn hiu quạnh, một người dệt từ mong ước và nguyện cầu, đong bằng nước mắt cùng nỗi ưu sầu giấu kín cứ ngày một tích tụ.
Là hiện tại nàng đắp đền cho quá khứ u hoài của nàng. Vậy nên nàng đã nghĩ, không nắm bắt cũng không sao, tự do là phải buông lơi để được tung mình trên bầu trời, không gần, không xa. Nhưng nàng chẳng thể lừa dối mình lâu. Nàng vừa đánh mất, nên nàng biết vì nhung nhớ Tân Thế nên nàng mới liều lĩnh đắm mình vào Thư Nhập Mộng.
"Ngươi nhung nhớ ai vậy chứ?" Diêm Vương ngoảnh mặt đi hòng lấp liếm cảm giác trống trải tràn ly khiến nàng không tài nào che giấu, vờ như đánh giá lời nói của Diêu Mục Du nghe thật nực cười.
"Nỗi nhớ của ta đôi khi vu vơ lắm." Nàng nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng của Diêu Mục Du, sau đấy Diêu Mục Du cũng không dựa lại chỗ nàng nữa.
Vì đang tránh mặt đối phương cho nên đại tướng một lần nữa lọt vào tầm nhìn của Diêm Vương. Đại tướng cũng đang nhìn về phía này, thấy nàng đáp lại bèn gật đầu xong mau chóng quay đi, tiếp tục chống tay theo dõi những vũ nữ xinh đẹp múa may quay cuồng.
Người dân có lẽ sẽ tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, có điều Diêu Mục Du sớm đã gật gù thấm men say, A Ôn ngồi bên phải mấy bận sai người bưng bê nước ấm để ngài giã rượu. Diêm Vương dù thấy nhàm chán nhưng nghĩ bụng mình chả làm gì cũng không hay, định lên tiếng bảo Diêu Mục Du mệt thì đi nghỉ sớm đi, ai dè lời chưa thốt ra khỏi miệng, đại tướng bên dưới đã nói. "Có lẽ nên đưa đại vương hồi ngự cung đi thôi. Trông ngài đã mệt mỏi rồi."
Diêu Mục Du say chứ chưa ngủ, đương nhiên cũng nghe được câu của đại tướng. Ngài chống trán nhìn về phía đối phương, khóe miệng nhếch lên. "Đại tướng quan tâm tới bổn vương làm bổn vương cực kỳ cao hứng. Công chúa, nàng thấy ta say sao?" Đoạn lại nghiêng đầu hướng Diêm Vương.
Diêm Vương đảo mắt. Rõ như ban ngày còn phải hỏi?
Diêu Mục Du bật cười trước phản ứng của Diêm Vương, gương mặt lộ vẻ khoái chí. "Được rồi, ta thật lắm chuyện. Đúng là người say thì hay nói huyên thuyên." Ngài tự vỗ trán mình mấy cái trước khi loạng choạng đứng dậy. A Ôn vội vàng duỗi tay muốn trợ giúp nhưng Diêu Mục Du ngỏ ý chối từ. "Đợi mãi mới có dịp đại tướng khải hoàn đấy. Đừng lo cho ta, thiếu muội ta cũng không ngã được." Diêu Mục Du ra hiệu mấy nàng hầu đằng sau tiến đến đỡ lấy mình, kiêu ngạo đứng nhìn A Ôn, "Đó, thấy chưa, vững như bàn thạch. Muội toàn lo chuyện không đâu."
A Ôn cắn môi như thể bứt rứt trước những lời từ Diêu Mục Du. Diêm Vương nhướng mày nhìn bọn họ, xong cũng đứng dậy. "Ấy, nàng định về à?" Diêu Mục Du ngạc nhiên. Đã có mấy đại thần say khướt dưới kia, tiếng hàn huyên oang oang của bọn họ dường như không thể đả động tới phía trên này.
Diêm Vương gật đầu. Nàng cần nghỉ ngơi thôi, ngày đầu làm người phàm chẳng dễ chịu chút nào.
"Vậy chi bằng ở lại trong cung luôn đi. Trong cung còn nhiều phòng ốc lắm, tiện lên kiệu bầu bạn với ta luôn." Diêu Mục Du mỉm cười, không đợi nàng trả lời, ngài đã xoay lưng, lảo đảo để các nữ hầu đỡ mình rời khỏi đại điện thông qua cửa sau đầy lính gác.
Diêm Vương nghĩ ngợi vài giây rồi cũng bám theo sau. Trước khi bước chân qua cửa, nàng thoáng ngoái lại nhìn. Ở bên kia, A Ôn và đại tướng vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, không ôn chuyện xưa, thậm chí còn chẳng tiếp xúc ánh mắt. Đại tướng đã ngồi theo dõi hết tốp vũ nữ này đến tốp vũ nữ khác, ngài không ăn, không uống, chỉ ngồi đó như bức tượng mệt nhoài thiếu sức sống.
Bên ngoài trời lộng gió. Gió lạnh tát vào mặt khiến Diêm Vương giật bắn mình. Quả nhiên nàng vẫn chưa thể quen được với những "cảm giác" như thế này. Tạ Ân tiến lại gần khoác thay nàng một kiện áo ấm, Diêm Vương hít một hơi, ánh mắt lại tìm kiếm Diêu Mục Du.
Là do nàng hoa mắt hay Diêu Mục Du đang thực sự đứng thẳng tắp đằng kia, ngay bên cạnh kiệu gỗ, chẳng cần nữ hầu nào nâng đỡ, vẻ mặt tỉnh táo không chút gượng ép. Diêu Mục Du hơi cúi đầu, mắt mở to nhìn xuống dưới đất ra chiều nghĩ suy quên cả thế giới xung quanh. Gương mặt đanh lại trông nghiêm khắc đến lạ.
Thật ra cũng không quá xa lạ, Tân Thế đôi khi sẽ trưng ra biểu cảm ấy, nhất là lúc thấy bất bình hay giận dữ. Như thời điểm Mạnh Bà tạ thế chẳng hạn.
Diêm Vương thở dài rồi tiến lại gần Diêu Mục Du. Nghe tiếng bước chân, Diêu Mục Du mới hoàn hồn ngẩng đầu lên, thấy Diêm Vương bèn mỉm cười. Nụ cười ôn hòa ấy từ lâu đã chẳng lừa nổi Diêm Vương nữa. Nếu Tân Thế thực sự cười vì vui vẻ, nàng đã chẳng phải bận lòng như vậy.
"Nàng thấy đó, người ban nãy chính là đại tướng." Diêu Mục Du đỡ Diêm Vương lên kiệu trước, sau đấy mới lên. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, có lẽ cũng không định giấu giếm nàng việc mình chưa hề say. Bởi màn đêm, đôi mắt Diêu Mục Du thêm phần đen thẳm, sâu xa như giếng khơi mùa hạ. Những vướng bận mới đây của Diêm Vương như rơi vấp vào miệng giếng hun hút, để tương tư dành cho Tân Thế cứ vậy lấp đầy tựa tu hú chiếm tổ, đẩy hết toàn bộ các thứ vặt vãnh khác ra bên ngoài.
Diêu Mục Du không sai. Diêm Vương đã ngà ngà say, thế nên giờ phút này Diêm Vương cảm thấy cô đơn lạ thường khi người mình thương mến như gần, mà lại như xa xăm. "Ngươi có biết người tên Tân Thế không?" Chợt Diêm Vương hỏi. Câu hỏi của nàng không đầu không cuối khiến Diêu Mục Du sửng sốt, nhưng ngài mau chóng lấy lại được bình tĩnh để cẩn thận suy xét.
"Tân Thế ư? "Tân Thế" nghĩa thế giới mới ấy hả?" Diêu Mục Du nghiêng đầu. Ngài hỏi ngược lại Diêm Vương, cũng là một câu hỏi chẳng mang ý nghĩa nào.
Đối phương hỏi ngươi về một người, ngươi quan tâm mặt ngữ nghĩa cái tên làm gì?
Thế nhưng người được đặt câu hỏi là Diêm Vương, thành thử biến những điều vô nghĩa dường như lại trở nên có nghĩa. Diêm Vương thật sự nghiêm túc trả lời vấn đề này. "Không phải đâu. Không phải "thế giới mới", mà là "sự suy chuyển mới". Ngươi cảm thấy quen không?"
Diêu Mục Du rõ ràng đang tỉnh táo, vậy mà kể cả khi Diêm Vương nói năng cộc lốc với ngài như vậy, ngài cũng chẳng mảy may để ý.
Như một thói quen, như một cách ứng xử thân thuộc.
Diêu Mục Du đưa tay chống cằm, ra chiều nghĩ ngợi. "Trí nhớ ta không được tốt lắm. Ta đã từng đi nhiều nơi, gặp nhiều người. Có thể ta từng gặp, có thể chưa." Ngài nhẹ huých Diêm Vương, "Nhưng sao thế? Người quen của nàng tại Diêu Quốc à?"
Diêm Vương rũ mi mắt. "Là người quen, nhưng không phải ở Diêu Quốc. Ta không biết Tân Thế đang ở đâu hết."
Diêu Mục Du đắn đo chốc lát rồi nói nhỏ, "Mai ta sẽ phái họa sư qua chỗ nàng, may chăng nàng miêu tả được ngoại hình của Tân Thế thì có thể đăng tin tìm người khắp cả nước. Công chúa, bạn nàng cũng là bạn ta."
Diêm Vương lắc đầu, "Không cần đâu."
Sau đó họ rơi vào lặng im. Dường như chẳng còn chỗ cho âm thanh nào khác ngoại trừ nhịp bước chân khiêng kiệu đều tăm tắp. Không biết do đêm hay bởi một lý do đã vươn tầm vĩ mô, vượt qua cả giới hạn hiểu biết của nàng mà bốn bề tĩnh lặng như thể chỉ còn nhóm người đang vây quanh nàng sót lại trên thế gian.
Mà có lẽ đúng thế thật.
Diêm Vương chưa từng sống trong thế giới do kẻ khác tạo nên. Nhân gian hay tam giới đều là những vương quốc chân thực, kể cả khi nàng có căm ghét những sự tồn tại khác biệt bản thân đến đâu chăng nữa, nàng vẫn hiểu rằng mình chẳng thể tác động hay xóa mờ sự tồn tại của họ.
Nhưng bây giờ thì khác. Tại nơi đây thì khác, bên trong Thư Nhập Mộng, hết thảy như dòng chữ nhòa đi bởi thấm nước, nàng không thể vừa nhắc nhở mình đây chỉ là một giấc mơ, lại vừa suy tính kế sách đối phó với tình trạng yếu ớt hiện tại. Diêu Mục Du có thể là Tân Thế đấy, song đánh thức kiểu gì giờ? Thủy Đế dặn nàng đừng khiến tiểu thế giới gặp sang chấn, tuy nhiên Diêm Vương còn chẳng biết phải làm sao để tác động được kìa. Nàng vô dụng, không có thần lực làm nàng bối rối và tràn ngập lúng túng. Đừng nói gây ảnh hưởng, nàng còn sợ mình chẳng biết phải xử lý giấc mơ này thế nào đây.
Đúng là nghĩ thì luôn dễ hơn làm.
A Ôn...
Cái tên A Ôn thật sự rất quen tai, rốt cuộc nàng đã nghe thấy danh tự này ở đâu nhỉ? Không phải là con người, nàng nhớ tên con người làm gì. Nếu không phải người thì là thần, nếu không phải thần thì chỉ còn quỷ.
Quỷ?
A Sai, A Lầm, A Lão gì đấy... Phải rồi, chúng luôn có A đi đầu thay cho họ. Quỷ không cần giữ lại cái tên trên thượng thế nữa, mười tám tầng Trả Giá đã gột rửa danh tính của chúng rồi.
Nếu là A thì khá là khớp...
"Đó là một quỷ thư tên A Ôn, rất mau mồm lắm miệng..."
Kí ức thoáng qua tâm trí Diêm Vương, khiến nàng sững người lại. Việc nhớ nhớ quên quên giữa dòng chảy sinh mệnh dài dằng dặc là điều hết sức hiển nhiên đối với nàng. Có điều đây là một kí ức hẵng còn rất mới. Nó đi liền với bữa ăn đầm ấm trước lúc rời xa Địa Ngục, cho nên nàng cảm thấy bàng hoàng khi nhận ra thân phận thực của A Ôn.
Một con quỷ thư!
Đó rõ ràng là một con quỷ thư Tân Thế từng nhắc đến! Thế mà lại là một con quỷ thư!
Diêm Vương không dám tin vào điều mình suy nghĩ trong đầu, nhưng lại chẳng thể phủ nhận hay phản bác. Nàng đột nhiên chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra xung quanh. Thế giới của nàng trước kia từng hết sức đơn giản, chí ít thì khi chìm vào cơn mơ, nàng chẳng phải phiền não tính toán gì hết.
Chính ra Thủy Đế chẳng sai khi bảo bình yên mài mòn đi trang vũ khí của nàng. Các cơ quan trong nàng giờ đây vận hành thật chậm chạp và cứng nhắc.
"Diêu Vương này," Diêm Vương quay đầu lại, gương mặt nhăn nhó như đang khổ sở. Diêu Mục Du nhận thấy thế bèn hoang mang đáp lời, "Sao thế công chúa? Trông nàng nhợt nhạt hẳn đi đấy. Nàng có chóng mặt hay gì không?"
Diêm Vương mím môi lắc đầu. "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không, về quá khứ của ngươi ấy?"
Tự dưng đối diện với vẻ dè dặt của nàng khiến Diêu Mục Du vừa bỡ ngỡ lại vừa buồn cười. Rõ ràng trước đấy không thấy nàng cẩn thận như thế. "Được chứ, nàng cứ hỏi đi. Dù sao chúng ta cũng sắp kết duyên, nàng tò mò về ta là chuyện thường tình thôi mà." Diêu Vương tỏ ra hào sảng, ngài nghĩ có lẽ làm vậy sẽ giúp giảm bớt cảm giác trầm trọng trong bầu không khí hiện tại.
Nhưng dễ thấy Diêm Vương chẳng thả lỏng thêm được chút nào, thậm chí sắc mặt còn trở nên tái hơn. Da nàng vốn trắng, bây giờ trông nàng không khác gì hồn ma khiến Diêu Mục Du hơi khiếp sợ. Đang đêm hôm mà ngồi chung kiệu với một người thế này thì dù đối phương có là giai nhân cỡ nào cũng làm cơ thể ngài tê rần rần.
Diêu Mục Du lén siết chặt bàn tay. Nhát gan thế này thật chẳng ra thể thống gì!
"Ngươi với A Ôn quen nhau thế nào vậy?" Tuy nhiên câu hỏi của Diêm Vương lại chẳng ghê gớm như dáng vẻ nàng thể hiện. Diêu Mục Du thở phào nhẹ nhõm, lại có phần hụt hẫng.
Gì vậy? Tưởng gì chứ, hóa ra hỏi về A Ôn ư? Diêu Mục Du không quá rõ nguyên nhân, nhưng ngài thấy việc chẳng đáng phải giấu giếm. "Ta và A Ôn ấy à. Hừm, nếu nàng hỏi chi tiết quen nhau thế nào thì không phải câu chuyện kể xong một sớm một chiều đâu, nhưng để cho ngắn gọn dễ hiểu thì..." Chợt Diêu Mục Du ngừng lại, hàng lông mày hơi nhíu như phải cố gắng hồi tưởng. Mất một lúc ngài mới tiếp tục, song vẫn lộ vẻ đăm chiêu khôn nguôi. "Năm ấy ta và đại tướng còn rất nhỏ. Hai đứa trẻ không thể cáng đáng được việc nặng nhọc, cũng không có võ nghệ hay món nghề nào hết. Vô tích sự, nàng có thể nhận xét như vậy." Diêu Mục Du thoáng cười nhạo, "Thì dù là đại vương hay đại tướng, hay thậm chí cả thần tiên trên trời cũng có lúc non nớt yếu đuối mà, phải không."
Diêm Vương gật đầu.
Diêu Mục Du thu hồi nụ cười tự giễu của mình lại, "Trong một chuyến du hành viễn Nam, ta và đại tướng đã bắt quả tang một vụ buôn bán nô ɭệ. Xuất phát từ lòng thương hại trước những cảnh đời hà khắc, ta đã... không phải, không phải ta." Đồng tử Diêu Mục Du giãn ra như thể đến cả ngài cũng mơ hồ với chính kí ức của mình. Giọng điệu ngài bỗng trở nên do dự thiếu quyết đoán. "Là quân lính của ta, binh lực hùng mạnh càn quét bè lũ buôn người man rợ. Bọn chúng bỏ trốn xong điên cuồng như thú vật cùng đường vậy. Quân lính của ta đã không lo xuể, quá nhiều người. A Ôn là đứa nhỏ nhất trong đám trẻ con bị giam giữ, còn là nữ hài, ta... bọn ta hết sức thương xót cho nên đã giữ muội ấy lại kề cận đến tận bây giờ."
Dứt lời, như thoát được khỏi vòng lặp luẩn quẩn đầy rối rắm, Diêu Mục Du lắc đầu, lấy tay day thái dương. "Chuyện là vậy đấy. Hồi đó mọi chuyện tưởng chừng khủng khiếp lắm, nhưng giờ ngẫm lại thì đã chẳng còn giật gân như xưa."
Diêm Vương nhìn ngài, lẳng lặng không nói.
Diêu Mục Du gãi mũi, hỏi, "Thỏa lòng hiếu kỳ của nàng chứ, công chúa? Tuy không rõ vì sao nàng lại thắc mắc về ta và A Ôn, nhưng giữa hai người bọn ta trong sạch lắm đấy nhé." Diêu Mục Du phì cười, đoạn lấy tay trỏ lên, "Nàng xem kìa, kia là cung điện ta vừa cho người sửa soạn mời nàng dọn vào ở. Ngăn nắp khang trang, theo ta là vậy, có điều nàng còn chỗ nào không hài lòng thì hãy cứ báo cho ta biết."
Diêm Vương hừ một tiếng, đầu ngoái lại nhìn theo hướng Diêu Mục Du chỉ song tâm trí lại hoàn toàn lạc đi hướng khác.
Rốt cuộc thân phận của A Ôn là sao? Diêm Vương hoài nghi cực độ.
Quả nhiên người phiền muộn vì điều gì thì của chiêm bao bận lòng việc y chang.
Đêm hôm ấy, Diêm Vương mơ về A Ôn.
Không, chính xác hơn tiểu thế giới này chẳng khác nào một giấc mộng. Người bên trong có thể không để ý chứ người từ ngoài xâm nhập vào như nàng chẳng khác nào đang dùng Nhập Mộng vén màn tâm trí kẻ khác.
Ký ức, mộng tưởng, thế giới của Tân Thế lan sang cả Diêm Vương.
Trong cơn mơ, nàng thấy một A Ôn lùn tịt, non nớt và trẻ dại. A Ôn ăn mặc như mọi cô bé phàm thường khác, không giàu sang nhưng cũng không mạt hạng. Có ai đó chắn ngang giữa hai người bọn họ. Một tay người này nắm lấy tay A Ôn, một tay khác giữ lấy tay Tân Thế.
Đây là thế giới của con người. Là thượng thế.
Đúng. Trước khi trở thành quỷ thư, đương nhiên tiền đề A Ôn phải là con người. Nhưng nếu là thượng thế, vậy tại sao Tân Thế lại ở đấy?
Nàng nhớ lại lúc bọn họ cùng đến Lệ Quốc, Tân Thế hoàn toàn có thể vận đến toàn bộ thần lực mà chẳng gặp chút trắc trở. Không một vị thần nào làm được điều ấy. Quy luật của Phụ Thiên Mẫu Địa không cho phép bất kỳ cư dân tam giới nào được quyền như vậy.
Loại bỏ trường hợp này, loại trừ phương án kia, vậy chỉ còn một hướng nghĩ.
Tân Thế là con người.
Từng là con người... Không, vẫn là con người mới đúng. Nhưng kể cả khi đã suy xét đến nó thì vẫn còn đầy những lỗ hổng khác quấy phá hướng nghĩ này. Quan trọng
hơn, chính Tân Thế cũng từng tự nhận mình không phải là con người.
"Diêu Mục Du."
Tiếng gọi cắt đứt dòng chảy suy luận căng thẳng của Diêm Vương. Cả trong mơ mà nàng cũng phải mệt mỏi như vậy, tất cả đều tại Tân Thế! Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, chẳng thà nàng dốc ngược đối phương lên tra khảo từ trước có phải hơn không.
Nụ cười tươi roi rói của A Ôn xuất hiện trước mắt nàng. Tiểu cô nương hoạt bát và tràn trề sức sống, rạng rỡ hơn bất cứ gang màu sắc nào cư trú trong giấc mơ u ám xám xịt.
"Diêu Mục Du!" A Ôn tiếp tục cất tiếng trêu đùa.
"Kể cả khi muội ra vẻ hào hứng cỡ nào chăng nữa." Giọng nói như dội xuống từ trên đầu, từ từ chảy vào tai, lục bục như tiếng pháo rồi lại xào xạc tựa thanh âm khi gió lùa tán cây. "Kể cả khi muội có cố gắng lạc quan đến mấy. Kể cả khi muội có hy vọng, có mong chờ xiết bao."
"Diêu Mục Du à." A Ôn rũ mi mắt, nụ cười tươi tắn nay đã rũ xuống, biến gương mặt tươi cười trở nên ủ rũ. "Không thể bỏ tiên sinh một thân một mình được."
"A Ôn,
ta yêu thương muội nhất trần đời.
Thật lòng đấy, không chút dối trá."
Rồi sau đó, Diêm Vương bừng tỉnh.
Trái tim siết chặt khiến lồng ngực co thắt, bóp nghiến lấy từng nhịp thở khó nhọc của nàng.
Bỗng dưng Diêm Vương thấy đau lòng. Cảm giác này khó tả, cũng khó để hiểu thấu.
Vừa bực bội, lại vừa xót thương.
Nhưng rồi nàng chợt nghĩ. Phải rồi, ban nãy Diêu Mục Du cũng vừa kể mà. Rằng bọn họ còn bé đã cứu được A Ôn.
Bọn họ...
Thế đại tướng đã ở đâu trong giấc mơ ban nãy?
Tại quá khứ ấy, đại tướng đâu mất rồi?