Búp bê thế mạng, nguệch ngoạc dấu son, để con khôn lớn, để con trưởng thành
một ngày nào đó, khi đã bình an, miên man một kiếp, trả ơn nghĩa tình
-------------------------
Phủ Kiều Dương khang trang và tráng lệ không thua kém biệt viện dành cho khách của Hải điện - đó là ấn tượng ban đầu của Diêm Vương khi nhìn thoáng qua từ xa. Lúc ấy nàng còn bảo Tân Thế, rằng nàng dự định khi nào quay về âm phủ sẽ thử cho xây một thứ hoành tráng như vậy xem sao. Bọn họ đã tính toán cả đến chuyện sẽ cùng nhau thiết kế với những gang màu sắc như thế nào.
Song đến giờ Diêm Vương mới nhận ra, nếu chỉ còn mình nàng, thì mọi thứ - tất cả những kế hoạch đó - sẽ trở nên vô nghĩa. Và rồi nàng chẳng còn chút đợi mong gì.
Cổng của phủ Kiều Dương được làm từ gỗ trầm, sơn bằng thứ mực đỏ chói mắt. Hai bên cổng khắc hai kí tự cổ ngữ nằm nổi trên bề mặt của hai bức họa bạch long cuộn sóng, mà theo như kiến thức đã có chút cũ kỹ phủ bụi của Diêm Vương, đó là hai chữ đối nhau trong một bộ giải mã thuộc về binh pháp xưa, một 'công', một 'thủ' - cách phát âm lại là 'Sâm' và 'Y'.
Vậy ra đó là ý nghĩa đặt tên của cặp song sinh. Diêm Vương định nở nụ cười, nhưng rồi nàng lại chẳng thể khơi dậy nổi một chút hào hứng. Phát hiện này của nàng giờ chẳng thể sẻ chia cùng ai.
Khó chịu, cảm giác này thật đáng ghét.
Những bức tường cao phải đến ba thước vây lấy chính viện năm tầng với lối kiến trúc hình hộp rỗng giữa, cùng sáu biệt viện khác khiêm tốn hơn xếp ở bên cạnh hoặc mạn sau. Màn đêm buông xuống, thị vệ vừa trông thấy Tiêu Y lập tức hành lễ cúi chào. Hai chiếc đèn lồng được treo trên đầu hai người, hắt xuống thứ ánh sáng vàng ệch khiến cho gương mặt của những gã gác cửa trông có phần bệnh hoạn. Bước qua cánh cổng, một thứ mùi pha trộn nào đó cực kỳ hắc đột ngột tập kích về phía Diêm Vương khiến nàng chun mũi lại, cau mày giận dữ. "Cái quái gì thế?!" Nàng thốt lên.
"Sao vậy, Diêm vương?" Tiêu Y ngạc nhiên quay sang, bắt gặp vẻ cáu kỉnh của nàng.
"Nhà ngươi có một thứ mùi thật kinh khủng!" Diêm Vương gay gắt chỉ trích.
Tiêu Y bất ngờ trước lời nhận xét của Diêm Vương. Nàng quay ngang quay dọc, hít lấy hít để mà không hề ngửi được bất kỳ thứ mùi nào khác lạ. Đâu thể có chuyện phủ Kiều Dương bốc mùi đến mức người khác phải nhăn nhó mặt mũi như thế kia đâu đúng không? Tiêu Y nghi hoặc.
"Kinh khủng, cứ như có cả một đám người hôi thối mốc meo đã nhiều ngày không tắm vậy." Diêm Vương trợn trừng mắt, cố gắng diễn tả cái thứ mùi mà nàng đang phải chịu đựng. Nàng liên tưởng tới những buổi tụ tập của quỷ sai, của cái đám mà nàng dám cá là đã phải hàng niên kỉ chưa hề động đến một giọt nước. Nhưng nàng chẳng thể so sánh với chúng mặc dù vậy thì sẽ dễ hiểu lắm, bởi vì kẻ mà nàng đang đối thoại cùng là một giống người chưa từng tiếp xúc với bất kỳ con quỷ sai nào trên đời.
Đúng... kẻ mà nàng đang nói chuyện cùng là con người. Một phàm nhân không sở hữu thần lực, cũng không thể tác động đến nguồn năng lượng của tự nhiên.
"Vậy ra đây là mùi của thần lực." Diêm Vương giật mình. Của rất nhiều kẻ sở hữu thần lực.
Không biết tự khi nào, Diêm Vương đã luôn ngửi được những thứ mùi đặc trưng, mà khi ấy nàng không hề biết tên, mỗi khi những người xung quanh nàng vận lấy thần lực. Song chính Quân Thượng cũng đã nói, chỉ có những vị thần mới có khả năng tỏa ra luồng hơi thở đặc biệt ấy, đồng thời cũng chỉ có những vị thần mới có thể cảm nhận được chúng mà thôi.
Vậy thì rốt cuộc trong tòa phủ Kiều Dương này đang che giấu những thứ gì? Có gì mà lại có thể đông đảo và nồng mùi đến như vậy cơ chứ?
Nhiều thông tin thế này, mà Tân Thế lại chẳng ở đây. Diêm Vương rũ mi mắt, tức khắc những băn khoăn lại trở nên xám xịt một màu.
Tân Thế, ngươi đang ở đâu cơ chứ?
Tại sao trong lòng ta lại buồn bã thế này?
Ngay lúc ta cần ngươi, ngươi lại không có ở đây. Mà ta, lại chẳng biết phải tìm ngươi ở đâu.
Tiêu Y thấy Diêm Vương đã ngừng nhăn nhó. Ngài trông đầy mệt mỏi và buồn phiền, ngay cả bàn tay nâng lên che mũi cũng buông xuống, ánh mắt đờ đẫn xuất thần. Tiêu Y đoán, chỉ là suy đoán thôi, nhưng nàng khá tin vào nhận định của mình, rằng Diêm Vương lại đang nhớ về Tân Thế - vị hầu cận của ngài. Bọn họ đã dành cả buổi chiều để có thể đi khắp ngóc ngách của thành Lệ Tích hòng tìm kiếm một chút dấu vết của cô ta, song chẳng được gì hết. Diêm Vương không ngừng lắc đầu và bảo, 'ta không thể ngửi thấy', còn nàng - một kẻ phàm thường - cũng chỉ có thể dùng tai và mắt để quan sát. Tiêu Y đã bí mật điều động một nhóm sát thủ nắm rất rõ về tòa thành này, tuy nhiên nàng lại không quá kỳ vọng rằng họ sẽ làm được gì đó hơn cả vương hậu cõi chết.
Vấn đề chung mà cả hai người quan tâm nhất bây giờ đổ dồn hết vào oán linh kia. Diêm Vương đã đoán rằng có thể Tân Thế đã có một cuộc đụng độ ngoài ý muốn với nó.
Bọn họ quay trở về phủ Kiều Dương. Diêm vương bảo muốn gặp Vương gia - tức cha của Tiêu Y. Và Tiêu Y đã đồng ý. Với một điều kiện khác. Nàng cứ nghĩ khả năng cao là điều kiện của mình sẽ bị Diêm vương gạt đi ngay thôi, bởi chẳng có lí do nào để mà chấp thuận trong khi rõ ràng chẳng cần đến Tiêu Y, Diêm vương hùng mạnh vẫn có thể ngang nhiên bước qua cánh cổng phủ Kiều Dương để đi tìm vị chủ nhân của nó. Nhưng Diêm Vương sau khi nghe xong điều kiện của nàng chỉ trầm mặc, sau đó lẳng lặng gật đầu.
Tiêu Y cực kỳ bất ngờ. Suốt quãng đường trở về nhà, nàng đã trộm nhìn Diêm Vương nhiều lần.
Diêm vương trông thật kiệt quệ. Không phải ở sức mạnh thể chất, mà ở tinh thần kia. Trong ánh mắt, ngữ điệu, cách nàng phản ứng lại những câu đối thoại vụn vặt của Tiêu Y - đầy ắp uể oải và chán nản.
Biểu cảm nhăn nhó giận dữ ban nãy của Diêm vương chính là biểu hiện sinh động có sức sống nhất của ngài từ trưa tới giờ, thế nên Tiêu Y đã tương đối vui mừng vì cuối cùng thì cũng đã có được thứ thu hút sự chú ý của ngài, thế nhưng chẳng nổi mấy chốc, Diêm vương đã lại tiếp tục ngẩn người. Như thế này đây.
Tiêu Y thở dài. Nàng cũng tò mò muốn biết cái người mà nàng còn nghi ngờ chính là Thanh Linh tiên đốc đã biến đâu mất lắm.
"Mặc dù ta không ngửi thấy những thứ mùi mà ngài phải chịu đựng," Tiêu Y cất tiếng, trực tiếp kéo Diêm vương ra khỏi thế giới của riêng ngài, "Nhưng ta có một suy đoán nho nhỏ. Ngài hãy đi theo ta. À mà nếu mùi khó ngửi quá thì đây." Tiêu Y rút ra một chiếc khăn mùi xoa đỏ, đưa cho Diêm Vương, "Hãy che lên mũi."
Diêm Vương nhướng mày, nàng định từ chối. Nàng có thể lựa chọn không chịu đựng thứ mùi ô uế pha tạp này bằng việc đóng khứu giác lại. Song chợt một ý nghĩ thoáng qua tâm trí Diêm Vương. Nàng đóng khứu giác lại rồi nhỡ đâu bỏ lỡ mất mùi hương của Tân Thế thì sao? Như vậy sao có thể được.
Vậy nên Diêm Vương duỗi tay nhận lấy chiếc khăn, áp nó lên nhân trung của mình. Tóc và mắt của nàng đã trở lại sắc trắng vốn có, trông chúng hài hòa với chiếc khăn màu máu đến lạ. "Không cần cảm ơn." Tiêu Y nhoẻn miệng cười, bước lên trước vài bước để dẫn đường, "Đi theo ta đi, Diêm vương."
Những người làm đã biết chuyện tam thiếu gia dẫn về 'vị Diêm vương trong lời đồn' nên gần như đã trốn biệt đi. Chẳng ai muốn phải chạm mặt hết. Họ nghĩ nếu bị Diêm vương ghi nhớ tên tuổi, dung mạo thì sẽ bất đắc kỳ tử chẳng hay lúc nào. Sân viện rộng lớn mà vắng vẻ quạnh hiu, gió từ đâu thổi tới, quét những chiếc lá khô mới rụng quệt xuống nền đất, trở thành thứ âm thanh duy nhất ngoại trừ tiếng cú kêu thi thoảng vọng lại đâu đây. Tiêu Y chỉ tay về phía cột đá lớn trang trí sân vườn gần nhất mà họ có thể thấy, giới thiệu, "Đấy là một trong lục trụ trấn thiên. Dân tộc ta quan niệm rằng bầu trời được nâng đỡ bởi sáu cây cột do sáu vị thần canh giữ. Mà cả sáu vị thần ấy đều là những phân thân của chỉ một vị thần, đó chính là Lệ Thánh. Dần dà nó trở thành một phong tục hay một quy tắc trong cách dựng nhà xây cửa của các hộ dân nơi đây. Đặc biệt là trong giới vương gia quý tộc." Nàng quay sang nhìn Diêm Vương, "Nhưng vào nhiều năm về trước, gia đình ta đã được bảo rằng việc xây sáu cái trụ thế này trong nhà chẳng được cái việc gì hết, cũng không mang bất kỳ ý nghĩa tâm linh nào. Chỉ tổ chật đất tốn của."
Diêm Vương nghe vậy liền nhếch miệng, có điều nụ cười mỉa mai của nàng đã bị chiếc khăn mùi xoa đỏ che khuất, "Đúng y chang kiểu ăn nói không nể nang gì ai của hắn."
"À mà phải rồi." Tiêu Y đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, "Nhắc mới nhớ, ta đã quên không hỏi ngài về cái lưỡi hái mà ngài dùng để tách hồn ta! Đó là một loại pháp bảo hay sao? Loại có thể đưa hồn lìa khỏi xác ấy?"
"Thứ đó sao, ta lấy nó từ chỗ Ty Mệnh. Đó là vũ khí của cô ta, nhưng giờ thì cô ta chẳng cần dùng đến nữa rồi." Diêm Vương đáp ngắn gọn, nàng thậm chí còn không nhìn lại Tiêu Y.
"Ồ." Tiêu Y ngân dài âm điệu của mình ra, đầu hơi gật gù, "Là Ty Mệnh đó ư. Thật khó tin là ta lại được chứng kiến những điều diệu kỳ thế này. Thậm chí ngài còn chém ta bằng lưỡi hái đó cơ mà! Ta bị chém bởi lưỡi hái thần chết mà vẫn còn sống sờ sờ ở đây." Nàng nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy hưng phấn mà khi lọt vào mắt Diêm Vương, trông nó thật ngớ ngẩn. "Mà ngài còn ngửi thấy thứ mùi khó chịu kia nữa không?" Giọng điệu Tiêu Y đầy quan tâm.
"Càng ngày càng nồng nặc hơn." Diêm Vương cau có trả lời.
Đi hết khoảng sân cũng chính là lúc bọn họ tiến về phía cửa của chính viện phủ Kiều Dương. Trông nó không quá mức hầm hố như cổng ngoài, nhưng tương đồng ở chỗ cũng có khắc nổi những cổ ngữ xa xưa ở trên bề mặt. Diêm Vương hơi nhướng mày. Có chữ nàng biết, có chữ lại không. Đặt chúng riêng rẽ thì có vẻ thật vô nghĩa, nhưng xếp chung một chỗ lại tạo ra một pháp giới mạnh đến không ngờ.
Pháp giới này đang trấn áp một cái gì đó trong tòa phủ.
Với lượng thần lực ít ỏi trong người mình hiện tại, Diêm Vương chợt cảm thấy cực kỳ nặng nề ở vào giây phút người hầu mở rộng cửa cho hai người bọn họ bước qua. Như thể có một thứ áp lực vô hình trung dồn nàng lại, nhấm nháp lấy từng chút sức lực của nàng. Thứ mùi kì quái tạp phế lù kia cũng như nồng hơn, giờ đây nó phải lên tới hàng trăm mùi vị hòa trộn vào nhau một cách vô tội vạ.
Đầu Diêm Vương bắt đầu có dấu hiệu đau nhức. Nàng áp chiếc khăn đỏ sát vào mũi hơn, tựa hồ muốn giấu đi cả hai lỗ mũi và chỉ chấp nhận thở bằng mồm. Tân Thế!! Nàng gần như nghiến răng kèn kẹt khi nghĩ đến cái tên này. Tân Thế chết bầm, rốt cuộc ngươi biến mất đâu rồi?!
Những người hầu mở cửa xong còn muốn giúp bọn họ cởϊ áσ khoác, nhưng Tiêu Y thấy vẻ mặt bọn họ tái xanh còn bờ vai thì run rẩy nên đã phất tay cho lui luôn. Dù sao thì nàng cũng có thể tự mang áo của mình, còn Diêm Vương thì vốn dĩ vẫn chỉ mặc độc hai tầng hắc bào thêu chìm những thứ hoa văn cầu kì rối rắm. Kể cả khi làn sương đêm đã giáng xuống, ngài dường như vẫn không hề thấy lạnh chút nào. Tiêu Y nghĩ bụng, mà cũng phải thôi, dù sao người ta cũng là thánh thần, dù chưa bộc lộ bất kì một thứ sức mạnh nào quá mức choáng ngợp như mình vẫn hay đọc trong sách vở, song mình đã chấp nhận sự thật rằng đối phương chính là Diêm vương, và đó tuyệt đối không phải chức danh dành cho những kẻ tầm thường.
Vương hậu cõi chết là một người vượt trên cả phi thường - Tiêu Y tin vào điều đấy. Thế nhưng khi ngoái đầu qua, trông thấy vẻ tái mét dị hợm của Diêm Vương, phát hiện ra ngài đang giữ cái khăn mình đưa khít khao hơn bao giờ hết, Tiêu Y sửng sốt đến mức bàng hoàng.
"Diêm vương, ngài sao vậy?" Nàng vội hỏi, nâng cả hai tay muốn đỡ lấy người đối phương.
"Thật ghê rợn." Diêm Vương thì thào, đưa tay chặn Tiêu Y lại, không để nàng lại gần thêm nữa. "Quá mức ghê rợn. Cái căn nhà này thật là thứ của nợ."
Tiêu Y nhăn mày khó hiểu. Mùi lắm ư? Nàng vô thức tự nâng tay lên ngửi trang phục của mình. Nàng không thấy có gì lạ lùng, kể cả tòa phủ mà nàng đã lớn lên cùng nó. Cũng chưa từng thấy ai chê nó 'bốc mùi' cả. Nhưng nhìn biểu hiện của Diêm Vương thì thật đau đớn. Điều ấy làm Tiêu Y bối rối. Nàng chẳng thể phân tích nếu như ngay cả việc căn bản nhất là cảm nhận được điều Diêm Vương đang phải chịu đựng cũng không thể.
"Như đã nói, ta có một suy đoán thế này."
Tiêu Y nhỏ nhẹ lên tiếng, kéo lấy vạt áo của Diêm vương nhằm thu hút sự chú ý của ngài. Diêm Vương nhướng mày nhìn qua, hai mắt khép hờ dường như còn long lanh nước. Nói gì thì nói nhanh lên đi - Tiêu Y có thể đọc được ý nghĩ này của người đứng kế bên. Nàng cũng không định úp úp mở mở nữa.
Tiêu Y dẫn Diêm Vương băng qua dãy hành lang chật hẹp để đi ra một lối thông với khoảng sân trống giữa chính viện. Đây là một khoảng đất lớn, ở giữa trồng hoa cỏ, khu vực còn lại trông khá giống nơi luyện võ với nhiều kệ gỗ xếp đủ loại vũ khí như gươm đao giáo mác. Từ đây có thể nhìn lên những căn phòng cổ điển vây bốn xung quanh, cửa sổ của chúng hướng cả về trong này, nhưng có khung đóng chặt, khung thì lại được che bằng một lớp màng gần như trong suốt. Không một căn phòng nào lấp ló ánh đèn. Nguồn sáng duy nhất trong khoảng sân này bây giờ chỉ có những dãy đèn lồng xếp thành hàng dọc hai bên hành lang nối các tòa của chính viện với nhau, còn không cũng chỉ có vầng trăng treo trên cao hắt xuống những mảng trắng nhạt màu.
Tuy nhiên ánh trăng lại là thứ duy nhất đang soi chiếu lên những ô cửa sổ cao tầng.
Diêm Vương nheo mắt. Khoảng sân này là nơi nàng cảm nhận nặng mùi nhất thứ ô uế tạp chất không tên kia. Có rất nhiều mùi pha trộn. Chúng không hợp nhau một chút nào, từ đó biến thành một đống hỗn hợp hôi thối bẩn thỉu.
Từ một cánh cửa sổ tầng ba, nơi chỉ được che chắn bởi lớp màng nhợt nhạt, dường như Diêm Vương đã trông thấy mặt lưng của những con búp bê. Những con búp bê có hình thù như củ lạc dựng đứng với nhiều màu sắc, nhiều kích cỡ khác nhau. Chúng đều không hướng mặt về phía bên ngoài, tựa hồ là vật trang trí ở một căn phòng nào đó thôi, và thường thì Diêm Vương sẽ không để ý đến những thứ tầm thường như vậy.
Song hôm nay thì khác. Rất khác. Nàng nhìn chúng, cảm tưởng như thứ mùi hương kinh tởm khiến nàng muốn phát điên lên xuất phát từ chính những con búp bê ấy.
"Đó là thứ ta muốn ngài thấy." Tiêu Y cũng ngước lên nhìn theo tầm mắt Diêm Vương, nhẹ nhàng mở miệng, "Nếu có thứ mùi gì kì cục mà người thường không thể ngửi được, thì ta chỉ nghĩ đến những con búp bê thế mạng mà thôi."
"Búp bê thế mạng?" Diêm Vương nhíu mày. Không hiểu sao khi đã tìm được nguồn cơn của mọi chuyện rồi, nàng lại bỗng thấy thực ra thì mùi hương này cũng không quá mức khó chịu như trước nữa. Thậm chí Diêm Vương còn nâng tay lên, một luồng khói đen chui ra từ móng tay của nàng, lao thẳng về phía những con búp bê. Khi chúng đến đích, làn khói lập tức phong tỏa tứ phía, bao phủ lấy lớp gỗ xây của biệt viện, rồi cứ thế tràn lan ra như màn đêm cắn nuốt lấy vạn vật. Chúng lan ra đến đâu, thứ mùi hương bị đẩy lùi đi đến đấy. Tuy không hết hẳn, nhưng dễ chịu hơn nhiều.
"Phù, thoát hiểm." Diêm Vương thả tay xuống, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đầu nàng vẫn hơi ong ong, có điều với nàng, giải quyết xong vấn đề nhức nhối này là chẳng còn gì đáng để bận tâm nữa.
Tiêu Y hết nhìn Diêm Vương, rồi nhìn tay nàng, rồi lại nhìn lên trên kia, nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Ngài làm gì vậy?" Nàng tò mò. Qua góc nhìn của nàng, chẳng chuyện gì xảy ra cả. Diêm vương chỉ vừa duỗi tay về phía những con búp bê, sau đó vẻ mặt của ngài lập tức giãn ra nhiều. "Ngài vừa làm gì sao?"
"Những việc cần phải làm." Diêm Vương khoan khoái hít vào một hơi. Vẫn còn thứ mùi khó chịu đó, cơ mà chẳng nồng nặc nữa rồi! "À mà ngươi vừa nói gì. Búp bê thế mạng ư? Chúng là búp bê thế mạng?" Nàng liếc nhìn lên, nhưng giờ đây, với lớp khói đen của nàng, thật khó để có thể trông thấy lại hình dạng rõ ràng những con búp bê củ lạc.
"Đó là một món quà." Tiêu Y ngập ngừng giây lát, "Là món quà thứ hai vị bằng hữu đã tặng cho ta. Chúng sẽ bảo vệ tòa phủ này. Bảo vệ gia đình ta."
"Không thể nào." Diêm Vương nhướng mày, lập tức phản bác, "Chúng không thể đến từ hắn. Mùi hương của hắn không vậy, và sẽ không bao giờ tạp uế như vậy."
Diêm Vương tỏ vẻ không hề tin tưởng, nhưng Tiêu Y lại chỉ có thể bối rối lắc đầu, "Những gì ta nói với ngài đều là thật, không chút giả dối."
Ánh mắt của Tiêu Y trở nên cực kỳ chân thành.
Khác với kiểu chân thành của Tân Thế.
Diêm Vương hơi nghiêng đầu, đột nhiên trỗi dậy hứng thú quan sát kĩ giống người mà mình mới quen được thêm một chút. Có tóc, có mắt, có mũi, có môi. Một thân, hai tay, hai chân. Miệng thường xuyên nở nụ cười. Không phải kiểu tủm tỉm như của Tân Thế, Diêm Vương thấy Tiêu Y hay nhoẻn miệng cười. Các chuyển động cơ thể thì cực kỳ hoạt bát. Mà cũng đúng thôi, cô ta mới mấy tuổi đầu chứ. Còn Tân Thế chắc hẳn phải sống gấp mấy lần cô ta, thế nên thi thoảng thấy chậm rì rì không khác gì bà lão.
Lúc hai người đi với nhau bôn ba cả chiều, Tiêu Y rất biết cách giữ những khoảng lặng, mỗi lần muốn đề xuất gì với nàng, Tiêu Y luôn bắt đầu bằng những lời lẽ cực kỳ kính cẩn.
Tân Thế sẽ không làm vậy.
Tân Thế rất lắm chuyện. Nàng ta nói không ngừng. Hỏi này hỏi nọ, kể này kể kia. Thắc mắc xem Diêm Vương thấy thứ này thú vị hơn hay cái kia mới đáng chú ý. Rồi khi bắt gặp một điều gì mình biết thì thường xuyên tỏ vẻ uyên thâm lên mặt, sau đấy sẽ cực kỳ dài dòng để mà diễn giải nó. Tân Thế cũng ít khi dùng đến kính ngữ. Có dùng cũng chỉ để mỉa mai nàng mà thôi. Đôi khi Tân Thế còn nói chuyện cộc lốc; vốn dĩ ngay từ đầu, lúc xâm chiếm thế giới của nàng, hai người đã chẳng việc gì mà phải ôn hòa với nhau rồi.
Đáng lẽ ra họ phải trở thành tử thù mới đúng.
Đáng lẽ một vị vương hậu như Diêm Vương phải căm ghét kẻ xâm lăng vương quốc của mình, phá hủy những cận vệ của mình, đánh cắp uy quyền và đại điện của mình mới phải. Diễn biến phải như thế mới là bình thường.
Nhưng nàng luôn là một kẻ khước từ chính bờ cõi của mình. Là kẻ ruồng rẫy ngai vị và trách nhiệm của bản thân. Một kẻ tù tội, bị khóa chặt vào cái thế giới mang tên Địa Ngục này.
Nếu cách đây vài tháng, có lẽ những suy nghĩ ấy vẫn còn khắc sâu vào trong tâm trí của Diêm Vương. Những thù ghét, những căm hận, những chán nản dành cho chính mình cùng âm thế. Khi ấy, chỉ có cái chết mới là lối thoát duy nhất đối với nàng. Vương hậu u sầu. Vương hậu tuyệt vọng. Vương hậu đơn côi.
"Ngươi có thấy Tân Thế, phải không?"
Diêm Vương chợt nhìn thẳng vào mắt Tiêu Y. Nàng hỏi, dịu dàng đến mức khiến Tiêu Y rùng mình. Tựa như bị một sợi lông tơ cọ vào da thịt vậy, ngưa ngứa. Tiêu Y không hiểu vì sao đột nhiên đối phương lại hỏi mình như vậy, song nàng vẫn gật đầu khẳng định, "Phải. Ta thậm chí còn nói chuyện cùng nàng nữa. Chúng ta lúc ấy cùng ngồi bàn luận mà, nhớ không."
Đúng. Thế nên Tân Thế không thể chỉ là một giấc mộng. Không phải ngụy tạo, cũng không phải do lời dối trá nào tạo ra. Kẻ mang cơn mưa đến âm thế. Kẻ luôn dõi lên bầu trời không trăng. Kẻ ngồi trồng hoa trong vườn trống. Kẻ đưa bình minh tới Địa ngục. Kẻ cùng nàng bay qua đồng bỉ ngạn, qua bờ Vong Xuyên, qua cả vịnh Vĩnh Hằng.
Thậm chí nhắm mắt lại, vẫn có thể hồi tưởng lại được đêm hôm ấy, ở âm phủ vắng vẻ không người, đã có một nữ nhân ngồi trên bệ cửa sổ, để thứ ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên gương mặt thiếu đi sức sống của nàng. Nàng ngồi đó, một cách lặng thinh, đôi mắt vô hồn, thoạt trông như một con búp bê gỗ bị khoét rỗng chẳng thể nhận biết xung quanh.
Lúc trông thấy cảnh đấy, Diêm Vương đã thấy hoảng sợ.
Nàng gần như đã muốn khóc khi thoáng nghĩ rằng liệu có phải lại một lần nữa, tất cả chỉ là do trí tưởng tượng của nàng gây dựng nên hay không. Rằng đó chẳng phải Tân Thế hay gì, chẳng có kẻ xâm lăng nào hết, chính nàng đã tự tay gϊếŧ chết địa hộ, rồi ép một con hình nhân vô tri vô giác nhận lấy hết thảy tội lỗi.
Tân Thế. Tân tượng trưng thay sự đổi mới, thế đại diện cho sự suy chuyển. Chẳng gì hơn là một lời bao biện. Chẳng gì hơn là những lời nói dối. Diêm Vương lừa dối chính mình, để rồi từ đó tin vào chính những gì mình ngụy tạo.
Đó là điều Diêm Vương sợ nhất. Là nỗi ám ảnh thầm kín tột cùng của Diêm Vương.
"Tân Thế."
Nàng nhớ, mình đã thốt lên cái tên bản thân mong mỏi khi mà ý nghĩ kinh khủng nhất thoáng qua trong đầu. Nàng gọi ngay lập tức, ngay tức khắc, không để bất cứ hèn nhát hay lo ngại nào ngáng chân mình.
Rồi người mà nàng gọi tên cũng như giật khỏi một giấc ngủ mộng mị để ngẩng mặt lên đáp lại tiếng gọi của nàng. Như một vật thể sống độc lập, tách biệt hẳn ra khỏi những mê muội của nàng. "Sao thế, Diêm Vương?" Tân Thế nở nụ cười. Nụ cười mỉm, chẳng bao giờ chịu để lộ răng. Cách phản ứng cũng chậm rì rì, chẳng chút nhạy bén nào cả. Vẻ mặt hiền lành, cũng chẳng giống một kẻ tử địch hay một ả xâm lăng nào hết.
Không giống bất kì ai nàng từng gặp, nàng từng biết, vậy nên không thể đi ra từ trí tưởng tượng của nàng. Trong thế giới của nàng không thể vẽ ra một người mềm mại như thế. Không thể hiểu để mà viết ra được một nhân cách dịu dàng như vậy. Dù cho có thể những gì uẩn khuất bên trong chẳng hề như nàng đã miêu tả, đó cũng không thể là sự sống mà nàng có thể tạo ra.
Diêm Vương đưa nàng đóa bỉ ngạn trên tay, là đóa hoa Diêm Vương vừa mới ngắt. Diêm Vương đề nghị nàng đi cùng mình, nhưng nàng đã không đồng ý. Vậy nên chỉ mình Diêm Vương lủi thủi ra khỏi đại điện âm thế, bước chân chẳng hàm chứa một đích đến nào. Ngay cả lúc dừng chân ngắt một đóa bỉ ngạn, đầu Diêm Vương cũng chỉ ngập tràn hình ảnh của kẻ xa lạ kì quái mình mới tiếp xúc chưa được bao lâu. Diêm Vương nói, đó vốn dĩ là món quà tặng Thủy Đế, song giờ không cần nữa, vì Diêm Vương đổi ý rồi. Nên Diêm Vương đưa nó cho nàng, nàng để bỉ ngạn nơi đặt cạnh trái tim mình, hỏi Diêm Vương, ngài cho ta ư?
Diêm Vương cười đáp, cùng sự chân thành chỉ mình nàng hiểu rõ, rằng giờ ta đã có ngươi rồi, mỗi lần phải đi tặng quà ai cũng không cần phải lấy thứ độc nhất vô nhị chốn mây phủ ra nữa. Vậy nên, đóa bỉ ngạn ấy, ta tặng ngươi.
Tặng ngươi đó, kẻ xâm lăng độc nhất vô nhị của ta. Đồng minh của ta. Chân thật của ta.
Tân Thế của ta.
Ta nhất định... nhất định sẽ tìm lại được ngươi! Dù ngươi bị bắt đi, hay cố tình trốn đi chăng nữa, ta cũng sẽ bắt được, và lôi cổ ngươi quay trở về. Trở về âm thế, trở về với ta.
Diêm Vương như được bơm vào trong mình một luồng sinh khí khổng lồ. Nàng cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, dù cho tự nàng biết nguồn năng lượng của bản thân đang lưu chuyển một cách cực kỳ chậm rãi; nàng cảm thấy mình tự tin hơn bất kì lúc nào, dù cho tự nàng biết bây giờ mình đang đứng giữa một làn sương, nơi mà chưa thể trông thấy chân tướng của mọi sự; nàng cảm thấy mình có động lực hơn bao giờ hết, và may mắn biết làm sao, nàng hiểu rõ thứ đang thúc đẩy mình tiến lên phía trước.
Diêm Vương ngửa mặt. Nàng muốn nhìn lên bầu trời. Nàng muốn hô to quyết tâm của mình. Muốn thể hiện sự quyết liệt của mình cho Thiên đường trông thấy.
Lớp khói đen nàng vừa tạo ra chẳng biết tự bao giờ đã bị cán mỏng. Nó chỉ thưa dần ở ô cửa sổ nơi đặt một hàng búp bê mà thôi. Diêm Vương liếc nhìn chúng. Nguồn gốc của thứ mùi hỗn tạp ô uế. Búp bê thế thân - thứ tạo vật khó hiểu.
Đó cũng là lúc, thông qua lớp khói như bị ai dùng tay mạnh mẽ gạt đi, nàng trông thấy ánh mắt của những con búp bê đang đổ dồn về phía mình. Chúng đã không còn quay lưng lại với nàng nữa. Giờ đây hàng tá những đôi con mắt xoay lại từ lúc nào không hay, nhìn nàng, dấu son nguệch ngoạc toác ra thành một nụ cười méo mó.
Như muốn cười nhạo vào quyết tâm của nàng.
----------------
Linh Ngụy: Dù Tân Thế đã không còn nữa, nhưng nàng vẫn tồn tại mãi trong trái tim của mọi người mà, chỉ riêng điều đó thôi không đủ tuyệt vời hay sao =)))))
Có liên quan đấy là cách đây một hai năm gì đó, đại để là một quãng thời gian cũng lâu lâu kể từ cái hồi bắt đầu mở cái hố này, tớ luôn băn khoăn tự hỏi bản thân: Hồi ấy nghĩ gì mà đặt cái tên là 'Tân Thế'? Nghe nó... =))))) Ai dà, ý nghĩ của trẻ trâu quả nhiên không phải thứ người lớn tuổi hiểu được (;¬_¬) Sẽ thật may mắn nếu có ai đọc đến đây và thấy nó hoàn toàn bình thường (biết đâu còn có người nghĩ đó là cái tên hay thì sao?)
...
Sẽ có người nghĩ vậy thật ư?? (ꐦ°᷄д°᷅) Huhu không nỡ làm Linh thời trẻ trâu thất vọng =))) Linh từng nghĩ đó là một cái tên hay ( ; Д ; )
Vậy nên để chứng minh đó là một cái tên vừa dễ đọc vừa dễ đi vào lòng người, thẳng một đường tăng tốc về đích thôi, hoàn trước Tết (chưa rõ năm cụ thể) nàoooo o(≧∇≦o)