Ba vị thần cai quản Tam giới đều sở hữu một truyền thuyết dân gian truyền miệng của riêng mình. Tỷ như, Thiên Hoàng đại diện cho chính nghĩa, một tay sát phạt hàng trăm yêu binh của Vị Thần Thượng Cổ, giải cứu thiên hạ khỏi đại loạn ngàn năm. Lại tỷ như, Thủy Đế tượng trưng cho sự giàu sang, những ai rơi xuống biển mà may mắn lạc vào Hải điện của ngài đều được tiếp đãi thịnh soạn, còn được ban tặng bao nhiêu châu báu đem lên trên bờ, sung túc một đời. Cũng tỷ như, cứ nhắc đến những mẩu chuyện tình ướŧ áŧ, ông cha ta lại bắt đầu kể lể về Diêm Vương, ca ngợi rằng tình yêu của nàng đã cao thượng cỡ nào, và xót xa rằng tình yêu của nàng đã bi thương tới đâu.
---------------
Dạo gần đây... những ngày gần đây... một, hay hai ngày gần đây... không biết nữa, thời gian ở âm thế khác với những nơi khác, nàng cũng không rõ đã bao lâu trôi qua, cũng không rõ mình đã ở lại nơi này bao lâu, tất cả cứ mơ hồ, cứ trái với thực tế, sự chân thật lại sống động giữa bao nét hư ảo. Tóm lại, điều Tân Thế cảm nhận được, đó là nàng đang khác dần đi.
Khác như thế nào?
Tỷ như, nàng đang bắt đầu thật sự suy nghĩ kỹ về mọi việc đang diễn ra xung quanh mình. Âm thế, quỷ sai, quỷ thư, Thủy Đế, Diêm Vương, và... Nàng để ánh mắt đưa đi xa, về phía dãy Tử Bi Sơn.
...và chính nàng.
Hoặc cũng tỷ như, trái tim nàng... dạo gần đây khác thường. Nó hay đập nhanh hơn mọi khi, đập kiểu thình thịch thình thịch, kèm theo đó là toàn thân khẽ rùng mình, thậm chí còn có thể nổi da gà. Tâm trí nàng khi ấy sẵn sàng phiêu lãng tới khắp mọi nơi, còn tâm hồn thì cứ lâng lâng khó tả. Loại trạng thái ấy khiến nàng say mê, nhưng cũng khiến nàng sợ hãi.
Bởi đáng lẽ ra nàng không nên có chúng.
Không nên... Thật sự đáng lẽ ra không thể có.
Tân Thế mở rộng hai lòng bàn tay, nhìn chúng chằm chằm.
Phải làm gì đây? Có lẽ nên bắt đầu suy ngẫm từ nguyên nhân tạo ra những phản ứng ấy. Xuất phát từ đâu nhỉ? Không, không phải đoán, là từ Diêm Vương.
Diêm Vương... Hay thật đấy...
Tiếng cửa đóng kéo Tân Thế ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng quay đầu lại, thấy Diêm Vương bước đến bên cạnh nàng, dưới ánh sáng leo lắt của những viên dạ minh châu đen treo bên tường, trông Diêm Vương lúc này lại càng không chân thực. Mái tóc bạc trắng của nàng hiện đã được búi lên gọn ghẽ, tuy nhiên đang là buổi tối ở âm thế, thường thì khi ấy nàng sẽ để tóc xõa và lên giường ngủ chứ không phải ăn mặc như thể muốn đi ra ngoài thế kia. Nàng ngước nhìn qua cửa sổ, dãy Tử Bi Sơn, vườn hoa bỉ ngạn, quỷ sai, mọi thứ thu hết vào tầm mắt của nàng. Người ngồi trên bệ lại nhìn nàng, môi mấp máy cứ định nói rồi lại thôi.
Cuối cùng thì vẫn phải mở lời, "Nàng định đi đâu?"
"Đêm khuya thanh vắng, muốn rủ ngươi đi chơi, ngươi có thích không?" Diêm Vương nhếch mép cười, liếc nhìn Tân Thế.
"Sao tự dưng lại rủ ta đi chơi? Diêm Vương tối nay thật kỳ lạ." Song Tân Thế lại không tỏ vẻ vui mừng như nàng dự tính, thành thử lại khiến nàng có chút tụt hứng, vô thức khẽ hừ một tiếng.
"Hả? Kỳ lạ? Ngươi không muốn đi?" Diêm Vương nhíu mày.
Tân Thế không nhìn nàng. Hai bàn tay xòe ra khi nãy nay đã đan vào nhau, đặt trên đầu gối. Nàng cứ nhìn vào chúng, như thể bị thu hút tới mức không dời nổi tầm mắt. Muốn đi hay không? Nếu là hôm qua, thì đương nhiên là muốn; là hôm nay, vẫn muốn, nhưng phải suy nghĩ thật kỹ càng. Vì sao? Vì nàng biết cảm giác của mình hiện tại quá xa lạ, nội tâm quá mức mâu thuẫn. Nàng cần thời gian để sắp xếp hết đống bừa bộn ấy, khi đó nàng mới dám đối mặt với... Tân Thế ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Diêm Vương bây giờ đã bắt đầu tin tưởng nàng rồi, Diêm Vương bảo nàng là người của Diêm Vương, bảo nàng không phải kẻ thù của âm thế, rằng điều ấy chứng minh Diêm Vương tin nàng. Diêm Vương tin nàng, song nàng lại không dám tin chính mình.
Rối bời...
"Này!" Diêm Vương sẵng giọng.
Tân Thế giật mình, nàng quay lại, ngơ ngác nhìn Diêm Vương, một lúc, không nhanh, cũng không chậm, nàng đáp, "Diêm Vương... Đêm nay ta mệt lắm. Ta đã ngồi đợi nàng ở trong căn phòng kia rất lâu, cả người mỏi nhừ. Giờ ta chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi."
Diêm Vương nhướng mày. Nàng nghĩ Tân Thế đang có ý trách móc nàng việc hồi trưa chiều, nhưng nàng tự cảm thấy lỗi không hoàn toàn thuộc về nàng. Nàng là đế vương một cõi, mọi thứ, mọi thứ nàng làm đều có lý do ngọn nguồn, không ai có thể bắt bẻ nàng. Không một ai.
Tuy nhiên...
Chẳng hiểu sao nữa, nàng ghét cái không khí giữa hai người bây giờ. Có cái gì đó nhạt nhẽo, có cái gì đó vô vị, quá thờ ơ, và quá... trống rỗng. Nàng buồn, nàng cũng giận. Hình như giận nhiều hơn buồn, nàng cũng muốn để nó lấn áp nỗi rầu rĩ vu vơ kia. Thế là nàng lớn tiếng vứt lại một câu: 'Tùy ngươi!', rồi rời khỏi căn phòng, đóng cửa sao cho tạo ra tiếng vang mạnh nhất có thể, rồi giẫm đế giày thủy tinh chan chát xuống nền đá hoa cương, bỏ lại những âm thanh chói tai cứ xa dần, xa dần.
Tân Thế cảm thấy âm thanh như xối thẳng xuống đáy lòng. Nặng nề thật sự mà. Như có tảng đá cứ chặn ngang qua lồng ngực nàng, ép nàng không thể thở nổi. Nàng lại xòe bàn tay ra, đờ người nhìn nó.
Suy nghĩ của nàng vốn đã từng rất đơn giản. Cho đến ngày, là ngày nào thì nàng không biết, nhưng là trước khi nàng xâm nhập vào âm phủ và gặp gỡ Diêm Vương, nàng đã nghe một câu chuyện. Ai kể? Nàng cũng không biết. Là nàng không biết, chứ không phải nàng không nhớ, nhưng chẳng hiểu sao câu chuyện vẫn tồn đọng trong kí ức của nàng. Chuyện kể về vương hậu uy quyền ngự trị cõi âm thế bao la, nơi ấy đầy nhóc quỷ, cũng có hằng hà sa số những con người đang phải trả giá cho những việc làm nhơ nhuốc trên trần gian. Rất nhiều hình phạt, rất nhiều tra tấn, có tiếng cười, cũng có tiếng khóc, một thế giới điên cuồng.
Thế nhưng vị vương hậu cai quản thế giới cuồng loạn ấy lại là một người phụ nữ lúc nào cũng đeo trên mình vẻ mặt ưu sầu đến tang thương. Đám quỷ sai bàn nhau, vì sao vương hậu của chúng lại buồn; đám quỷ thư thì thào, vì sao vương hậu của chúng lại đau; những kẻ tù tội rêи ɾỉ, vì sao chủ nhân nơi này lại ác độc; người đời than khóc, vì sao Diêm Vương cõi u hồn lại vô tâm. Vậy vì sao một người phụ nữ lại buồn, lại đau, không những ác độc lại còn vô tâm?
Bởi nàng vốn dĩ cũng không phải một người phụ nữ bình thường. Nàng cách xa những người phụ nữ bình thường trên trần thế hàng trăm, hàng ngàn thế giới. Nàng là mỹ nhân cõi âm, sắc đẹp của nàng hút cạn hồn phách kẻ trần tục, bàn tay của nàng làm da thịt chúng thối nát, và giọng nói của nàng khiến hồn siêu phách lạc, trí não bị rút sạch chẳng còn gì.
Vậy mà người phụ nữ chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng mộ tột cùng ấy, lại đem lòng yêu một người đàn ông. Không những vậy, còn là một người đàn ông trần thế.
Chuyện xảy ra khi nào? Hình như là khi Diêm Vương lịch kiếp xuống hạ giới. Như bao mẩu chuyện tình yêu khác thôi, nàng gặp một người, đem lòng mến mộ, từ mến mộ, dần chuyển thành tình yêu.
Song sinh mệnh Diêm Vương khi ấy đã được định sẽ vô cùng ngắn ngủi. Nàng phải giã từ cuộc đời ở cái độ tuổi trẻ đẹp nhất, và đớn đau hơn, phải chia tay người nàng yêu, âm dương cách biệt. Người đàn ông ấy cũng xứng đáng với tình yêu của Diêm Vương lắm, nàng chết đi, chàng chưa từng yêu ai khác, một lòng một dạ kề cận bên bia mộ của nàng. Nhưng sự đau đớn thấu tận tâm can lại khiến nhân cách chàng thay đổi. Chàng đổ mọi tội lỗi về cái chết của nàng cho tất cả những ai chàng có thể nghĩ đến, và rồi chàng bắt đầu lên kế hoạch trả thù. Chàng đã gϊếŧ những người đáng lẽ ra không thể chết, vì trên cuốn sổ thiên mệnh của vị thần Mệnh Sinh, họ là những người được hưởng thọ bên con cháu vui quần. Điều này khiến Thiên Hoàng tức giận. Thiên Hoàng không dám trách phạt Diêm Vương, không có nghĩa ngài sẽ không trừng trị người đàn ông kia. Diêm Vương thì sao? Nàng sợ hãi đi van xin Thiên Hoàng, cầu mong ngài hãy bỏ qua cho chàng, không thì ít nhất cũng hãy để chàng lưu đày đến âm phủ, nơi mà sẽ là đích đến cuối cùng cho những linh hồn tù tội.
Chuyện xảy ra tiếp theo đó... Hình như Tân Thế cũng từng kể cho Diêm Vương nghe. Nàng nhận hết mọi tội lỗi để người đàn ông kia được trong sạch, chịu đựng đủ mọi hình phạt ẩn sau Địa Ngục Môn, để rồi cứ trăm năm... lại chờ đợi chàng quay về đây luân hồi. Người đàn ông kia luân hồi được ư? Câu trả lời của người kể chuyện đó là: được, nhờ tình yêu cao thượng của Diêm Vương, chàng sống hết kiếp này đến kiếp khác, nhưng trong lòng luôn trống trải tựa hồ đã đánh mất đi một cái gì đó. Còn mái tóc của Diêm Vương lại hóa bạc theo tháng ngày, kèm theo nỗi đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn của nàng.
Đều là bịa đặt!
Tân Thế đột nhiên cảm thấy bực bội, cộng thêm chút phiền muộn.
Người ta lừa mình. Tân Thế nắm chặt bàn tay lại. Vậy mà cứ tưởng thật... Ban đầu lúc mới trông thấy mái tóc bạc trắng của Diêm Vương, nàng đã ngỡ... Cái gì mà yêu, Diêm Vương không thể yêu; cái gì mà đau đớn, Diêm Vương đã ngủ rất lâu rồi; cái gì mà tương tư, Diêm Vương còn chưa có những suy tư phức tạp như thế; và... cái gì mà lịch kiếp, dường như đã rất lâu rồi Diêm Vương chưa rời khỏi âm thế. Diêm Vương giờ đây cứ như một đứa bé vậy, ngây thơ và hồn nhiên, dù cho suốt ngày bị nhốt trong ngôi nhà kín cổng cao tường, nàng vẫn không mở miệng oán trách.
Nàng có bao giờ oán trách hay không? Tân Thế cảm thấy những gì mình hiểu về Diêm Vương dường như còn ít lắm. Diêm Vương sẽ không thể nào giống một cô bé không hiểu chuyện, lại ngoan ngoãn dễ bảo đâu. Nàng là một con người sắc bén tựa lưỡi dao, nếu Tân Thế sơ suất, lơ là buông lơi lớp phòng vệ thì chẳng bao lâu toàn thân sẽ ứa máu. Hình tượng một Diêm Vương đẹp đẽ trong lòng nàng vẫn cứ mãi chỉ là những gì nàng mong muốn ở Diêm Vương, chứ không phải Diêm Vương thực sự.
Vậy nên... cảm xúc, hay gì gì đó, đơn giản chỉ dành cho một con người không có thực, cũng như nàng vậy. Chính ra lại rất xứng đôi vừa lứa... Tân Thế nhẹ nhàng nở nụ cười, gánh nặng trong lòng đã vơi đi phân nửa.
"Ngươi thật kỳ lạ."
Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai, Tân Thế ngạc nhiên tới mức giật lùi lại, suýt thì ngã xuống khỏi bệ cửa sổ. Cách nàng một dãy cây xương gai là Diêm Vương. Nàng đứng đó, ở bên ngoài âm phủ, khoanh tay đặt trước ngực, nheo mắt nhìn nàng.
"Hết nhăn nhó rồi lại cười. Hôm nay ngươi làm sao vậy?" Diêm Vương bực bội.
Người ở trong phòng ngơ ngác nhìn người ở bên ngoài, một lát sau, lại có thể bật cười vui vẻ.
"Điên à?" Diêm Vương trợn mắt sửng sốt.
"Phiền muộn thì cau có, giải tỏa xong thì lại cười. Có gì khó hiểu hay kỳ lạ đâu, Diêm Vương của ta." Tân Thế vẫn mỉm cười, nàng nhìn Diêm Vương, "Nàng chưa đi à?"
"Xong rồi." Diêm Vương nâng thứ nàng đang cầm trên tay lên. Một bó hoa bỉ ngạn.
"... Nửa đêm nửa hôm đi hái hoa tặng ta sao?" Tân Thế không cười nổi nữa, khóe môi nàng giật giật.
"Không không." Diêm Vương xua tay, "Đây là quà cho Thủy Đế. Quà sinh nhật."
"Bó hoa này...?" Tân Thế ngạc nhiên.
"Ngày trước, mỗi khi đến sinh nhật của ai, ta đều tặng họ một bó bỉ ngạn." Diêm Vương tỏ vẻ vô cùng hiển nhiên.
"Thật sao? Lần nào cũng vậy?" Nhưng Tân Thế lại cảm thấy có chút kỳ quặc. "Và ai cũng vậy?"
"Có gì sai ở đây sao?"
"Tại sao lại là bỉ ngạn?"
"Ha, câu hỏi này đáng để ta trả lời!" Diêm Vương phì cười, ném bó hoa cho Tân Thế bắt, "Ngươi có thể thấy đấy, âm thế chẳng thể trồng loài hoa nào khác ngoài bỉ ngạn. Với người của cõi mây phủ, bỉ ngạn chẳng khác gì cỏ, mọc tràn lan thành hẳn một cánh đồng."
"Hoa rất đẹp..." Tân Thế lẩm bẩm, đưa tay đi vuốt ve cánh hoa.
"Đúng. Địa ngục chỉ có bỉ ngạn, nhưng bỉ ngạn cũng chỉ có ở Địa ngục mà thôi." Diêm Vương đắc ý, lỗ mũi nàng sắp phổng lên tận trời rồi.