Đã có những ngày như thế, những ngày chỉ còn tồn tại khi ngược dòng thực tại để trở về với quá khứ, khi mà trên đầu là ánh sáng, dưới chân là mây sương. Cầu vồng luôn hiện hữu ở bên tay trái, trong khi chim ca nhảy múa hòa ca bên tay phải. Mệnh Sinh thi thoảng sẽ đi lòng vòng khắp các chốn để chuẩn bị cho bọn ta một thứ gì đó sẽ liên quan đến câu chuyện kể ngày hôm ấy, em trai lại luôn thích ẩn nấp, dù biết ta sẽ chẳng bao giờ đi tìm. Em út vẫn say ngủ, chẳng ai biết con bé sẽ tỉnh dậy khi nào.
Lúc Mệnh Sinh bắt đầu cất giọng đọc, ta ngồi yên lắng nghe, để tâm tư trôi dạt vào miền đất Mệnh Sinh dẫn lối, mặc kệ hết thảy, chậm rãi nhấm nháp vị của bình yên.
-------------
Không biết phải bắt đầu hồi tưởng lại từ đâu, vì vốn dĩ thần nào có điểm bắt đầu. Theo quan niệm đã có từ rất xa xưa, thánh thần thì luôn sinh, luôn sống, luôn tử cùng vạn vật. Ta cũng không biết điều ấy có thật hay không, hoặc vì ta đơn giản chẳng phải là một vị thần chính thống, hoặc bởi ta luôn biết sự thật rằng ta không được chào đời cùng với thế giới này. Mệnh Sinh kể rằng bản thể của ta là một viên đá Tạo Hóa đích thân lặn xuống biển sâu để kiếm tìm, mà không phải một viên đá bình thường đâu, vẻ mặt Mệnh Sinh khi ấy vô cùng biểu cảm: một viên đá sáng lấp lánh giữa đáy vực hun hút đen thẳm, được bao bọc bởi hàng ngàn sa số những bọc nước nối đuôi nhau nổi lên trên tạo thành từng đụn từng đụn trắng xóa, che lấp cả tầm nhìn. Sâu lắm, sâu không kể xiết, còn sâu hơn cả mười tám tầng đất của nhân gian.
Vậy mà tiếc thay, ta thầm nhủ, khi viên đá quý của đại dương mở mắt, chẳng có ai ở bên cạnh nó cả. Nếu được phép thú nhận, vậy thì ta xin thổ lộ đó là ta ghét thiên đường. Một thiên đường lạnh lẽo, một thiên đường thơ mộng tựa cổ tích, nơi chỉ mình ta lưu lạc khắp chốn đó đây.
Đấy là sự thật.
Khi ta hình thành ý thức, và kể cả khi ta thức dậy, chẳng có ai ở bên ta. Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy ấy, bên ngoài khung cửa sổ trắng xóa là cả một khoảng không tĩnh lặng. Ta nằm trên một chiếc giường lớn, bên cạnh ta có thứ gì đó phồng lên khỏi lớp chăn, nhưng ta lại ngồi im bất động.
Ta ngồi lâu lắm, một phần vì ta chẳng biết mình nên làm gì bây giờ.
Sau một thời gian dài thật dài, một mình ta lang thang khắp các nẻo thiên cung. Lên nóc nhà, hay xuống hầm sâu, đâu đâu ta cũng mò tới. Sự cô độc là một thứ cảm giác quá phức tạp đối với ta khi đó, chỉ là trong cõi lòng có một khoảng trống không thể lấp đầy, rất khó chịu, nếu không cử động, nếu dừng di chuyển thì ta sợ ta sẽ sụp đổ mất.
Nhưng thiên cung chẳng có bí ẩn gì hết. Chẳng có thứ gì thần kỳ đến quái đản hay giật gân đến thót tim, chỉ có cảnh sắc ngày đêm như một, nơi nào cũng sáng bừng rực rỡ. Không có chỗ cho ta ẩn nấp, không có chỗ cho ta giấu mình.
Ta quay lại căn phòng mình được sinh ra.
Trong đó đã có người. Trên tay người đó còn bế một đứa trẻ, lúc người ấy đưa mắt nhìn ta, ta trông thấy có một sự dịu hiền không tên.
Mệnh Sinh ôm Thiên Hoàng tiến đến gần, phủ phục trước mặt ta.
Thực ra... khi ấy Thiên Hoàng vẫn chưa phải thiên hoàng, và ta vẫn chưa phải Thủy Đế. Bọn ta chỉ là những đứa trẻ bình thường, không tên, không tuổi, thậm chí thân sinh còn chẳng xuất hiện khi bọn ta chào đời.
Tiếp đó là quãng thời gian ta, Mệnh Sinh, vừa đứa bé trai kia chung sống với nhau trên Thiên cung. Mệnh Sinh giảng giải rất nhiều thứ, về Phụ Thiên Mẫu Địa, về tứ giới, về Bầu Trời, về Đại Dương, về Mặt Đất, về Tạo Hóa, và về bọn ta. Ta là một viên đá, còn Thiên Hoàng là một sợi lông. Mệnh Sinh bổ sung, vẫn còn một đứa trẻ nữa.
Em út của bọn ta. Đứa em bé bỏng nhất của bọn ta.
Con bé là giọt sương đêm đầu tiên đọng lại trên lá của cây Thế Giới cao tận chín tầng mây, nghe bảo khi giọt sương ấy rơi xuống, ấy là khi lần đầu tiên trần gian được gột rửa bụi trần, cuốn trôi đi hết thảy dơ bẩn khi lục địa hình thành. Giọt sương rơi tám tám chín mươi mốt ngày mới thoát khỏi chín tầng mây, để rồi sau đó được Tạo Hóa hứng lấy, nhỏ vào đất rồi nặn thành hình người.
Ta chăm chú ngồi lắng nghe, trong khi người em trai thì ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không quan tâm gì tới câu chuyện này. Mệnh Sinh lại kể say mê, dường như Mệnh Sinh rất thích những chuyện liên quan đến quá trình hình thành và ra đời của bọn ta. Mệnh Sinh quý chúng ta lắm, ta... cũng quý Mệnh Sinh. Quý Mệnh Sinh hơn người em trai, quý Mệnh Sinh hơn cả đấng Tạo Hóa.
Thế nên ta thấy tiếc thay người em út, bởi khi nàng thức giấc thì Mệnh Sinh không còn ở trên Thiên cung nữa rồi.
Thay vào đó là Tạo Hóa.
Thời điểm tiếng khóc trẻ thơ cất lên bao trùm toàn bộ Thiên đường, cũng là lúc chủ nhân tam giới xuất hiện. Khi người em út mở mắt, có lẽ hình ảnh đầu tiên mà con bé trông thấy sẽ là cặp mắt hiền từ của người mẹ. Không phải trần nhà giá lạnh cùng ánh sáng chói chang, hay bộ mặt ấm áp của người dưng xa lạ, nàng được đấng Tạo Hóa ôm vào trong lòng, nâng niu tựa bảo bối. Ta và em trai cũng ở đó, đứng bên cạnh người, trở thành một gia đình, cùng ăn, cùng học, cùng đọc, cùng ngắm nhìn khắp thế gian muôn hình vạn trạng.
Em trai là một kẻ mềm yếu, thích khóc nhè, nó rất muốn bám riết lấy Tạo Hóa, nhưng dường như lại luôn rụt rè lo sợ, thành thử lúc nào tủi thân vì bị ngài mắng, nó cũng chỉ biết cúi gằm mặt xuống, lỗ tai đỏ bừng bừng. Em út lại lười biếng, con bé chẳng hứng thú với bất kỳ thứ bài vở gì, mặc dù mỗi khi Tạo Hóa giảng dạy, nó thường là người tỏ ra nhiệt tình nhất, song những thứ đọng lại trong đầu thì chẳng được bao nhiêu.
Cứ thế, thời gian nối thời gian trôi, nhân gian chìm nhân gian nổi, tam giới vẫn do Tạo Hóa cai quản, Thiên đường vẫn là nhà. Cung điện rộng lớn trải tới tận đường chân trời chỉ có bốn người bọn ta, đôi khi muốn vùng chạy mà chạy mãi vẫn chưa thấy điểm tận cùng đâu. Dù Mệnh Sinh từng bảo Thiên đường cũng chỉ là một vùng đất hữu hạn mà thôi, song chưa ai trong số ba đứa bọn ta tìm thấy ranh giới của nó với những miền đất khác.
Nhưng rồi dần dần Thiên đường cũng thay đổi.
Có nhiều vị thần hơn, đều là để hỗ trợ cho Tạo Hóa, có người từ dưới hạ giới lên, có người lại là hóa thân của thần thú. Tạo Hóa cũng kiếm được một người bạn nhỏ cho mình, dù thoạt trông nó thật tầm thường. Tạo Hóa không dạy học cho bọn ta nữa, ngài có nhiều việc phải làm, ngày càng nhiều hơn. Ta vẫn luôn muốn hỏi ngài, rằng Mệnh Sinh đi đâu rồi, song không thu nổi dũng khí - một trong những lí do hiếm hoi mà đôi khi ta thất vọng về bản thân mình, bởi lẽ ta cảm thấy ta cũng có vài nét giống em trai cùng sự yếu đuối mà ta không mong đợi.
Người thầy con người của bọn ta, vào một ngày mà hoàng hôn bỗng nhiên trầm lắng hơn mọi khi, đã nói, có những người khi sinh ra nắm trong tay tất cả mọi thứ, cũng có người khi sinh ra lại chẳng có lấy nổi một cái ôm thân tình. Có những kẻ sống hết một đời vẫn chưa biết mùi vị của ngày bình yên, lại có những kẻ tận khi nhắm mắt xuôi tay vẫn chưa nếm trải sự độc tàn thời chiến. Kẻ có mà không biết hưởng, kẻ lại chỉ biết ngẩn ngơ đứng nhìn. Có cả những kẻ không cố vẫn thành, và tất nhiên, có cả những kẻ gắng gượng tới lao lực song chỉ đành ngậm ngùi buông bỏ. Cuộc đời này, không chỉ ở dưới kia, mà ngay cả đối với các ngươi cũng sẽ như thế. Ai bảo bậc Đế vương không bi ai? Ai dám bảo bậc Đế Vương sẽ sống suиɠ sướиɠ với quyền lực sát phạt thiên hạ trong tay mình? Những thứ vô tri như các ngươi liệu có bao giờ thấy suиɠ sướиɠ trong lòng với những gì mình đang sở hữu hay không? Có bao giờ buồn tủi vì những thứ mình đã vuột mất rồi chăng? Không phải cuộc đời ai cũng sẽ xuất hiện một người đến để cứu rỗi cho linh hồn các người, hãy tự lực cánh sinh, vượt lên mọi thứ để giành những điều mình muốn. Nếu các ngươi bảo ta, các ngươi không mong muốn gì hết, không van cầu gì hết, không nguyện vọng gì hết, thì ngay cả ngôi vị Đế Vương, các ngươi cũng không xứng. Con người không cần một con búp bê ngồi lên đầu bọn họ, càng không cần một con quỷ không có trái tim ngự trị thế giới của họ.
Em út vẫn vùi mặt vào tay, tựa hồ ngủ một giấc mơ thấy mộng đẹp, trong ấy, có lẽ con bé đang trôi dạt theo những đám mây, đi đến phía sau đường chân trời, nơi mà chẳng ai có thể quấy nhiễu giấc ngủ của nó nữa. Em trai loay hoay vẽ một cái gì đó, say sưa tới mức quên cả nỗi sợ hãi đối với người thầy khó tính kia, thằng bé sẽ lại đem giấu tác phẩm của mình dưới hộc tủ hay gầm giường, không để bất kỳ ai có cơ hội trông thấy bất cứ thứ gì chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của riêng mình.
Chỉ mỗi ta, đối diện với người đàn ông mặt đầy vết nhăn ấy, khắc ghi từng lời của ông vào tận sâu đáy lòng.
Chẳng biết tự bao giờ, ta đã tự gánh trên vai mình sức nặng của hai chữ 'chị cả'. Ta có hai đứa em, cả hai đều nhỏ hơn ta, yếu hơn ta, và đều dựa dẫm vào ta. Ta có trách nhiệm che chở cho cả hai, và nếu một ngày nào đó, khi mà chúng đã quyết định ruồng bỏ tất cả để rời đi, tìm thứ tự do luôn hiển hiện trong từng lời chỉ dạy của thầy giáo, ta sẵn sàng bảo vệ những gì đã từng thuộc về chúng, cả vương quốc, lẫn gia đình bé nhỏ này.
Thủy Đế.
Vâng, thưa Quân Thượng.
Đi với ta nào, đó là vương quốc của con.
Vương quốc của con...? Ngài có gì nhầm lẫn hay sao, thưa Quân Thượng?
Không. Ta không nhầm lẫn, Thủy Đế. Có lẽ... thế giới con người ấm áp này sẽ hợp với con hơn hết thảy, hãy để tình thương sưởi ấm trái tim mình, con gái bé bỏng của ta.
Và cũng chẳng biết tự bao giờ, gia đình nhỏ bé ấy tan vỡ, mang theo cả sự bình yên trôi đi mất rồi.
---------
Không nên thắc mắc sao bé Diêm là em út mà Thiên Hoàng lại gọi bé là tỷ tỷ, sẽ giải thích sau :>