Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày còn bé, ta thường nghe vô số thuyết truyền miệng về vị Thiên Hoàng ngự trị cõi mây sương, người ta bảo, Đấng tối cao được Tạo Hóa ban cho cặp thiên nhãn để có thể phủ kín khắp chốn nhân gian, dõi theo hết thảy những toan tính và lo âu của con người. Ta đã từng tưởng tượng, giá như ta cũng được như Thiên Hoàng, được sống trong một tòa cung đình khổng lồ trôi theo mây gió, ngày ngày rong ruổi cùng những vì tinh tú, sáng sớm tinh mơ hay màn đêm mịt mùng đều có nhật nguyệt hầu tâm sự, hẳn cuộc đời ta sẽ rất viên mãn.
Thế nhưng, nhiều năm về sau, ta mới biết, a, hóa ra đôi mắt của Thiên Hoàng cũng không hề sở hữu năng lực tuyệt đối như ta hằng tưởng. Nó vẫn có điểm mù, vẫn vướng mắc góc khuất, vẫn tồn tại những chiêu trò để lừa phỉnh.
Tỷ như, những cảnh tượng ở tận sâu thẳm lòng đất, nơi dung nham phun trào nuốt trọn tâm khảm, khi mười tám tầng địa ngục tượng trưng cho mười tám nỗi đau thấu tận hồn xác để trừng phạt tội lỗi nhơ nhục cõi trần thế, thời điểm tiếng khóc than của kẻ cùng khổ đầy tham ác cất lên, chính là lúc ta bẻ ngược lại tất cả những định luật đánh đổi lại sự thật.
Giờ khắc mọi chuyện kết thúc, ta được diện kiến Quân Thượng - vị thần nắm trên tay quyền hành còn hơn cả Đấng tối cao của nhân loại. Tiền nhân kể, tất cả thần tiên trên trời đều là con của Người, tất cả mọi thứ chốn mây sương đều do một tay Người tạo ra. Người cai quản cõi trời, lại ngự trị xứ đất, Người - là Tạo Hóa.
Người ôm một con hồ ly trong lồng ngực, con thú cưng của Quân Thượng cũng thật kỳ lạ. Kỳ lạ ở đây rằng nó không phải một con hồ ly thiên tộc lông phủ trắng xóa tựa tuyết rơi tiết đông lạnh, cũng chẳng phải một con hồ ly đẹp tuyệt mỹ vượt bậc giống nhân gian.
Nó chỉ là một con hồ ly vô cùng bình thường với bộ lông ngắn pha chút nâu cam, thậm chí còn đánh mất chiếc đuôi - niềm tự hào của loài cáo già mưu sâu kế hiểm.
Thật.... quá tầm thường...
Quân Thượng hỏi ta, ngươi biết tội lỗi của mình chứ?
Ta đáp, thưa Quân Thượng, con biết.
Quân Thượng chỉ cười, Người bảo ta, vậy ngươi đã chuẩn bị thứ gì để mang theo vào kiếp Mộng Du rồi?
Ta nghe thấy bản thân trả lời Tạo Hóa, con đã đem theo những ước nguyện vẫn còn đang dang dở. Thưa Quân Thượng đáng kính, con có cả thảy bảy điều ước, liệu Người có thể cho con giữ những điều tốt đẹp ấy lại hay không?
Hết chương