Con người chỉ hoàn hảo trong suy nghĩ của kẻ khác.
-----------------
"Ty Mệnh đâu?"
"Bẩm thưa vương hậu, Ty Mệnh đại nhân đi rồi."
"Đi? Đi đâu?"
"Ngài ấy chỉ nói, ngài ấy muốn đi."
Và ngài thì vẫn chìm sâu vào giấc ngủ đông tưởng chừng như dài vô tận giữa pháo đài kiên cố, mặc cho thế sự bên ngoài quay cuồng điên đảo.
"Đây là lỗi của nàng."
Diêm Vương ngẩng đầu lên, nàng không biết vẻ mặt mình hiện tại trông như thế nào, song người đối diện lại nghiêm khắc nhìn sang nàng, hàng lông mày nghiêm nghị. Đột nhiên Diêm Vương lại nảy sinh cảm tưởng như người kia thật giống bậc trưởng bối, còn nàng trở thành đứa trẻ làm sai đang lúng túng lo sợ khi bị bắt quả tang tại chỗ.
Diêm Vương muốn cười.
Tựa hồ đó là lời mà nàng luôn muốn nghe, mặc cho ngay bản thân nàng cũng không hề hay biết.
Sao nàng lại muốn nghe lời trách móc đó tới thế?
Hẳn là vì chưa từng ai, chưa từng có ai mắng mỏ nàng, thay vào đấy, thái độ thờ ơ của bọn họ khiến nàng cảm thấy đơn độc. Dường như chẳng còn ai quan tâm tới mình - từng có một ý nghĩ như vậy thoáng qua trong chuỗi ngày dài dằng dặc ngập chìm trong cơn say, thất lạc giữa làn sương pha khói cõi u hồn.
Chờ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có ai đó thẳng thắn chỉ ra cái tội tày đình đáng nguyền rủa của nàng! Người ấy lại chẳng phải ai khác, mà lại chính là kẻ đã xâm lăng thế giới của nàng, quấn quýt cùng mục đích mơ hồ nàng chẳng thể thấu hiểu.
Kẻ thù của nàng, lại là người hiện tại quan tâm tới nàng nhất.
Diêm Vương muốn cười.
Nhưng nàng sẽ không cười. Vì chuyện này không đáng để cười, và cũng vì giây phút này không hợp với một nụ cười. Nàng sẽ cười vào thời điểm mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, nàng sẽ trở thành người nở nụ cười chiến thắng cuối cùng.
Vậy nên, Diêm Vương lại ngửa mặt lên, mắt đối mắt với Tân Thế, giọng điệu rắn rỏi tới mức khó tin, "Đúng, đây là lỗi của ta."
Tân Thế nhìn nàng, trầm mặc chốc lát mới nói tiếp, "Nàng sẽ sửa chữa nó chứ?"
Diêm Vương gật đầu. Nàng quay sang phía Hoa Diên Vĩ, "Ông chủ quán rượu, ông có biết Ty Mệnh đã đưa những người dân kia đi đâu không?"
"Thực ra về vấn đề ấy," Tân Thế xen ngang, "Ta nghĩ sẽ có người biết rõ hơn chúng ta đấy."
"Ai?" Diêm Vương nhíu mày.
"Nàng nghĩ xem, không chỉ người dân vốn vẫn đang yên ổn sống trong ngôi làng biến mất, mà ngay cả những người đáng lẽ được ban cho kiếp sống thoát khỏi sinh tử luân hồi cũng mất tăm." Tân Thế giải thích, "Ty Mệnh đã đi từ nhiều năm về trước, đáng lẽ như vậy thì chuỗi vòng lặp này sẽ kết thúc. Nhưng không, nó vẫn tiếp tục. Ở chốn mây phủ này, nếu không phải nàng, cũng không phải Ty Mệnh, thì còn có ai có thể tiếp xúc với những người được đưa xuống Địa ngục chứ?"
Hoa Diên Vĩ nhẹ vuốt râu, gật gù. Diêm Vương cắn môi, vẻ mặt có chút không cam tâm.
Với đám quỷ sai, phủ Mạnh Bà quả thực là một chốn sâm nghiêm tuyệt đối. Bởi xuất thân từ những linh hồn tù tội không thể tái sinh từ mười tám tầng Trả Giá, canh Quên Lãng là một niềm khát khao cháy bỏng lạ thường trong tâm trí đám quỷ sai. Vậy nên cứ mỗi năm một lần, Mạnh Bà lại dành ra một ngày để nấu canh thưởng lũ quỷ, đồng thời cũng là thời điểm duy nhất Địa Ngục Môn trở nên vắng lặng, bớt đi những tiếng rên than ai oán.
Giờ phút thiêng liêng như vậy, ấy thế mà giờ đây lại bắt đầu rục rịch sóng ngầm.
Khác với đám quỷ sai, Tỳ Xá Già là loài quỷ chính thống - một trong những giống sinh vật đầu tiên trên trần thế được đích thân Phụ Thiên Mẫu Địa nặn hình tạo khối. Dù cho đã gần như tuyệt chủng, hai con Tỳ Xá Già sống ở cõi u hồn cũng có một vị trí vững chắc đủ để không con quỷ sai nào dám đả động tới chúng.
Song hôm nay, không phải quỷ sai gây sự, mà là Tỳ Xá Già vô duyên vô cớ xuất hiện giữa phủ Mạnh Bà, hành động tựa hồ báng bổ sự thần kính của đám quỷ sai. Ban đầu những con quỷ sai gầm gừ hòng xua đuổi hai vị khách không được mời, ai ngờ Tỳ Xá Già ương bướng không chịu đi, chẳng những vậy còn đòi canh Quên Lãng của chúng!
Quỷ sai giận dữ, từng tốp từng tốp xếp thành hàng, thành lớp, thành vòng vây quanh bọc kín hai con Tỳ Xá Già. Có con khạc nhổ, lè lưỡi dài bằng nửa cánh tay; lại có con trừng mắt trợn mũi, liên miệng kêu la; lại có con tay cầm miếng đá sắc cạnh, vừa vung vẩy vừa hung tợn đe dọa. Hai Tỳ Xá Già cũng quyết không chịu kém cạnh, gân quanh người chúng nổi lên, mạch đập liên hồi, cứ phồng lên rồi xẹp xuống, hơi thở phì phò phả nhiệt nóng hổi, thế nhưng nhanh chóng lại bị luồng sương lạnh giá bao quanh phủ Mạnh Bà nuốt trọn.
-Các người muốn tạo phản.
_Làm phản, làm phản.
-Không giống loài hèn kém nào có thể đánh bại dòng thuần chủng!
_Hèn kém, hèn kém!
Tiếng răng ken két va chạm làm màng nhĩ đám quỷ sai đau đớn dữ dội. Một vài con đứng gần Tỳ Xá Già ngã quỵ, hai tay ôm đầu lăn lộn trên nền đất.
Cút xéo!
Biến đi!
Đám quỷ sai cũng bắt đầu rít gào. Âm thanh chát chúa lan tỏa trong không gian ma mị, tạo nên một bức họa phối màu cẩu thả giữa nét huyền bí hòa cùng vẻ bạo tàn. Sự nhức nhối khiến cho bầu không khí sục sôi hăm dọa, ít nhất thì khi Diêm Vương đến, nàng cũng khó có thể chấp nhận được tiếng ồn chói tai ấy.
"Im lặng."
Diêm Vương ra lệnh.
Mọi âm thanh tạm thời chìm xuống, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào ba bóng người vừa mới nhập cuộc. Đối phương là vương hậu của chúng, là người nắm quyền cai quản chốn mây phủ. Tuy nàng ít khi ra mặt, song vị chủ nhân này lại nắm trong tay một thứ quyền lực thống trị tuyệt đối vô cùng mơ hồ.
Tại sao lại vậy nhỉ?
Đám quỷ sai chưa từng thắc mắc về vấn đề này, song hiện tại, câu hỏi đó lại bỗng nhiên nhen nhóm trong tâm trí chúng.
Hai con Tỳ Xá Già vẫn giữ tư thế hiên ngang phách lối, nhưng phản ứng của chúng lại khác hẳn với đám quỷ sai. Chúng nhìn chằm chằm vào cái người sánh vai với Diêm Vương, cứ nhìn thôi, đôi con ngươi thi thoảng lại giần giật.
Ông Trời cũng không biết chúng đang nghĩ gì.
"Có chuyện gì ở đây vậy, các người dám cả gan làm ầm lên tại phủ Mạnh Bà sao?" Giọng Diêm Vương vô cùng nghiêm khắc. Tân Thế đứng cạnh lén quan sát, trông thấy nàng giờ phút này toát lên vẻ uy nghiêm vô cùng cuốn hút. Thế nên Tân Thế cứ đứng ngắm mãi, cũng một phần là do nàng không muốn quay sang phía lũ quỷ sai dị hợm xấu xí kia.
"Diêm Vương đừng quan tâm chuyện lặt vặt làm gì! Chút tranh cãi này không đáng để ngài phải để ý!" Một con quỷ sai đại diện cho toàn bộ đứng lên đáp. Có thể nói đây chính là con quỷ sai khôn ngoan nhất trong tất cả các con quỷ sai, nó cũng chính là kẻ thường xuyên nhận trao đổi hàng hóa với Hoa Diên Vĩ để quán rượu của lão tiếp tục hoạt động.
"Mạnh Bà đâu?" Diêm Vương nhíu mày.
"Mạnh Bà đại nhân..." Con quỷ sai kia đáp, "Đang nấu canh ạ."
"Không phải nàng ta luôn chuẩn bị xong hết trong buổi tối sao? Giờ vẫn còn nấu canh?"
"Vì hôm nay khách rất đông... Người chết từ nhân thế, và cả bọn thuộc hạ chúng thần nữa, Mạnh Bà có rất nhiều việc phải làm."
"Đưa ta vào gặp nàng." Diêm Vương nói.
Con quỷ sai tựa hồ vô cùng ngạc nhiên. "Bếp núc hôi hám, sao thần có thể để Diêm Vương dính bẩn? Hay là Diêm Vương ngồi đợi ở bên ngoài đi, để thần vào gọi Mạnh Bà đại nhân nhé?"
"Không, mau đưa ta vào."
Diêm Vương hùng hùng hổ hổ bước qua người con quỷ sai, Tân Thế nghiêng đầu, chậm rãi đi theo nàng. Giữa làn sương ma mị lặng thinh, chỉ có tiếng bước chân nhoèn nhoẹt vang lên bên dưới, đất ướt và trơn, nhờn và bẩn, Tân Thế cũng không ngại, nàng vui vẻ giẫm lên từng dấu chân để lại trên nền đất của Diêm Vương, dù bầu không khí ở đây trầm lắng, dù bầu trời ở đây u tối, nàng vẫn muốn có một hành động thật dễ thương như vậy. Diêm Vương đăm đăm đi về phía trước, nàng không để ý; Tân Thế chăm chú dõi theo từng dấu chân của Diêm Vương, nàng hứng thú dạt dào.
Hoa Diên Vĩ không theo hai người. Ông đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai con Tỳ Xá Già, hai con Tỳ Xá Già lại nhìn Tân Thế. Để diễn tả bố cục hiện tại mà nói, chẳng ai để ý đến ai, họ chỉ chuyên tâm vào một người.
Mà vị Mạnh Bà kia lại vắng mặt.
Canh Mạnh Bà... món quà cuối cùng của một kiếp trần thế. Quên lãng và làm lại, nghe thật ngọt tai. Lại một lần, Tân Thế thầm tán dương khả năng của tạo hóa, người đã làm thế giới này đa dạng hơn nhiều, đáng sống hơn nhiều. Chỉ tiếc, có quá ít người có cơ hội được biết những điều kỳ diệu ấy, tại sao chỉ có thể nhận ra cuộc đời vô cùng tuyệt diệu khi đã xuống lỗ rồi cơ chứ? Tiếc nuối xiết bao.
Tân Thế dừng bước.
Nàng dừng vì Diêm Vương đã dừng.
Trước mặt bọn họ là một tiểu viện nho nhỏ không vườn, một hàng cửa xếp khép kín nối đuôi nhau tôn lên sắc đỏ thẫm của gỗ. Từ căn phòng gần họ nhất đang vang lên tiếng động như âm thanh nước sôi, ùng ục, mùi hương lan tỏa mờ mờ ảo ảo hút hồn người, tản ra hơi ấm lan ran trên da mặt.
Tân Thế chợt tò mò, không biết mùi vị quên lãng là như thế nào?
Chắc rất thanh thản. Hẳn là sẽ nhẹ tênh. Lưỡi nàng đã cảm nhận được vị nhàn nhạt, song trong lòng lại đắng chát.
Tân Thế chợt nói. "Đại nhân này, uống canh của Mạnh Bà sẽ quên đi hết thật ư?"
Diêm Vương nhíu mày quay đầu lại, còn đang chần chừ trước cửa phòng thì đột nhiên nghe thấy Tân Thế hỏi một câu như vậy, nàng bèn chép miệng, "Tất nhiên, uống vào, trí não ngươi sẽ trở lại với sự non nớt chẳng khác gì một đứa bé."
"Ừ, thích thật. Rồi lại được đầu thai sao?"
"Ngươi sẽ được bước qua vòng Luân Hồi, hồn phách chuyển thành một thai nhi..." Diêm Vương suy ngẫm một lát, "Thực ra thai nhi... cũng chưa chắc đã là của con người. Có thể là một con cóc, hay một con ếch, thậm chí còn chỉ là cỏ cây, hoa lá cũng nên. Còn phải dựa vào đạo hạnh của ngươi nữa, dù sao để trở thành người cũng đâu phải dễ dàng gì."
"Không phải cứ chín kiếp là được trở lại kiếp người hay sao?" Tân Thế bật cười.
"Tất nhiên là không." Diêm Vương nheo mắt, "Ý nghĩ thật kỳ lạ."
"Người ở dưới nghĩ như vậy đấy, chín kiếp... trở lại làm người. Tám kiếp vô tri, đổi lấy một kiếp nhân tri."
Diêm Vương không đáp, nàng quay đầu lại, đối diện tiếp với cánh cửa phòng.
Chín kiếp... lại quay về kiếp nhân tri?
Chín kiếp, thật lâu.
Nghĩ đến những người đã biến mất khỏi làng Vô Lo, Diêm Vương hít một hơi thật sâu, rồi nàng mở cánh cửa kia ra.
Khi cánh cửa ấy bật mở, cũng là lúc, thế giới của Tân Thế chợt tràn ngập một hương thơm có lẽ sẽ khiến nàng nhớ mãi không quên.
Mùi hương của sự quên lãng.
Mùi hương của một khởi đầu mới.