Bầu Trời Thanh Xuân

chương 49: trêu chọc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba mẹ nó và ba mẹ anh lâu ngày gặp lại nên họ rất vui mừng. Họ nhanh chóng đặt vé máy bay rồi cùng nhau đi du lịch. Anh trai của nó cũng có việc bận phải quay về Trung Quốc để xử lí một số công việc của công ty. Bây giờ nhà nó chỉ còn lại một mình nó thôi. Trước đây nó thường ở nhà một mình nên chuyện này đối với nó cũng quá quen rồi. Nhưng từ khi anh trở về bên nó. Nó lại không thích cảm giác ở trong căn nhà rộng lớn này một mình chút nào cả. Nó cứ cảm thấy trống trải, lẻ loi làm sao ấy. Nó đành phải theo anh về nhà anh ở ké cho đỡ cô đơn vậy.

-- Tại nhà của Khánh Thiên --

Một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng của nhà Khánh Thiên. Gia Khiêm bước xuống xe và cậu cũng rất ga lăng đi lại mở cửa xe cho Khánh Thi. Thi bước xuống xe với vẻ mặt rất hạnh phúc. Cô nhìn anh cười rất tươi. Đó là một nụ cười mãn nguyện.

- Cảm ơn anh vì hôm nay đã đưa em đi nhiều nơi như thế nhé. Cảm ơn anh đã cho em một cơ hội nhé. (Cô cúi đầu cảm ơn và kèm theo đó là một cái nháy mắt)

- Em lại khách sáo nữa rồi. Cho em một cơ hội là cũng như anh đang cho anh một cơ hội mà. Cô gái này ngốc quá. (Gia Khiêm xoa đầu cô)

- Vậy em... em vào trong nhà trước đây. Anh lái xe về nhà cẩn thận nhé. Về đến nhà nhớ gọi điện cho em đấy. (Cô vẫy tay tạm biệt người con trai đang đứng trước mặt mình, kèm theo đó là một nụ cười toả nắng khiến ai nhìn thấy cũng phải xao xuyến)

- Bye bye. (Cậu cũng vẫy tay tạm biệt cô. Sau khi nhìn thấy cô đi vào trong nhà thì cậu mới lên xe và chạy đi)

Cô tung tăng vui cười đi vào nhà.

- Em vui thế sao?? (Nó nhìn Khánh Thi đang vui vẻ đi vào)

- Em... em... hì hì. (Thi bây giờ chỉ biết cười)

- Xem ra anh sắp mất đi cô em gái mà anh thương nhất rồi còn gì. (Anh tiếp ứng theo nó trêu chọc cô em gái ngây thơ của mình)

- Chắc vậy rồi. (Nó cười cười chọc Khánh Thi)

- Anh chị đang hùa nhau trêu chọc em đấy sao. (Cô bĩu môi. Mặt cô lúc này đang đỏ ửng lên như hai quả cà chua vì ngại)

- Anh chị có làm gì đâu. (Tay anh đang cầm cuốn sách cũng đặt xuống bàn)

- Hứ... (Cô hứ một cái làm cho anh và nó cảm thấy rất buồn cười)

- Vợ à. Anh cũng sắp mất em gái rồi. Vì thế em lấy anh nhanh nhanh đi mà. Nếu như không có khi con bé lại lấy chồng trước khi em chịu cưới anh đấy cho mà xem. (Bây giờ anh quay sang nhìn nó)

- Tự nhiên lại nói với em chuyện này làm gì. (Nó nghe anh nói thế liền đỏ mặt ngượng nghịu)

- Úi bây giờ chị dâu đang ngại kìa. Mặt đã đỏ lên hết rồi. (Khánh Thi nắm bắt được cơ hội tốt lần này liền trêu ghẹo nó. Khánh Thi đang muốn trả thù vì hồi nãy nó cũng chọc cô làm gì)

- Chị... chị không có. Em đang trả thù chị à. (Nó lườm cho con bé một cái)

- Không có, mà tại sao mặt chị lại đỏ thế kia. Thôi em về phòng đây. Em không ở đây làm phiền chị và anh em bàn chuyện đám cưới đâu. Hai người bàn sao thì bàn, miễn sao là cho em được vài đứa cháu để em bồng là được rồi. (Trước khi lên phòng Khánh Thi còn để lại vài câu khiến nó ngượng tím cả mặt.)

- Khánh Thi. Em yên tâm. Anh sẽ cố gắng để em sớm có cháu để bồng. Tới lúc đó em đừng có kêu than mệt đấy nhé. (Anh cười rất vui)

- Ai thèm lấy anh chứ mà còn đòi sinh con đẻ cái gì ở đây nữa. Em đi lên phòng trước đây. (Nó nói xong liền lập tức đứng dậy)

- Em muốn có em bé nhanh đến như vậy à. (Anh tiếp tục sự nghiệp trêu chọc nó)

- Anh nghĩ đi đâu vậy đồ biến thái. (Nó tức giận lườm anh)

- Anh có nghĩ gì đâu. Thôi mình lên phòng đi ngủ thôi. (Anh đi lại kéo tay nó, cười cười)

- Ai nói em sẽ ngủ cùng anh chứ. (Nó quay lại nhìn anh)

- Em không ngủ với anh thì em ngủ với ai hả. (Anh ngạc nhiên nhìn nó)

- Em ngủ một mình nhé. Em đã nhờ cô giúp việc dọn dẹp cho em một phòng ngủ mới rồi. (Nó đắc ý cười cười nhìn anh)

- Em... Em nỡ làm vậy với anh sao. Em được lắm Hạ An... Em đợi đó anh sẽ xử lý em sao. Đến lúc đó em không chạy thoát được đâu. (Anh nhìn nó với vẻ mặt gian nhất có thể)

- Anh... anh... định làm gì. (Bây giờ nó cảm thấy hoang mang trước lời nói của anh lúc nãy)

- Đi sản xuất em bé chứ gì. (Anh cười lém lĩnh, bế nó lên)

- Ủa hai bác về rỏi ạ. (Nó tỏ vẻ mặt ngạc nhiên và nói lớn)

- Úi ba mẹ về á. (Anh nghe thấy vậy liền đặt nó xuống và quay người lại nhìn)

Nó nhân lúc này chạy nhanh vào phòng và khóa cửa lại. Sau khi quay lại không thấy ai. Anh biết mình đã bị lừa, khi quay lại thì thấy nó đã chạy đi mất tiu rồi.

- Hạ An. Em giỏi lắm. Em dám lừa anh. Em ngày càng nghịch ngợm rồi đó. Em cứ chờ đi. Anh sẽ nhanh chóng đem em về làm vợ của anh thôi. (Anh tức giận nhưng lại cười rất hạnh phúc)

Truyện Chữ Hay