Nó thay đồ xong thì xuống nhà trước. Còn anh thì cũng đi vệ sinh cá nhân và thay đồ để đi đến công ty. Nó xuống đến dưới nhà thì thấy mẹ anh đang nấu bữa sáng cho cả nhà. Bây giờ mới có giờ sáng mà thôi. Tuy nhà anh có người làm vô số, nhưng mẹ anh luôn là người nấu ăn cho cả nhà. Lúc ở Việt Nam, mẹ anh cũng vậy. Hồi đó, mẹ anh còn hay làm bữa sáng cho nó nữa. Nó thấy mẹ anh đang nấu ăn thì nhanh chân chạy lại phụ. Tuy là tiểu thư con nhà giàu nhưng ngay từ nhỏ nó đã được mẹ nó dạy cho làm việc nhà rồi, với lại nó cũng rất siêng năng, cộng thêm tính tò mò về mấy công thức nấu ăn mới lạ nữa. Vì thế nó nấu ăn cực ngon luôn.
- Bác nấu món gì thế ạ. Con giúp bác một tay nhé. (Nó đi đến và nở một nụ cười thân thiện với mẹ anh)
- Thôi bác làm được rồi. Sao con không nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hôm qua bác thấy thằng Thiên đưa con về. Lúc đó con ngất lịm đi làm cho bác lo lắm. (Bác quay sang nhìn nó)
- Dạ con khỏe rồi ạ. Con xin lỗi vì đã làm bác lo cho con ạ.
- Con bé này lại vậy nữa rồi. Con là con dâu của bác sao bác không lo cho con được chứ. (Mẹ anh vỗ vai nó)
- Bác đừng nói thế ạ. Mà thôi để con giúp bác đi như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều.
- Vậy bác hôm nay con là bếp chính nha. Lâu rồi bác không được thưởng thức tay nghề của con rồi đấy. (Mẹ anh cười)
- Vâng ạ.
Nó nói xong liền nhanh tay nấu bữa sáng.Còn mẹ anh thì giúp nó mấy việc lặt vặt. Tuy ở Mĩ nhưng gia đình anh luôn ăn những món ăn ở Việt Nam. Đó cũng như là một cách để gia đình anh nhớ về cội nguồn. Hôm nay, mẹ anh và nó nấu phở bò. Khoảng phút sau thì mẹ anh và nó cũng nấu xong.
Trong lúc mẹ anh và nó nấu đồ ăn sáng thì anh đang ngồi ở phòng khách xem tin tức cùng với cô em gái xinh đẹp của anh - Khánh Thi.
- Chừng nào em được ăn đám cưới đây?? (Khánh Thi trêu ghẹo anh)
- Anh cũng không biết nữa. (Anh buồn bã nói)
- Có chuyện gì sao?? Anh chưa cầu hôn chị ấy hả?? (Thi thắc mắc)
- Sáng nay anh cầu hôn rồi. Nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy nói cô ấy có chút cảm giác không chân thật. (Anh thở dài)
- Haizz chắc do hơn năm qua anh không ở cạnh chị ấy nên chị ấy có cảm giác không chân thật chứ gì.
- Chắc là vì lí do đó quá.
- À mà chuyện đó anh giải quyết xong chưa mà đòi kết hôn vậy ta??
- Hôm nay tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết. Tất cả những chuyện mà chúng ta phải chịu anh sẽ trả lại hết.(Anh cười nhếch môi)
- Em biết anh sẽ làm được mà. Mà thôi xuống ăn sáng đi. Em muốn thưởng thức tay nghề của chị dâu tương lai quá đi mất. (Khánh Thi cười cười rồi kéo anh đi)
Hai anh em của anh xuống đến bàn ăn.
- Chào buổi sáng mẹ yêu và chị dâu tương lại ạ. (Khánh Thi nháy mắt với nó)
- Em... em đừng nói thế. (Nó ngại ngùng nhìn cô em gái tinh nghịch của anh)
- Thôi mấy đứa ngồi xuống ăn đi nè. Hôm nay Hạ An nấu đấy. Mẹ chỉ là phụ bếp thôi. (Mẹ anh cười rồi kéo nó xuống ghế ngồi)
- Vậy anh Thiên phải ăn thật nhiều để vơi đi nỗi nhớ chị dâu trong mấy năm qua quá. (Khánh Thi cười cười nhìn anh)
- Chắc vậy rồi. (Anh nhìn nó cười)
- Bác trai không xuống ăn sao bác gái. (Nó nhìn xung quanh nhưng không thấy ba anh)
- Ông ấy về Việt Nam có chút việc rồi. Con ăn đi.
- Dạ.
- Chị dâu ơi. Ngon quá đi. (Khánh Thi hét lên. Giơ tay lên tán thưởng)
- Ngon thì em ăn nhiều vào nhé.
- Đương nhiên rồi ạ.
Rồi cả nhà anh ăn rất ngon miệng làm nó thấy rất vui. Ăn xong nó định đi rửa bát thì mẹ anh ngăn nó lại.
- Thôi cũng gần giờ rồi. Con còn phải đi làm nữa mà. Con cứ để đó đi lát mấy chị giúp việc sẽ làm. Còn bây giờ thì để Khánh Thiên đưa con đi làm nhé.
- Dạ thôi con tự đi được ạ. (Nó xua tay)
- Thôi để con đưa chị ấy đi cho, dù sao con cũng đem đồ ăn sáng đến cho ông mà.(Khánh Thi nháy mắt với anh)
- Vương Khánh Thi. Em đang giành bạn gái anh với anh à. (Anh tức giận)
- Em đang giúp anh đấy. Em sẽ dò hỏi lí do cho anh. (Khánh Thi nói nhỏ với anh)
- Vậy để Thi đưa em đi nhé.
- Dạ. Vậy con chào bác gái con đi ạ.
Nó và Khánh Thi đi ra lấy xe. Khánh Thi chở nó trên chiếc BMW I màu trắng. Trên đường đi Chi và nó nói chuyện với nhau rất nhiều.
- Em rất ngưỡng mộ tình yêu giữa anh trai em và chị đấy.
- Sao em lại ngưỡng mộ chứ.
- Bởi vì trong mấy năm qua tuy không ở gần nhau nhưng anh chị vẫn yêu thương nhau. Suốt thời gian qua tuy không trực tiếp gặp chị. Nhưng tất cả những gì liên quan đến chị anh ấy đều biết rất rõ. Em không nhớ đã bao nhiêu lần anh ấy phải bay đi bay lại về Việt Nam chỉ để nhìn lén chị thôi đó. Còn chị thì trong suốt khoảng thời gian đó vẫn luôn đợi anh ấy mặc dù mọi người ai cũng tin rằng ảnh đã chết, chỉ có chị là không. Tình cảm của anh chị rất đáng để người khác ngưỡng mộ đó. Nhưng em không hiểu tại sao khi anh trai của em cầu hôn chị thì chị lại không đồng ý vậy.
- Em nói rất đúng. Chị và anh ấy rất yêu nhau. Chị luôn chờ đợi anh ấy, cho dù mọi người nói gì đi nữa. Chị vẫn tin là anh ấy còn sống. Và điều chị tin tưởng bấy lâu, nay đã thành sự thật. Nhưng lỡ anh ấy không còn thì chị vẫn sẽ không yêu người khác vì trái tim của chị đã thuộc về anh ấy từ lần đầu gặp rồi. Còn chuyện chị chưa đồng ý lời cầu hôn của anh ấy là vì... là vì chị cảm thấy có một khoảng cách vô hình nào đó giữa hai anh chị trong năm qua. Hơn năm chị không hề biết một chút gì về anh ấy cả. Chị nghĩ rằng tình yêu là sự cảm thông, tin tưởng và chia sẻ giữa hai con người. Nhưng hình như giữa bọn chị không có những điều đó. Anh ấy đã không nói cho chị biết là trong thời gian qua anh ấy đã gặp phải những chuyện gì và tại sao lại bỏ rơi chị một mình trong khoảng thời gian dài như thế. Có lẽ là do chị không đáng tin tưởng hay là tình yêu của anh chị không đủ lớn chăng....(Nó rưng rưng nước mắt)
- Em không biết phải nói sao với chị. Nhưng em chắc chắn rằng anh ấy sẽ cho chị một câu trả lời xứng đáng. Chị đừng buồn nữa nhé. Em luôn ủng hộ chị. (Khánh Thi nắm lấy tay nó)
- Cảm ơn em Khánh Thi. Nói chuyện với em khiến chị cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Rồi tụi nó cũng đến bệnh viện. Xe vừa dừng lại là đúng giờ. Nó nhanh chân chạy vào phòng giáo sư vì giáo sư Iris không thích ai đi trễ.
- Lát chị sẽ đến thăm ông em sao nhé. Em đợi điện thoại của chị nha. (Nó quay đầu lại)
- Vâng ạ. (Thi vẫy tay tạm biệt nó rồi cũng đi vào trong)