Triều Lập Tinh cảm thấy Lý Mẫn Dao đã thay đổi, không còn ngây thơ và lương thiện như xưa. Hắn hiểu được giờ hắn có nói gì với Lý Mẫn Dao thì cũng là phí lời.
Triều Lập Tinh rút kiếm ra: “Ngô Công Tài, xuất kiếm đi!”
Ngô Công Tài cười ngạo nghễ, bước đến trước mặt Triều Lập Tinh, giơ tay ra, nói: “Đối phó với ngươi, không cần dùng kiếm!”
“Hãy xem kiếm pháp của ta đây!” - Triều Lập Tinh giả vờ giả vịt hô to, đâm kiếm ra.
Ngô Công Tài đưa tay trái ra đỡ lấy kiếm, tiếp đến tấn công thẳng vào ngực Triều Lập Tinh, dáng vẻ hết sức khinh thường Triều Lập Tinh.
Triều Lập Tinh lùi lại né chiêu, sau đó lại đâm kiếm tới.
“Ơ?” - Ngô Công Tài giơ tay lên đỡ, mặt chau lại.
Triều Lập Tinh lại tiếp tục tấn công.
Ngô Công Tài lại đỡ, sau đó hắn ta quyết định dùng chưởng pháp khác. Thế kiếm của Triều Lập Tinh tuy không có lực, nhưng mỗi một kiếm đánh ra đều nhắm vào yếu huyệt, nên hắn ta nghĩ Triều Lập Tinh nhất định là rất thông thạo chưởng pháp lúc nãy hắn ta đã dùng.
Triều Lập Tinh lại tiếp tục đâm kiếm tới, lần này thế kiếm mạnh mẽ và nhanh chóng.
Ngô Công Tài ngỡ ngàng, không kịp đỡ, chỉ biết nhìn kiếm đâm thẳng vào cổ tay phải của mình.
Triều Lập Tinh thu kiếm lại, nói: “Còn muốn đánh nữa không?”
“Tiếp đi!”
Ngô Công Tài nghiến răng hét lên.
Triều Lập Tinh lại vung kiếm lên.
Ngô Công Tài chuyển chưởng thành quyền, hắn ra một quyền thật mạnh, Triều Lập Tinh bình thản đâm kiếm tới.
“A!”
Ngô Công Tài hét lên đau đớn, lòng bàn tay phải đã bị trúng kiếm.
Triều Lập Tinh mặt trắng bệch, phải dùng kiếm chống xuống đất mới không bị ngã, nhát kiếm lúc nãy hắn đã dùng hết sức lực của mình, hắn cảm giác cả người không còn chút sức lực nào, rất khó chịu.
Mũi kiếm đâm thẳng vào lòng bàn tay của Ngô Công Tài, tạo ra một vết thương sâu tới xương.
Lý Mẫn Dao vội vàng lấy ra một bình sứ, nhanh chóng đổ ra dược dịch giúp Ngô Công Tài cầm máu, nhìn hắn đầy lo lắng.
Ngô Công Tài tức giận tột độ, trừng mắt nhìn Triều Lập Tinh.
Triều Lập Tinh hỏi: “Tài sư đệ, còn không chịu thua sao?”
Lý Mẫn Dao vội gọi: “Tài sư huynh!”
Nhưng Ngô Công Tài chỉ trừng mắt nhìn Triều Lập Tinh, hơi thở càng ngày càng nặng nề. Cảm giác không cam tâm, không tin vào những gì đã xảy ra, cùng với cảm giác phẫn nộ đang bao trùm lấy hắn ta.
Triều Lập Tinh lắc đầu, cười cười.
Lý Mẫn Dao lại lay nhẹ Ngô Công Tài: “Tài sư huynh!”
Đột nhiên Ngô Công Tài quay sang nhìn nàng, tức giận nói: “Ta chịu thua!”
Bộp bộp!
Sau đó hắn ta liền tự tát vào mặt mình hai cái, làm cho gương mặt anh tuấn của hắn đỏ dần lên.
Triều Lập Tinh lắc đầu: “Thắng thua là chuyện thường tình, hà tất phải như vậy?”
“Ngươi…” - Ngô Công Tài nhìn Triều Lập Tinh bằng ánh mắt tóe lửa.
“Tinh sư huynh, huynh đừng nói gì nữa!” - Lý Mẫn Dao dùng giọng quở trách nói ra.
“Thôi được rồi, có nói cũng chẳng được gì!”
Triều Lập Tinh khoát tay, nói tiếp: “Quay về chăm chỉ luyện thêm đi, đừng tưởng được người khác khen mà tưởng thật, ngốc mà cứ tưởng mình là thiên tài!”
“Hôm nay ngươi đối xử với ta thế nào, sau này ta sẽ trả lại gấp trăm, ngàn lần!”
Ngô Công Tài nghiến răng, tức giận nói ra, sau đó quay người bỏ đi.
Lý Mẫn Dao trách cứ: “Tinh sư huynh, huynh quá đáng lắm!”
Triều Lập Tinh chẳng thèm đáp lời, đưa tay trái ra tỏ vẻ.
“Muội sẽ mang thanh kiếm kia đến ngay!”
Lý Mẫn Dao giẫm giẫm chân, hờn giận một tiếng, rồi cũng quay đầu bỏ đi.
Nhìn ba người họ lên xe rời khỏi, Phan Trọng cười to mấy tiếng. Triều Lập Tinh thì đang vội dùng kiếm chống lên đất làm điểm tựa, sắc mặt hắn trắng bệch ra.
“Huynh đệ có sao không?”
Phan Trọng giơ tay ra đỡ và quan tâm hỏi han, Triều Lập Tinh cũng nhanh chóng nắm lấy tay hắn ta.
“Không sao, chỉ là dùng quá nhiều sức thôi.”
“Vậy hãy mau ngồi xuống đi.” - Phan Trọng vội vàng nói.
Sau khi nghỉ ngơi được một lát, Triều Lập Tinh lại đi luyện kiếm.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến xế chiều, Phan Trọng chạy tới và vội vàng đưa thanh kiếm vừa mới nhận được cho Triều Lập Tinh: “Dao cô nương quả nhiên giữ lời, mới đó đã mang thanh kiếm này đến cho đệ rồi!”
Triều Lập Tinh nhìn thanh kiếm màu lam, cũng không nghĩ ngợi gì, bỏ nó sang một bên, tiếp tục luyện kiếm.
Trời dần tối, khi Triều Lập Tinh đang ngồi nghỉ ngơi, Phan Trọng vội vã chạy tới ngồi bệt xuống đất, nói: “Huynh đệ, có tin mới…”
“Chuyện gì?”
“Ngô Công Tài!”
“Hắn làm sao?”
“Ngô Công Tài lúc giờ quay trở lại, tu vi Luyện Khí viên mãn… Không ngờ mới đó hắn đã xong Tụ Khí rồi, không biết có phải là sử dụng đan được gì không. Nghe bảo đêm nay hắn sẽ bắt đầu trùng kích Trúc Cơ.”
“Biết xấu hổ nên có cố gắng, quyết chí vươn lên thôi mà, cũng đâu có gì kỳ lạ, hắn vốn có tài.” - Triều Lập Tinh nghe xong gật đầu, thờ ơ.
Phan Trọng nghe vậy liền nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: “Đệ không lo sao?”
“Lo hắn trả thù à?”
“Nếu hắn Trúc Cơ, rồi lại tìm đến thì đệ chưa chắc đã là đối thủ của hắn!”
“Vậy thì từ chối thôi.”
Triều Lập Tinh cười cười.
Quy định trong thành Vạn Tượng là để bảo vệ kẻ yếu hơn, nhưng đương nhiên, nếu muốn sống thoải mái một chút thì tự mình cũng phải biết điều.
Phan Trọng trợn tròn mắt: “Từ chối? Chuyện này…”
Triều Lập Tinh nói: “Tu vi không bằng người, thua cả một cảnh giới, có gì mà phải ngại. Luyện Khí đương nhiên có thể từ chối giao đấu với Trúc Cơ.”
Phan Trọng lo lắng nói: “Huynh đệ, ta cứ thấy có gì đó… không ổn.”
Triều Lập Tinh cười nói: “Được rồi, yên tâm đi.”
Tuy ngoài mặt dửng dưng như trong lòng Triều Lập Tinh cũng rất lo lắng. Hắn biết tên Ngô Công Tài nhỏ mọn kia nhất định sẽ trả thù.
Triều Lập Tinh mang hai thanh kiếm lên vai, rời võ đường về nhà.
Triều Lập Tinh bước ra khỏi cửa võ đường thì bị chặn lại.
Ngô Công Tài mặc bộ trường bào màu xanh ngọc, khoanh tay, cười lạnh chắn trước mặt hắn. Lý Mẫn Dao đứng bên cạnh Ngô Công Tài, sắc mặt lo lắng.
Triều Lập Tinh nhíu mày nhìn Ngô Công Tài.
Ngô Công Tài lên giọng: “Tên tinh tinh kia, ta khiêu chiến ngươi, ngày tới giao đấu, ngươi có dám tiếp?”
Triều Lập Tinh liếc mắt nhìn Ngô Công Tài, chẳng buồn đáp lời, tiếp tục đi về phía trước.
Ba ngày nữa là có thể đạt tu vi Trúc Cơ, Ngô Công Tài lòng tin trào dâng, cho rằng hắn ta chắc chắn có thể rửa sạch nỗi nhục hôm nay. Thế là Ngô Công Tài bước tới, tiếp tục chặn đường: “Tên tinh tinh kia, ngươi sợ rồi ư!”
“Ta sợ rồi!”
Triều Lập Tinh gật đầu, nghiêm giọng nói: “Đối với loại người vô liêm sỉ như ngươi, ta thực sự rất sợ, không đấu lại được. Không đấu được lẽ nào ta không tránh được sao?”
“Đấu lại một trận!”
Ngô Công Tài hậm hực: “Đừng tưởng rằng ngươi thật sự lợi hại, ngươi chẳng qua chỉ là một tu sĩ vô dụng!”
Triều Lập Tinh cười: “Ngươi muốn đấu thì đấu sao?”
Triều Lập Tinh lắc đầu, thở than: “Ngô Công Tài, rảnh rỗi vậy hãy về luyện công đàng hoàng đi, đừng làm mất thể diện, xấu mặt thiên tài nữa!”
Sắc mặt Ngô Công Tài sa sầm, nghiến răng nghiến lợi: “Hai năm không gặp, không biết làm sao từ một kẻ ít nói, tên tinh tinh này lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng. So tài mồm mép mình không bằng hắn, phải đánh cho hắn khóc cha khóc mẹ mới được.” Nghĩ vậy, Ngô Công Tài rút từ trong ngực ra một tấm thiệp, phóng về phía Triều Lập Tinh: “Nhận lấy!”
Tấm thiệp giống như một món ám khí, vừa nhanh vừa mạnh.
Triều Lập Tinh đưa tay chộp lấy, dùng sức đè ép lại lực lượng cuộn trào trong tấm thiệp. Hắn lật tấm thiệp ra đọc, đọc xong hắn lắc đầu: “Ta không đồng ý!”
“Triều Lập Tinh, đồ hèn!”
Gương mặt tuấn tú của Ngô Công Tài sa sầm, cười nhạt: “Không xứng đáng làm đàn ông!”
Triều Lập Tinh bật cười: “Ngô Công Tài, ta có xứng đáng hay không, nó không tới lượt ngươi nói. Đúng rồi, còn nhớ vụ cá cược trưa nay không? Ngươi nên xin rời khỏi võ đường.”
Ngô Công Tài ngẩng đầu cười lớn.
Triều Lập Tinh lạnh nhạt nhìn hắn.
Ngô Công Tài cười một hồi lâu mới dừng lại, chỉ vào Triều Lập Tinh, cười hì hì, nói: “Triều Lập Tinh, ngươi hồ đồ rồi sao, ta sao phải xin rời khỏi võ đường?”
Triều Lập Tinh gật đầu: “Có chơi có chịu, ngươi không chấp nhận sao?”
“Hi hi, ta rất muốn nhận, nhưng quy định trong võ đường không cho phép!”
Ngô Công Tài cười đắc ý: “Ta là chấp sự, không được bề trên cho phép, làm sao rời khỏi võ đường được chứ.”
“Nói vậy tức là ngươi không chấp nhận?” - Triều Lập Tinh hỏi.
Tiếng cười của của Ngô Công Tài im bặt, vẻ mặt sa sầm quát: “Đợi khi nào ngươi là trưởng lão, có quyền duyệt đơn xin rồi nói. Ta chấp nhận, nhưng không nói khi nào nhận!”
Triều Lập Tinh không nói gì, hắn không có lời gì để nói nữa. Trưởng lão võ đường Liên Yến nào có thể muốn làm là làm, ít nhất phải Trúc Cơ giai đoạn Khí Cương, rồi phải trải qua khảo nghiệm của võ đường mới được.
Ngô Công Tài đắc chí cười lớn: “Bởi vậy mới nói, ngươi là tên vô dụng, đừng hòng muốn đổi đời, chỉ cần quỳ dưới chân ta, ha ha! Ha ha ha!”
Triều Lập Tinh đưa mắt quan sát Ngô Công Tài.
Ngô Công Tài nhìn thấy ánh mắt kì quái của hắn, có phần chột dạ, sau đó lập tức nổi giận, quát lên: “Không phục sao? Vậy thì nhận lời thách đấu đi!”
“Thôi bỏ đi, tránh ra!”
Triều Lập Tinh lắc đầu: “Vẫn không tránh ra, ta sẽ cho ngươi một đấm đấy!”
Ngô Công Tài trừng mắt nhìn hắn: “Tinh tinh, ngươi có biết ngượng không vậy?”
Triều Lập Tinh cười: “Ngươi thấy mình có biết ngượng không thế?”
Triều Lập Tinh nói xong liền đi về phía trước, đụng thẳng vào Ngô Công Tài, Ngô Công Tài lùi lại sau một bước, hậm hực: “Đồ hèn nhát, hôm nay tha cho ngươi một lần!”
Triều Lập Tinh cười, lắc đầu đi ra ngoài.
Lý Mẫn Dao nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng: “Tài sư huynh, bỏ qua đi.”
“Dao sư muội, không thể đồng cảm với loại người này, hắn là một con sói, có cơ hội thì phải đánh chết, nếu không hắn sẽ cắn lại!”