“Dao sư muội, mời!”
“Tài sư huynh, huynh vào trước đi!”
Một thanh niên khôi ngô tuấn tú bước vào, lưng mang trường kiếm, vẻ mặt phấn khởi, kiêu ngạo đưa mắt nhìn xung quanh. Người này chính là Ngô Công Tài.
Theo sau là hai thiếu nữ xinh đẹp, một người thì gương mặt thanh tú, người còn lại thì da trắng như tuyết. Triều Lập Tinh không biết người thiếu nữ đầu, nhưng biết người thiếu nữ thứ hai, cô ta tên là Lý Mẫn Dao.
Triều Lập Tinh và Ngô Công Tài đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều chau mày lại.
Triều Lập Tinh nhìn sang Lý Mẫn Dao.
Lý Mẫn Dao là cô sư muội lương thiện, nhí nhảnh, hoạt bát. Cô nhập võ đường sau Triều Lập Tinh và Ngô Công Tài, về sau luyện võ cùng một khu vực với hai người họ, nhờ tính cách vui vẻ và hòa đồng mà thân thiết với cả hai.
Ngô Công Tài lạnh lùng cất tiếng: “Sao ngươi lại ở đây?”
Triều Lập Tinh cười nhạt: “Vậy là ý gì, sao ta lại không được đến đây?”
Cứ tưởng Triều Lập Tinh sẽ im miệng, cúi đầu như trước kia, không ngờ bị đáp trả, Ngô Công Tài gầm gừ: “Tên phế vật nghèo kiết xác, một cọng cỏ còn không mua nỗi nữa là, đến đây xem cho đã mắt thôi chứ gì, tội nghiệp quá!”
“Ngô công tử cũng rảnh rỗi quá nhỉ?” - Triều Lập Tinh mỉm cười.
Ngô Công Tài là dòng chính của Ngô gia thành Vạn Tượng, nói chính xác hơn thì gã ta là con trai ruột duy nhất của Ngô Vạn, gia chủ của Ngô gia. Nghe nói Ngô Vạn có tu vi Trúc Cơ viên mãn, nhờ có người chị là thiếp của một tướng quân thành Vạn Tượng, nên việc buôn bán rất xuôi chèo mát mái. Ngô gia trong tay Ngô Vạn làm ăn phát đạt, chẳng mất mười năm đã trở thành một thế lực có tiếng trong thành.
Triều Lập Tinh gọi Ngô Công Tài là Ngô công tử không có gì sai, chỉ là ý tứ trong lời nói có vẻ châm chọc mà thôi.
Phan Trọng đứng kế bên, nghĩ bụng sẽ có chuyện không hay xảy ra đây. Dù gì cũng là thiên tài Ngô Công Tài, nếu hắn và Triều Lập Tinh xảy ra xung đột thì không tốt.
Nghĩ thế, Phan Trọng liền chắp tay, cười làm hòa giải, nói: “Ha ha, Tài huynh, Dao cô nương, tôi là Phan Trọng.”
Ngô Công Tài lạnh lùng liếc Phan Trọng một cái, sau đó im lặng không nói gì.
Còn Lý Mẫn Dao thì cười, đáp lễ: “Trọng sư đệ.”
Ngô Công Tài kênh kiệu nói: “Tên Tinh kia, còn không mau cút, chó khôn không cản đường!”
“Ngô Công Tài, người khác gọi ngươi là thiên tài nên ngươi tưởng mình tài thật sao?”
“Ta đương nhiên là thiên tài rồi!”
Ngô Công Tài ngẩng mặt lên trời, vỗ ngực nói tiếp: “Ngươi có thông minh đến đâu đi nữa cũng chẳng được gì, tu vi thấp, luyện võ không được, có gì mà nói.”
“Tu vi có cao cấp mấy, tập võ có giỏi đến mấy, nếu không có đầu óc thì cũng chỉ là hạng đần độn, ngu xuẩn mà thôi!” - Triều Lập Tinh lắc lắc đầu đáp trả.
Ngô Công Tài nghiến răng, nhìn hắn với vẻ khinh thường rồi nói: “Thế giới này, tu vi là tất cả… Tên họ Triều kia, ta hiện giờ là Tụ Khí, năm nay có thể Trúc Cơ, còn ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên phế vật nghèo kiết xác, muốn lên Tụ Khí thì cũng phải chờ thêm hai mươi năm nữa. Hơn nữa còn phải tu luyện không xảy ra sai lầm gì mới được, chứ tên ngu xuẩn như ngươi không phải vừa mới tán công tu luyện lại hay sao."
“Đầu óc bã đậu như ngươi, dù võ công có cao cường đến mấy cũng chỉ là hạng chó giữ của, không có tích sự gì!” - Có ý tưởng trong đầu, Triều Lập Tinh tiếp tục chọc giận Ngô Công Tài.
Ngô Công Tài gào lên: “Không tích sự gì cũng còn hơn ngươi!”
“Tài sư huynh, Tinh sư huynh!” - Lý Mẫn Dao giậm chân, hờn dỗi kêu lên.
Ngô Công Tài ngay lập tức thay đổi sắc mặt, dịu dàng cười nói: “Dao sư muội, thanh kiếm này thế nào?”
“Đẹp lắm, nhưng có lẽ rất đắt.”
Lý Mẫn Dao khẽ lắc đầu, sau đó tiếc nuối rời mắt khỏi thanh kiếm màu lam.
Ngô Công Tài nhìn thanh kiếm màu lam, sau đó cười nói: “Dao sư muội, hay là chúng ta đi nơi khác xem thử đi, ở đây với hắn xui xẻo lắm, đi!”
“Tinh sư huynh…” - Lý Mẫn Dao cười ngượng ngùng, biết là không nên để hai người ở chung.
Triều Lập Tinh khoát khoát tay ý nói không sao, nhưng mặt thì đăm chiêu nhìn họ rời đi.
“Phù…”
Phan Trọng đột nhiên thở phào một cái, ngán ngẩm nhìn Triều Lập Tinh nói:
“Huynh đệ, đệ… Ngô Công Tài là một nhân tài xuất chúng, trong tương lai nhất định là một nhân vật nổi tiếng, tốt nhất là đừng đụng đến, nếu không hậu hoạn khó lường.”
Triều Lập Tinh khoát tay, nói: “Ông chủ, cho cái giá đi.”
Lão giả cười nói: “Giá hữu nghị, mười viên Tinh Thể!”
“Quả nhiên là gian thương!” - Triều Lập Tinh lắc đầu, móc Tinh Thể . ra.
“Đợi đã!”
Rèm cửa vén lên, một người trẻ tuổi bước vào, người này dáng vẻ cao gầy, tướng mạo anh tuấn, hắn ta không phải ai khác mà chính là hộ vệ đứng sau Ngô Công Tài lúc nãy.
Hữu Bạch Trung, hộ vệ Tụ Khí, gặp ai cũng cười.
Nhưng lúc này, hắn ta lạnh lùng tiến đến trước mặt ông chủ tiệm, nói: “Ta ra giá hai mươi viên Tinh Thể!”
Phan Trọng Trố mắt kêu lên: “Bạch Trung?”
Tên này bình thường gặp mình là cười toe toét, luôn miệng gọi Trọng ca này Trọng ca nọ, sao giờ lại đột nhiên lật mặt vậy, cứ như là hai người khác nhau vậy!
“Ông chủ, sao hả?”
Hữu Bạch Trung chẳng thèm đếm xỉa gì đến Phan Trọng, chỉ lạnh lùng nhìn chủ tiệm.
Chủ tiệm do dự: “Chuyện này…”
Ông ta nhìn Triều Lập Tinh, sau đó lại quay sang nhìn Hữu Bạch Trung, đệ tử của võ đường Liên Yến đều không thể đắc tội, đắc tội rồi mang tiếng xấu thì mất hết cả khách hàng. Nhưng món hời trước mắt này cũng làm ông ta động lòng.
Ông ta nhìn Triều Lập Tinh vẻ ái ngại, Triều Lập Tinh nháy nháy mắt với ông ta. Ông ta liền hiểu ý định của Triều Lập Tinh, nháy mắt lại với hắn.
Đạt thành thỏa thuận với ông chủ tiệm, Triều Lập Tinh nói: “Hai mươi mốt viên!”
“Hai mươi ba.”
“Hai mươi lăm.”
“Ba mươi.”
Hữu Bạch Trung lạnh lùng nhìn Triều Lập Tinh, nói: “Nhóc con, ta khuyên ngươi nên nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có muốn đối đầu với Ngô công tử hay không!”
Triều Lập Tinh nhìn Hữu Bạch Trung, cười nói: “Bốn mươi viên!”
Hữu Bạch Trung nhìn Triều Lập Tinh chằm chằm, nói tiếp: “Nhóc con, ngươi muốn đi vào đường cùng sao?”
Triều Lập Tinh chỉ cười cười.
Hữu Bạch Trung do dự hồi lâu, cuối cùng ra giá: “Bốn mươi mốt viên!”
Triều Lập Tinh chắp tay cười nói: “Bái phục, ngươi thắng rồi!”
Nói xong Triều Lập Tinh quay người bỏ đi.
Phan Trọng trừng mắt nhìn Hữu Bạch Trung, vội vã chạy theo.
Trên con đường náo nhiệt, đông người qua lại, Triều Lập Tinh tức giận tột độ, dường như chỉ muốn đánh tên Ngô Công Tài đó một trận nên thân.
Phải một năm nữa mới lại có thêm một thanh kiếm có thể so với linh khí. Một năm, lúc đó hắn đã Trúc Cơ, dùng linh khí rồi, cần gì đến nó để luyện tập nữa.
Phan Trọng thấy sắc mặt Triều Lập Tinh u ám, buồn bã bèn khuyên răn: “Huynh đệ, nghĩ thoáng chút đi, Ngô Công Tài kia giàu có, ngang ngược, đấu không lại đâu.”
Triều Lập Tinh chỉ chau mày im lặng không nói gì.
……….
Sau khi tách khỏi Phan Trọng, Triều Lập Tinh quay trở lại tiệm vũ khí Đại La.
Ông chủ tiệm nhìn thấy Triều Lập Tinh quay trở lại, cười cười, ném một cái túi nhỏ cho hắn: “Đây, năm viên.”
Triều Lập Tinh nhận lấy rồi quay người rời đi. Đây là luật ngầm, không có gì để tranh cãi.
……….
Trưa ngày hôm sau, khi Triều Lập Tinh đang luyện võ trong võ đường, Phan Trọng chạy đến nói: “Huynh đệ, không xong rồi, không xong rồi!”
Triều Lập Tinh chau mày nhìn hắn ta.
Phan Trọng bèn nói: “Tên Ngô Công Tài kia quả nhiên bụng dạ hẹp hòi.”
“Nói mau!” - Triều Lập Tinh bực bội hối thúc.
Phan Trọng tức giận nói: “Ngô Công Tài muốn đuổi ngươi khỏi võ đường!”
Triều Lập Tinh mặt biến sắc: “Vậy sao?”
Phan Trọng gật đầu, đấm xuống đất một cái: “Thật là ức hiếp người quá đáng mà!”
Ngô Công Tài là thiên tài luyện võ, gã ta rất được lòng chưởng môn võ đường Liên Yến. Chưởng môn võ đường Liên Yến thiên vị gã ta thì cũng không có gì lạ. Một lời nói của gã đương nhiên sẽ hữu dụng hơn lời của Triều Lập Tinh và người ngoài cuộc.
Triều Lập Tinh lên tiếng thì ai sẽ tin đây? Nếu Triều Lập Tinh không lên tiếng, hắn sẽ bị tống cổ khỏi võ đường, mất đi số học phí đã đóng. Không chỉ vậy, hắn còn phải mang tiếng xấu. Một đệ tử bị đuổi ra khỏi võ đường, lý do cho nó không nhiều lắm, không mấy ai sẽ tin tưởng Triều Lập Tinh không làm sai chuyện gì. Họ sẽ nghĩ hắn phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nhất là về đạo đức. Chỉ có đạo đức vứt đi mới sẽ bị võ đường mang tiếng hiệp nghĩa tống cổ.
“Ngô Công Tài, giỏi lắm, có tiến bộ, chiêu này đê tiện lắm!” - Triều Lập Tinh tức đến nghiến răng.
Phan Trọng sốt ruột: “Làm sao đây?”
Không riêng gì Triều Lập Tinh, Phan Trọng vì đi gần hắn trong mấy ngày nay cũng sẽ phải mang tiếng xấu. Thế nên Phan Trọng không hoảng hốt mới là bất bình thường.
Triều Lập Tinh nói: “Đành phải dùng chiêu cuối cùng!”
“Nói mau!” - Đến lượt Phan Trọng hối thúc.
Triều Lập Tinh nói tiếp: “Ta sẽ viết một tấm thiệp khiêu chiến, anh giúp ta đem qua đó.”
“Đệ muốn khiêu chiến Ngô Công Tài?”
Phan Trọng nghi ngờ hỏi: “Huynh đệ, có mạo hiểm lắm không?”
Kiếm pháp của Triều Lập Tinh mạnh mẽ là thế, nhưng Ngô Công Tài không phải là Phan Trọng gã, nên chưa chắc Triều Lập Tinh sẽ thắng.
Triều Lập Tinh cười đáp: “Thử xem sao.”
“Trời ơi… gan của đệ…”
Phan Trọng lắc đầu ngán ngẩm. Gã cho rằng Triều Lập Tinh không bận tâm đến gì cả, chuyện gì cũng dám làm.
Triều Lập Tinh đi đến phòng tạp vụ, viết liền hai tấm thiệp, một thiệp khiêu chiến gửi Ngô Công Tài, thiệp còn lại là thiệp mời Lý Mẫn Dao.
Phan Trọng không hiểu, bèn hỏi: “Sao lại còn mời Dao cô nương nữa?”
“Không mời Dao sư muội, tên Ngô Công Tài kia sẽ giở trò!”
“Không phải vậy chứ?”
“Hắn không chính trực, ngay thẳng như anh nghĩ đâu, đê tiện lắm!”
“…Thôi được rồi.” - Phan Trọng bán tín bán nghi nhận lời.