Bầu Trời Sao Kinh Hồn

chương 15: quá đơn giản

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Triều Lập Tinh không có sự lựa chọn nào khác. Hắn đã chấp nhận gánh thêm rủi ro.

Khi hắn đã đồng ý, lão già Vũ thu lại bản Cảm Khí ., bảo hắn về tự tìm hiểu, rồi tống cổ hắn đi. Trước khi cho hắn biến mất khỏi trại thiếu nhi, lão ta bảo hắn ngày sau kêu lão, để lão truyền tống vào lấy thuốc về tu luyện. Đồng thời, lão già Vũ còn không quên vứt vào mặt hắn một tờ giấy ghi tên ba loại cây thuốc mới. Theo suy đoán của Triều Lập Tinh, chúng có thể là ba cây thuốc phụ trợ cho cảnh giới Dẫn Khí.

Về tới nhà, Triều Lập Tinh bắt đầu dựa vào công pháp Cảm Khí ., nếm thử tu luyện. Ngồi xếp bằng, Triều Lập Tinh vận chuyển theo lộ tuyến ghi trong công pháp.

Một vòng vận chuyển, không có gì thay đổi.

Hai vòng, ba vòng… Một giờ, hai giờ…

Vẫn không có gì thay đổi.

Triều Lập Tinh hoàn toàn không cảm nhận được nguyên khí xung quanh cơ thể. Cảm Khí là bước đầu tiên trong tu luyện, yêu cầu tu sĩ phải cảm nhận được những nguyên khí ở xung quanh. Không thể hoàn thành bước đầu tiên, chứng tỏ tư chất và ngộ tính quá kém. Tệ nhất là phàm nhân, cả đời vô vọng bước vào hàng ngũ của tu sĩ.

Kinh nghiệm Cảm Khí trước kia của Triều Lập Tinh không giúp được gì nhiều cho hắn bây giờ. Công pháp Cảm Khí . không nhiều nội dung, nhưng muốn hiểu hoàn toàn, không phải vài ngày là có thể. Nhất là khi Triều Lập Tinh không phải thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ sợ với ngộ tính của hắn, nó là khó như lên trời.

Cảm Khí là nền móng của tu luyện, tuyệt đối không thể làm ẩu. Tu sĩ phải hiểu rõ nền móng, bằng không, khi cảnh giới cao hơn, tu sĩ sẽ trở thành người mù chữ thật sự.

Khắp nơi trên thế giới đầy rẫy nguyên khí. Cho đến tận ngày nay, con người vẫn chưa phân loại được hết các loại nguyên khí. Người ta chỉ có thể dựa vào đặc điểm và tính chất của căn cơ nhân loại, từ đó phân loại nguyên khí đại khái mà thôi. Sự phân loại đó chỉ mang tính tham khảo, không mang tính tổng quát.

Theo đó, nguyên khí được phân làm loại chính theo ngũ hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Phần bổ sung còn có: Phong, Lôi, Băng,…

Triều Lập Tinh có Thủy Linh Căn, trước kia hắn cảm nhận nguyên khí hệ Thủy.

Nguyên khí vô sắc vô hình, nhát gan sợ phiền phức. Tu sĩ phải để chúng cảm nhận được bản thân tu sĩ là đồng loại với chúng, chúng mới dám hiện ra, mới dám mon men đến gần làm quen. Quá trình này gọi là Cảm Khí.

Khi có thể cảm nhận được nguyên khí hệ Thủy ở xung quanh, tu sĩ bắt đầu nếm thử việc “dụ dỗ” chúng. Quá trình dụ dỗ nguyên khí đi vào cơ thể gọi là Dẫn Khí - giai đoạn thứ hai của Luyện Khí.

Thất bại nhiều lần, Triều Lập Tinh cũng không có suy nghĩ nhiều. Trước kia vốn đã thế rồi, hắn không quá hoang mang.

……….

Một tu sĩ tán công trở thành phàm nhân hiển nhiên không giấu được con mắt tinh tường của mọi người xung quanh. Học sinh trong lớp không quá để ý, bởi đám học sinh không thân quen gì với một kẻ lập dị. Vài người cùng lớp đơn giản xã giao vài câu là hết.

Đám học sinh cùng lớp không khiến Triều Lập Tinh lo nghĩ, nhưng Phúc bá và thầy Nam để hắn cảm thấy phiền toái.

Một cuộc tra hỏi suốt giờ đồng hồ được tổ chức, người tham dự có Phúc bá, thầy Nam và kẻ tội đồ Triều Lập Tinh. Triều Lập Tinh không nói sự thật được, cho nên hắn qua loa bằng lý do hắn ra biển, cảm thấy thực lực không đủ, nên giờ quyết định tán công, tu luyện lại lần nữa.

Lý do của hắn tất nhiên không thuyết phục được hai tu sĩ Trúc Cơ kia. Phúc bá còn đỡ, trước giờ không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của hắn, ông vẫn luôn im lặng và cung cấp những điều tốt nhất cho hắn.

Trái ngược với Lữ Phúc, lần này Phan Quang Nam đã không giữ nổi bình tĩnh. Một trận quát mắng dồn dập đổ lên đầu Triều Lập Tinh. Mắng đến mệt người, chuyện thì cũng đã rồi, thầy chủ nhiệm răn dạy thêm vài câu, rồi tức giận bỏ đi.

Phúc bá chắc hẳn rất thất vọng về hắn. Triều Lập Tinh thấy khi thầy Nam vừa đi, Phúc bá rời đi theo.

Triều Lập Tinh nhìn bóng lưng hai người, khuôn mặt sầu lo.

……….

Thời gian thành chủ thành Vạn Tượng tổ chức cuộc Thí Luyện mỗi lúc một đến gần, những học sinh trong lớp Triều Lập Tinh càng nhiệt tình và bàn tán râm ran. Các chuyện bên lề cuộc Thí Luyện nổi lên như nấm mọc sau mưa, từ chuyện cá nhân chuẩn bị cho cuộc Thí Luyện đến chuyện các đoàn thể học sinh có khả năng đoạt được hạng nhất.

Ngoài những chuyện bàn tán xôn xao, các đoàn thể học sinh đã bắt đầu diễn luyện, chuẩn bị chiếm lấy thứ hạng cao. Học sinh trong đoàn thể ban ngày đi học, ban đêm tập trung rèn luyện chiến thuật cùng đoàn đội.

Nghe nói lần này phần thưởng phong phú, đan dược rất nhiều, có cả một quả Tụ Khí Đan cho hạng nhất.

Tụ Khí Đan là đan dược dành riêng cho tu sĩ Tụ Khí. Nó có tác dụng giúp tu sĩ Tụ Khí nhanh chóng hoàn thành giai đoạn Tụ Khí. Một quả Tụ Khí Đan có thể rút ngắn thời gian tu luyện giai đoạn Tụ Khí khoảng mười phần trăm. Mười phần trăm đối với thiên tài vài tháng hoàn thành Tụ Khí không đáng là bao. Nhưng đối với những người tư chất thấp, mất ít nhất một năm trở lên hoàn thành Tụ Khí, nó lại là thứ đan dược tất yếu phải có.

Nguyên liệu chính chế tạo Tụ Khí Đan là một loại san hô có tên Hồng Sâm. Loài Hồng Sâm trong Tinh Trường cấp đương nhiên cũng có, nhưng nó không đủ dược lực chế tạo Tụ Khí Đan. Phải là loài Hồng Sâm có tu vi Trúc Cơ trong Tinh Trường cấp mới được. Dùng Tinh Dược Trúc Cơ chế tạo đan dược Luyện Khí, giá cả của đan dược này đắt đỏ hơn phần lớn đan dược Luyện Khí là chuyện thường tình.

Bởi vì Tụ Khí Đan rất đắt so với thu hoạch của tu sĩ Luyện Khí ra biển, nhiệt tình của đám học sinh trong thành phố được đẩy lên rất cao.

Còn hai mươi mấy ngày nữa là cuộc Thí Luyện của thành phố diễn ra, song số lượng học sinh đăng ký tăng cao kỷ lục.

Triều Lập Tinh không có tu vi, mà có tu vi thì hắn cũng không có đăng ký làm gì. Không nói đến việc giải thưởng không bao giờ đến tay hắn, hắn cũng không muốn tham gia cuộc chọi trâu hỗn loạn đó làm gì cho mệt thân.

Tranh giành, đấu đá không thích hợp với Triều Lập Tinh. Triều Lập Tinh hắn chỉ muốn an tĩnh.

……….

Bốn ngày sau.

Nhìn ba cái cây thuốc mọc ở bên đối diện đám bột phấn phía phải, Triều Lập Tinh lấy làm kỳ. Chúng nó trông rất khỏe mạnh, cành lá xanh mơn mởn, như không có tạp chất bên trong.

Vũ tiên sinh sau khi nhận lấy ba cây thuốc mới, đang đào đất và cắm chúng xuống trồng. Tu sĩ không ai đào đất bằng dụng cụ như phàm nhân, trừ những tu sĩ vẫn còn giai đoạn dùng thân thể chiến đấu như Triều Lập Tinh.

Vũ tiên sinh đào đất rất đơn giản, phất tay một cái là ba miếng đất to bằng cái thùng sơn bay lên, tự động rã ra thành những viên mịn. Ông ta phất tay cái thứ hai, ba cây thuốc bay vào ba cái hố đã được đào, đứng thẳng. Ông ta phất tay cái thứ ba, đám đất mịn trên mặt đất tràn vào trong hố.

Làm xong, Vũ tiên sinh nhìn về phía Triều Lập Tinh, nói: “Hôm nay, khoảng nửa giờ nữa là cây thuốc cũ đủ tuổi, Dị sẽ đến, ngươi chuẩn bị tinh thần đi.”

Triều Lập Tinh cười khan: “Tiền bối, đừng. Vãn bối còn chưa Cảm Khí xong, làm sao đánh lại con Dị sắp tới chứ. Ngài giúp vãn bối đi thôi.”

Triều Lập Tinh đánh chủ ý này từ đầu, bằng không hắn đã không lựa chọn truyền tống vào đây lần hai.

“Được thôi, nhưng có điều kiện.”

“Mời tiền bối nói.” - Triều Lập Tinh cung kính.

“Ngươi cần chuẩn bị cho ta một hạt sen và một hạt bầu hồ lô. Khi nào ngươi Cảm Khí xong, kêu gọi ta truyền tống ngươi đến đây.” - Vũ tiên sinh cười nhạt.

“Đây cũng quá đơn giản chứ?” - Triều Lập Tinh bật thốt.

“Ừ, rất đơn giản.” - Vũ tiên sinh thản nhiên đáp.

Triều Lập Tinh đầy bụng hồ nghi nhìn lão già Vũ. Hắn thốt ra câu kia không phải là tự nhiên, mà là có chủ đích.

Triều Lập Tinh sợ lão già Vũ nhận ra điểm khác thường, hắn ngăn chặn suy nghĩ của bản thân, làm ra vẻ không coi việc lấy hạt giống sen và bầu hồ lô mang vào đây ra gì.

Thời gian lặng im trôi qua.

Trong lúc Triều Lập Tinh nhàm chán nhìn về phía ba cây thuốc phụ trợ giai đoạn Cảm Khí như lão già Vũ, bỗng nhiên hắn thấy một luồng khói đen xuất hiện trước dây Đẳng Sâm. Vừa nhìn thấy nó, hắn liền cảm thấy đau đầu muốn nứt.

“Đừng nhìn.” - Thanh âm của Vũ tiên sinh đánh vào trong tai Triều Lập Tinh, khiến hắn tỉnh táo đôi chút.

Triều Lập Tinh vội vàng quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn luồng khói đen bên kia.

Vũ tiên sinh không có ra tay ngay, mà giáo huấn Triều Lập Tinh: “Dị tự mang đặc tính tác động đến tinh thần Nhân và Kỳ. Chúng cũng có trí tuệ như Nhân và Kỳ, nhưng lạnh lùng và bình tĩnh hơn. Khinh thường chúng chỉ có một kết quả, đó là chết. Theo thời gian trôi qua, đặc tính của Dị tác động càng mạnh lên tu sĩ, cho dù lúc đó tu sĩ có móc hai mắt ra, phong bế thần thức đi chăng nữa thì vẫn sẽ chịu tác động. Nhẹ là đau đầu, nặng là xuất hiện huyễn cảnh khiến tu sĩ hóa điên, trở thành cái xác không hồn. Vì thế khi đối mặt với Dị, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, không thể kéo lâu.”

Triều Lập Tinh nghe mà kinh hồn táng đảm.

Vũ tiên sinh nhìn con Dị tu vi Luyện Khí đang chầm chậm trôi về phía sương đen, định mượn nhờ màu đen đằng ấy để ngụy trang, chạy thoát chốn này.

Con Dị kia nó đã biết khó mà lui, nó biết Vũ tiên sinh có khả năng tiêu diệt mình, nên làm vẻ bản thân chỉ là một luồng khói đen bình thường.

Nhìn thấy Vũ tiên sinh bấm niệm pháp quyết, biết mình đã bị phát hiện, con Dị không che giấu nữa, lấy hết tốc độ bay về màn sương đen.

Nhưng… đã chậm.

Truyện Chữ Hay