Cố Duẫn nói xong thì đứng dậy hình như đi vào bếp rót nước.
Trịnh Tây Tây vùi mặt vào gối, chân không nhịn được giơ lên không trung vẫy hai lần.
Nghe thấy trong đại sảnh có động tĩnh, tưởng Cố Duẫn đã trở lại, Trịnh Tây Tây lập tức thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu lên nhưng Cố Duẫn không quay lại, là cửa sổ bị gió thổi đến vang lên tiếng.
Trịnh Tây Tây nằm lại, thả lỏng tiếp tục vẫy chân.
Mặt hơi đỏ.
Mặc dù, mặc dù không xảy ra chuyện gì.
Nhưng hôm nay có thêm một mặt dây chuyền lúc mua vé cặp đôi, còn có…vừa rồi…dường như trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên cảm thấy rất gần Cố Duẫn.
Có phải mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt không?
Gần tối, bầu trời trong xanh đột nhiên tối sầm, nhanh chóng biến thành một đám mây đen.
Cơn mưa rào mùa hè không báo trước mà đến, thậm chí còn kèm theo tiếng sấm ầm ầm.
Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn cùng nhau ăn tối, bên ngoài trời mưa gió to, hai người không tìm thấy chuyện gì làm, Cố Duẫn hỏi: “Tây Tây, em muốn xem phim không?”
“Có.” Trịnh Tây Tây đứng lên: “Anh chọn phim đi, em đi ép hai ly nước trái cây.”
Trịnh Tây Tây thích uống đồ có vị xoài, cô ép một ly nước xoài cho mình, sau đó pha một ly nước trái cây có độ cồn thấp cho Cố Duẫn.
Trước kia Trịnh Tây Tây thường ăn thức ăn rất thô, có thể ăn được là cô ăn, nhưng sau khi ở với Cố Duẫn, cuối cùng cô cũng bắt đầu chú trọng đến chất lượng cuộc sống, dù nấu ăn hay làm nước trái cây cô cũng sẽ chú ý đến cách trình bày.
Cô lấy một cặp ly thủy tinh xinh đẹp ra, đầu tiên rót nước uống đã chuẩn bị cho Cố Duẫn vào, bỏ thêm đá viên vào ly, sau đó cắt một miếng chanh cài vào miệng ly để trang trí, tìm một chiếc ống hút vào.
Từ khi Trịnh Tây Tây bị Tằng Ngữ ngụy biện nói uống bằng ống hút sẽ có thể bảo vệ răng nên bình thường cô sẽ cắm ống hút vào.
Để ngon miệng hơn, cô cũng bỏ thêm ít đá vào ly nước ép của mình.
Sau khi làm xong đồ uống, cô cắt trái cây, bày ra đĩa mang ra.
Cố Duẫn đã chọn phim xong, anh bật máy chiếu.
Trịnh Tây Tây cầm đồ uống, đưa ống hút đến miệng anh: “Em làm theo công thức trên mạng, lần đầu tiên em làm, không biết có ngon không, anh uống thử xem?”
Cố Duẫn ngậm ống hút uống một ngụm, Trịnh Tây Tây vội hỏi: “Thế nào?”
“Rất ngon.”
Trịnh Tây Tây nhẹ nhàng thở ra, yên tâm đặt ly nước xuống, lại uống thử ly của mình, cũng rất ngon.
Cô ngồi trên sô pha đợi phim bắt đầu, Cố Duẫn cũng ngồi xuống, đẩy ly nước đến trước mặt cô: “Em muốn uống thử không?”
Mặc dù đồ uống là Trịnh Tây Tây pha, nhưng vì pha cho Cố Duẫn nên cô không nếm thử.
Nghe vậy Trịnh Tây Tây cầm ly nước ngậm ống hút hút một ngụm… hương vị cũng không tệ lắm, nhưng hơi cay, cũng may không quá nhiều, lần sau điều chỉnh lại sẽ ngon hơn.
Cô bình luận trong lòng xong thì phát hiện Cố Duẫn đang ngẩn người nhìn cô.
Trịnh Tây Tây bối rối trong giây lát, rồi nhận ra… cô dùng ống hút của Cố Duẫn.
Vừa rồi Cố Duẫn cũng vừa uống bằng chiếc ống hút này, vậy tương đương với việc… cô và Cố Duẫn hôn gián tiếp!
Đầu Trịnh Tây Tây lập tức nổ tung, ném công cụ phạm tội trong tay cũng không được mà không ném cũng không được.
Hành động vừa rồi của Trịnh Tây Tây hoàn toàn trong tiềm thức, cô không nghĩ nhiều về cái này, đến lúc phản ứng kịp mới đỏ mặt.
Cố Duẫn bảo cô nếm thử nhưng không bảo cô dùng ống hút của anh.
Cố Duẫn sẽ không cho rằng cô cố ý chiếm tiện nghi của anh chứ.
Mặc dù cô có lòng nhưng cũng không có cái gan đó, vừa rồi não cô thật sự bị đứt đoạn.
Cô lúng túng muốn giải thích nhưng lại cảm thấy nói gì cũng hơi kỳ lạ, hơn nữa càng giải thích thì càng có vẻ có động cơ thầm kín.
Cô dứt khoát từ bỏ giãy giụa, cũng may Cố Duẫn không so đo, anh chỉ bất ngờ một lúc sau đó vẻ mặt lại khôi phục như thường, rất tự nhiên cầm lấy ly nước, còn hỏi cô: “Vị thế nào?”
Trịnh Tây Tây hơi ngơ ngác đáp: “Chắc là… Cũng không tệ lắm?”
Không hiểu sao Cố Duẫn lại cười nói: “Ừm.”
Rất nhanh đoạn mở đầu của bộ phim kết thúc, phim cuối cùng cũng bắt đầu, Trịnh Tây Tây không cần phải đối mặt với tình huống xấu hổ vừa rồi nữa.
Cố Duẫn chọn một bộ phim hành động Hollywood đạt điểm cao, cốt truyện chặt chẽ, tình tiết xuất sắc.
Bên ngoài mưa to gió lớn làm vang vọng những cảnh chiến đấu cuồng nhiệt trong phim.
Bộ phim kéo dài hơn hai tiếng, lần trước hai người cùng nhau xem phim, Cố Duẫn ngủ trong rạp, lần này anh xem hết từ đầu đến cuối.
Khi xem phim xong cũng đã hơn mười giờ tối.
Một tia chớp chói mắt vụt qua bên ngoài cửa sổ, ngay sau đó là một tiếng sấm vang trời.
Trịnh Tây Tây đang định về phòng, lúc đó cô đứng cạnh cửa sổ tầng hai, cô bị dọa giật mình.
Cố Duẫn đứng ở cửa hỏi cô: “Sợ?”
Trịnh Tây Tây lắc đầu, nghĩ gì đó lại gật đầu: “Hơi hơi.”
Cố Duẫn đi tới: “Anh vào với em, đợi em ngủ anh sẽ đi.”
Phòng Trịnh Tây Tây có một chiếc giường và một chiếc ghế sô pha, Trịnh Tây Tây vào phòng tắm tắm rửa, khi cô đi ra thì thấy Cố Duẫn đã tắm xong mặc một chiếc áo ngủ, lấy chăn đặt lên sô pha.
Trịnh Tây Tây thấy hơi áy náy: “Anh ơi, anh nằm ở đây có khó chịu không?”
“Không đâu, đợi em ngủ anh sẽ đi.” Anh xoa tóc Trịnh Tây Tây: “Ngủ sớm đi.”
Trịnh Tây Tây leo lên giường, Cố Duẫn tắt đèn, đắp chăn ngủ trên sô pha, chúc cô ngủ ngon.
Bên ngoài vẫn đang mưa và sấm chớp, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất bình yên.
Một nửa khuôn mặt Trịnh Tây Tây vùi vào gối, trong lòng cô tràn ngập cảm giác căng thẳng hòa với ngọt ngào khiến cô không buồn ngủ.
Cô dỏng tai lên nghe động tĩnh của Cố Duẫn, nhưng vì tiếng mưa to bên ngoài nên cô không nghe thấy gì cả.
Một lúc sau, Trịnh Tây Tây trở mình, tiếng nói của Cố Duẫn đột nhiên vang lên, hỏi: “Em không ngủ được sao?”
“Có chút.”
Trịnh Tây Tây lại lật người, quay người về phía Cố Duẫn, lấy hết can đảm hỏi: “Anh, nếu em làm sai chuyện gì, làm anh rất tức giận, anh có thể tha thứ cho em không?”
Cố Duẫn cười nhẹ: “Em có thể làm gì sai.”
Một lúc sau, Cố Duẫn nói: “Anh sẽ không tức giận, cho dù em thật sự làm sai chuyện gì, anh sẽ cùng em gánh chịu.”
Cố Duẫn trấn an nói: “Nên em đừng sợ.”
Trịnh Tây Tây nói không rõ cảm xúc trong lòng, dường như toàn bộ trái tim cô đang ngâm trong trà chanh mật ong, vui vẻ, ngọt ngào xen lẫn một chút chua xót.
“Anh ngủ ngon.” Trịnh Tây Tây nói.
Ngày hôm sau khi Trịnh Tây Tây tỉnh dậy, Cố Duẫn đã rời đi, chăn cũng bị lấy đi, mọi thứ trên sô pha vẫn như thường, hoàn toàn không nhìn ra hôm qua có người ngủ ở đó.
Trịnh Tây Tây rửa mặt xong đi ra ngoài, một lúc sau, Cố Duẫn cũng rời giường.
Cơn mưa lớn đêm qua đã tạnh vào nửa đêm, hôm nay trời tạnh ráo sau cơn mưa, hai người cùng nhau ra ngoài chạy bộ.
Có lẽ sóc con cũng ra ngoài dạo sau cơn mưa, Trịnh Tây Tây gặp vài con sóc nhưng cô không dừng lại ngắm nó mà chạy với Cố Duẫn suốt cả quãng đường.
Trước bữa trưa, Chu Âm Lan và Tề Thịnh đến ăn trực.
Trịnh Tây Tây đúng lúc đi mua đồ với Cố Duẫn, đủ đồ ăn cho thêm hai người.
Trịnh Tây Tây nấu cơm, Cố Duẫn giúp.
Chu Âm Lan đứng bên cạnh quan sát: “Không ngờ đời này tôi có thể được ăn cơm Cố Duẫn nấu.”
Cô ấy không yên tâm hỏi Trịnh Tây Tây: “Chắc có thể ăn được chứ.”
Cố Duẫn không khách khí đuổi: “Cậu vướng quá đấy, có thể ra ngoài không?”
Chu Âm Lan bĩu môi, khen Trịnh Tây Tây sau đó đi ra ngoài.
Ở đây Trịnh Tây Tây chỉ biết hai người họ, hơn nữa gần đây bọn họ đã tụ tập rất nhiều, mấy người bây giờ cũng rất quen thuộc.
Bọn họ mở một chai rượu vang đỏ, Trịnh Tây Tây rót một ít cho mình, Chu Âm Lan nâng ly rượu nói: “Nào, chúng ta uống một ly, ừm… Chúc đồng chí Cố Duẫn lớn tuổi nhanh thoát kiếp độc thân càng sớm càng tốt.”
Cố Duẫn nói: “Không nhọc cậu lo lắng.”
Vài người nâng ly đụng vào nhau.
Khi bữa ăn gần kết thúc, Chu Âm Lan mới nhớ ra: “Tây Tây, có phải sắp đến sinh nhật em không, sắp tuổi rồi?”
Trịnh Tây Tây gật đầu.
“Chị nên tặng gì cho em đây?” Cô ấy tiến lại gần Trịnh Tây Tây: “Tây Tây, em có thích ai không? Nói cho chị Âm Lan biết đi, chị sẽ dạy em cách thu phục người đấy.”
Sợ Trịnh Tây Tây không tin mình, cô ấy nói thêm: “Lúc bằng tuổi em chị đã có hai người bạn trai.”
Tề Thịnh liếc mắt nhìn Cố Duẫn bên cạnh, quyết định chia sẻ nỗi lo của ông chủ: “Em đừng dạy hư em gái, em cho rằng ai cũng thấy một người là thích một người giống em sao.”
Chu Âm Lan cảm thấy mấy ngày nay Tề Thịnh hành động rất kỳ lạ, cô ấy đáp trả: “Anh không giống hả, không biết xấu hổ còn nói em?”
“Đương nhiên anh không giống.” Khí thế của Tề Thịnh yếu đi: “Nhiều nhất anh chỉ tính là nói suông thôi.”
“Nói suông?” Chu Âm Lan cười muốn chết: “Không phải chứ, Tề Thịnh, không phải anh vẫn là một xử nam chứ?”
Xử nam Tề Thịnh: “…”
Xử nam Cố Duẫn: “…”
Chu Âm Lan đã uống ít rượu, rượu này hơi nặng nên cách nói chuyện của cô ấy không có chừng mực như ngày thường.
Cố Duẫn không hiểu sao lại trúng đạn theo, chỉ ra bên ngoài: “Hai ngươi muốn ra ngoài cãi nhau rồi đi vào không?”
Cố Duẫn đã thành công chuyển sự chú ý của Chu Âm Lan đi, cô ấy đến gần Trịnh Tây Tây: “Để chị nói cho em biết, muốn nói thủ thân như ngọc, không ai có thể so với Cố Duẫn.”
“Hồi cấp ba, Đỗ Phong tung tin nói Cố Duẫn có bệnh ghét con gái, chỉ cần con gái tới gần sẽ nổi mẩn ngứa.”
“Lúc đó, không biết Cố Duẫn bị dị ứng hay bị sao, trên cổ cậu ta có mấy nốt đỏ nên có người tin thật.”
“Nhưng vẫn có rất nhiều người theo đuổi cậu ta, An Văn Xu lớp , Trần Nghiên lớp , lớp chị…”
Chu Âm Lan nói chuyện cũ năm xưa như cây đậu lắc lư, Cố Duẫn ở dưới gầm bàn đá Tề Thịnh một cái: “Cô gái này, anh có thể quản nổi không?”
Tề Thịnh nói: “Tôi muốn quản cũng không quản được.”
Cố Duẫn: “Vậy tôi cần anh làm gì?”
Tề Thịnh: “…”
Đây là giận chó đánh mèo à.
Tửu lượng của Chu Âm Lan không tồi, không đến mức say, nhưng uống rượu nên cô ấy có xu hướng nói nhiều không kiểm soát được.
Ăn trưa xong, có lẽ cô ấy cảm thấy có gì đó không ổn nên chân dính dầu nhanh chóng rời đi.
Chu Âm Lan vừa đi, Tề Thịnh cũng rời đi.
Cố Duẫn ra ngoài tiễn hai người, trở về thấy Trịnh Tây Tây, giải thích nói: “Em không cần nghe Chu Âm Lan nói bậy.”
“Sao em cảm thấy những gì chị Âm Lan nói đều là sự thật.” Trịnh Tây Tây cười nói: “Mặc dù em không trải qua, nhưng em cũng cảm thấy hồi đi học anh trai rất được hoan nghênh.”
“Ồ?” Cố Duẫn cao giọng: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
Trịnh Tây Tây bắt đầu đếm: “Ừm… Anh trai rất đẹp trai, có cá tính, có lẽ là một học bá?”
“Cái này thì em đoán sai rồi.” Cố Duẫn nói: “Nên gọi anh là trùm trường, một người có thể đánh mười người, cả trường không ai dám đắc tội với anh.”
Suy nghĩ một chút, anh nói thêm: “Anh nghe nói, nếu trong tiểu thuyết, một tên đầu gấu oai phong một cõi như anh sẽ hợp với một tiểu tiên nữ là học bá, độc lập, có thể nhận học bổng, thường xuyên đại diện cho hội học sinh lên đọc diễn văn.”
Anh nhìn Trịnh Tây Tây, đuôi mắt hơi nhướng lên, mang theo ý cười lại có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc anh không có cơ hội học cùng trường với em gái.”
——–
Tác giả: Em gái Tây Tây: Tiểu tiên nữ độc lập, có thể nhận học bổng, thường xuyên đại diện cho hội học sinh lên đọc diễn văn.