Sau khi kể xong Đoạn Tiểu Tiểu cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía Trịnh Tây Tây.
Nếu muốn nói hai người nào có quan hệ thân thiết nhất hiện nay, vậy phải là Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây.
Mặc dù Cố Duẫn đã nói anh chỉ chăm sóc Trịnh Tây Tây như em gái của mình, nhưng cô ấy không tin lắm.
Văn Thành nhiều người như vậy, sao không thấy anh quan tâm đến người khác, ngay cả cô ấy là mới em họ của anh cũng không được chú ý như Trịnh Tây Tây.
Hơn nữa, cho dù anh thật sự chỉ coi cô là em gái, bình thường quan tâm, chăm sóc cô nhiều hơn cũng không sao, thế còn mang người ta về nhà ở chung là ý gì?
Đoạn Tiểu Tiểu tự xưng là cao thủ buôn chuyện, không thể bắt đầu từ Cố Duẫn, đương nhiên cô ấy phải tìm cách lấy được vài chuyện từ Trịnh Tây Tây.
Trước đây cô ấy không tìm được cơ hội, lần này cuối cùng cô ấy cũng có cơ hội, tất nhiên cô ấy sẽ không dễ dàng tha cho Trịnh Tây Tây.
Cô ấy cố tình kể về vụ tai tiếng của Cố Duẫn và Chu Âm Lan mà cũng không biết có phải tai tiếng thật không, chỉ muốn xem phản ứng của Trịnh Tây Tây.
Thật ra, mặc kệ là Trịnh Tây Tây hay Chu Âm Lan, chỉ cần anh Cố Duẫn thích, cô ấy đều ủng hộ, cả nhà bọn họ cũng ủng hộ.
Ba cô luôn lo lắng Cố Duẫn không có gì vướng bận, hy vọng có người có thể đi cùng anh.
Nếu thật sự có người như vậy xuất hiện, bọn họ đương nhiên sẽ vui mừng.
Trịnh Tây Tây uống hết nửa ly nước lạnh, độ nóng trên mặt cô cuối cùng cũng giảm xuống, cho dù tim cô vẫn đập dữ dội nhưng người ngoài cũng không thể nhìn ra điều gì không ổn.
Cả buổi Đoạn Tiểu Tiểu chỉ ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào người nghe, chỉ lén lút liếc cô vài lần, bỏ lỡ thời điểm Trịnh Tây Tây phản ứng lớn nhất, cũng không nhìn ra cái gì.
Từ đầu đến cuối Trịnh Tây Tây đều rất bình tĩnh, thậm chí còn không mở miệng hỏi cô ấy thêm vài câu, Đoạn Tiểu Tiểu không khỏi hơi thất vọng.
Tiệc ngủ của các cô tổ chức đến giờ, những người khác lần lượt về nhà, Trịnh Tây Tây cũng chào tạm biệt những người khác.
Mãi cho đến khi ngồi lên xe, Trịnh Tây Tây mới có thể mặc kệ bản thân suy nghĩ chuyện này.
Trịnh Tây Tây không ngạc nhiên khi cô thích Cố Duẫn.
Từ lâu đã có nhiều dấu hiệu ví dụ như cô không nhịn được mà nhìn Cố Duẫn, khi cô đang ôn bài, cô sẽ vô thức vẽ chân dung Cố Quân lên tờ nháp, khi Cố Duẫn rời đi, cô sẽ muốn khóc, khi nhận được điện thoại của anh, cô lại vui vẻ.
Thậm chí chỉ cần nghe thấy cái tên này, bất kể người nói là ai cô cũng nhất định sẽ bỏ việc đang làm sau đó vểnh tai nghe hết những chuyện liên quan đến anh.
Cô thích anh.
Rất thích.
Chỉ là cô không dám nghĩ tới, cũng không dám đối mặt.
Cố Duẫn giống một thiên thần được ông trời phái đến bên cạnh cô, cô biết ơn, mãn nguyện và trân trọng, nhưng cô cũng rất thấp thỏm, sợ sẽ xuất hiện bất kỳ thay đổi nào trong cuộc sống sẽ làm cô mất đi người anh trai này.
Cô thà lừa mình dối người, giữ hạt giống vừa muốn chui từ dưới đất lên này ở nơi sâu nhất trong trái tim mình, cho rằng chỉ cần cô không nghĩ về nó, không tự hỏi thì những suy nghĩ không nên có đó sẽ biến mất, cô có thể duy trì hiện trạng.
Trịnh Tây Tây mở cửa sổ xe, không khí lạnh từ bên ngoài tràn vào làm mát bộ não đang phát sốt của cô.
Phản ứng thẳng thắn của cơ thể khiến cô không thể lừa mình dối người.
Cô hít một hơi thật sâu, nghĩ đến Cố Duẫn, trong lòng cảm thấy vừa chua vừa ngọt, kèm theo đó là vị đắng của một tình yêu mới nảy nở, khiến cô lần đầu tiên nếm trải thế nào là rung động lòng người.
Hôm nay là thứ bảy, Trịnh Tây Tây không về ký túc xá mà về căn hộ ngoài trường.
Về đến nhà, cô đi tưới nước cho hoa và cây, tưới xong đi ra ngoài thì đúng lúc nhận được một cuộc gọi video từ Cố Duẫn.
Bên Cố Duẫn đang là buổi sáng, vì là thứ bảy, Cố Duẫn không đến công ty, mà ở trong phòng làm việc.
Khi mặt Cố Duẫn hiện lên, trái tim của Trịnh Tây Tây mãi mới bình tĩnh giờ lại bắt đầu đập nhanh không kiểm soát được.
Cô cầm lấy một ly nước đặt ở trên bàn, úp lên mặt cho nguội bớt rồi mới nghe điện thoại.
“Em đang làm gì thế?” Cố Duẫn hỏi.
“Em đi chơi với Tiểu Tiểu, vừa về đến nhà.”
Có lẽ vì chột dạ, Trịnh Tây Tây đã không dám nhìn vào mắt Cố Duẫn cho đến khi cô nhận ra ngay cả khi cô nhìn chằm chằm vào màn hình cũng không có cách nào đối diện với Cố Duẫn.
Cố Duẫn mặc một chiếc sơ mi màu đen, cúc áo không cài hết, hai cúc áo trên cùng ở cổ áo cũng không cài hết.
Vì ở nhà, tư thế của anh cũng thoải mái hơn bình thường, có thể nhìn thấy xương quai xanh lộ ra dưới lớp áo sơmi.
Mặt Trịnh Tây Tây đột nhiên đỏ bừng.
Cô nhìn đi chỗ khác, để che giấu mình chột dạ, cô bắt đầu kể về việc tối nay cô đến Đoạn gia tham gia tiệc ngủ do Đoạn Tiểu Tiểu tổ chức cho anh nghe, đương nhiên cô sẽ lược bỏ chuyện của Cố Duẫn mà các cô nói.
Cố Duẫn hiểu ra: “Con bé muốn buôn chuyện với em.”
Đoạn Tiểu Tiểu tuổi không lớn, chỉ thích buôn chuyện, nơi nào có dưa ăn là cô ấy chạy nhanh hơn người khác, cũng không biết học ai.
Ở trong nước bây giờ cũng không còn sớm nữa, hai người đơn giản trò chuyện vài câu rồi cúp máy.
Trịnh Tây Tây ném mình xuống giường, đầu óc cô rối bời.
Trong lúc nhất thời cô thấy may mắn vì Cố Duẫn đang ở nước ngoài, sẽ không phát hiện cô khác thường, sau đó cô lại âm thầm khó chịu.
Nghĩ đến mình có tình cảm với Cố Duẫn, trong lòng nhất thời có hàng vạn suy nghĩ.
Mãi đến nửa đêm, Trịnh Tây Tây không thể chịu nổi nữa mới ngủ thiếp đi.
Sau khi Cố Duẫn rời đi, Trịnh Tây Tây lại tìm một việc làm thêm khác là đi dạy trong một trung tâm dạy thêm, một tuần cô đến đó hai, ba lần để dạy vật lý cho các học sinh trong lớp học thêm.
Trịnh Tây Tây rất thích công việc này, dù sao cô đã từng nghĩ sau này cô có thể trở thành một giáo viên vật lý hài hước.
Bị ảnh hưởng bởi giáo viên vật lý đã từng dạy mình, khi soạn giáo án Trịnh Tây Tây đã suy nghĩ rất nhiều, cố gắng làm bài học trở nên hài hước, thú vị.
Cô rất có thiên phú ở phương diện này, luôn có thể biến những nội dung nhàm chán trở nên thú vị, các học sinh đều rất thích cô.
Thậm chí, nhiều học sinh từng ghét vật lý sẵn sàng dành nhiều thời gian hơn cho môn học này và đạt được những tiến bộ đáng mừng.
Khi có thời gian, cô cũng sẽ kể cho bọn họ nghe một số câu chuyện thú vị về các nhà vật lý, những câu chuyện này cũng khiến học sinh cảm thấy môn học nhàm chán này dường như trở nên sinh động hơn.
Trịnh Tây Tây ra ngoài tìm việc làm thêm cũng không phải tâm huyết dâng trào, sinh nhật của Cố Duẫn vào đầu tháng , nghỉ hè cô muốn đến thăm Cố Duẫn, cho anh một bất ngờ.
Vì là bất ngờ nên chắc chắn không được để Cố Duẫn phát hiện, nên Trịnh Tây Tây muốn kiếm tiền mua vé máy bay, chuẩn bị quà cho Cố Duẫn.
Cô không cảm thấy khó khăn, ngược lại, cuộc sống bận rộn sẽ khiến cô cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn, đồng thời cũng làm cô có ít thời gian suy nghĩ về những tâm tư đang đè nén trong lòng, không dám nói ra.
Trong trung tâm dạy thêm, Trịnh Tây Tây đã gặp một sinh viên Văn Đại cũng đi làm thêm.
Đối phương là đàn anh khoa toán, tên là Kỷ Lai, đeo một cặp kính gọng bạc, tính rất tốt, ăn nói ôn hòa, theo những người khác trong cơ sở dạy thêm nhận xét thì tính anh ấy rất hợp làm giáo viên.
Hai người thường xuyên gặp nhau trong trung tâm dạy thêm, đồng thời lại là bạn cùng trường thường xuyên qua lại nên quen biết.
Bởi vì ban ngày phải đi học, hầu hết lớp học của hai người được sắp xếp vào cuối tuần hoặc buổi tối.
Nếu lớp học vào buổi tối, cân nhắc đến sự an toàn của Trịnh Tây Tây, Kỷ Lai sẽ đợi Trịnh Tây Tây ở văn phòng cho đến khi cô tan lớp, sau đó sẽ cùng cô ngồi xe về trường.
Thật ra, nếu quá muộn Trịnh Tây Tây có thể nhờ chú Lâm đến đón cô.
Nhưng cô đi làm thêm không muốn nói Cố Duẫn biết, đương nhiên cô cũng không muốn chú Lâm biết, nên cô cũng không từ chối ý tốt của Kỷ Lai.
Từ năm nhất Kỷ Lai đã làm thêm ở trung tâm dạy thêm này, anh ấy có nhiều kinh nghiệm ứng phó với học sinh hay các đồng nghiệp khác hoặc quản lý trung tâm dạy thêm hơn Trịnh Tây Tây.
Anh ấy cũng không giấu bí mật, đóng vai trò là tiền bối trong nhiều việc.
Ngoài công việc ra, thật ra hai người cũng không giao tiếp nhiều lắm, mặc dù có thêm thông tin liên lạc, nhưng phần lớn nội dung trò chuyện giữa hai người đều là〘Đi rồi à?〙
Hay là〘Anh đợi em ở đâu, cùng nhau về trường.〙
Có một lần, người nhà Kỷ Lai gửi ít đặc sản lên, anh ấy mang đến chia cho mọi người trong văn phòng của trung tâm.
Mấy giáo viên vừa ăn vừa cười trêu chọc Kỷ Lai và Trịnh Tây Tây.
“Hai người chưa nói là bạn bè, xem nào, hai người yêu nhau được, trai tài gái sắc quá hợp đôi.”
“Đúng vậy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai người đều là giáo viên chủ chốt trong trung tâm dạy thêm chúng ta, lại cùng học Văn Đại, đây là duyên phận.”
Một giáo viên khác nói tiếp: “Đúng vậy, Tây Tây, nhân phẩm của đứa nhỏ Kỷ Lai này chúng ta đều nhìn thấy, bỏ lỡ là rất tiếc đó.”
…
Mấy giáo viên hăng hái trêu chọc, Kỷ Lai vội nói: “Mọi người tha cho tôi và Tây Tây đi, vừa nhìn là biết Tây Tây có người trong lòng rồi.”
Trịnh Tây Tây đang định nói, nhưng giọng của người khác lớn hơn giọng cô, vì vậy cô không thể chen vào, đột nhiên nghe thấy lời Kỷ Lai nói, cô đột nhiên ngẩng đầu, cảm thấy tâm sự của cô đã bị nhìn thấu.
Cảm giác bối rối khi bị chọc trúng tâm sự khiến cô nhất thời quên mất phản ứng thế nào.
“Xem ra quả nhiên có.” Trịnh Tây Tây không phản bác, Kỷ Lai liền cười nói: “Tôi vốn chỉ lừa chút.”
“Mọi người xem.” Anh ấy xòe hai tay ra nhìn về phía các giáo viên đang ồn ào: “Sau này đừng tùy tiện ghép đôi cho người ta nữa, như vậy sẽ làm tôi mất mặt.”
Các giáo viên khác cười, không ồn ào nữa.
Lúc trở về, Kỷ Lai đột nhiên hỏi: “Anh có thể biết người em thích là người thế nào không?”
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu nhìn, Kỷ Lai nói: “Anh không có ý gì khác, anh chỉ tò mò em thích người như thế nào thôi.”
Anh ấy nghĩ rồi nói: “Anh cảm thấy chúng ta rất giống nhau, tính cách lý trí hơn, hướng về sự nghiệp nhiều hơn, không có nhiều năng lượng đặt trong chuyện tình cảm.”
“Cho nên rất tò mò.”
Có lẽ là do giữ trong lòng quá lâu, Trịnh Tây Tây đã trả lời anh ấy: “Anh ấy là một… anh trai rất đẹp trai, nói chuyện rất gợi đòn, thích trêu chọc mọi người, nhưng anh ấy rất tốt.”
Có lẽ cảm thấy mấy câu này còn xa mới đủ để diễn tả sức hút của Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây tiếp tục bổ sung: “Thật ra anh ấy rất dịu dàng, đối với người thân thiết cũng rất tốt, nhưng lại không dễ nói chuyện, nhìn thấy mọi người tức đến giậm chân là anh ấy vui vẻ…”
Trịnh Tây Tây cố gắng miêu tả, nhưng Kỷ Lai đã ngắt lời cô: “Không cần nói nữa, anh biết anh ấy rất tốt rồi.”
“Anh phải có một bức tranh, phải đẹp hơn chó độc thân.”
Trịnh Tây Tây cười nhẹ, sau đó chuyển chủ đề.
Hai người bình thường tách ra ở cổng trường, lần này đúng lúc Kỷ Lai muốn đến siêu thị ở tầng dưới ký túc xá Trịnh Tây Tây ở, hai người đến trước cửa ký túc xá mới tách ra.
Tằng Ngữ ngậm kem từ siêu thị đối diện đi ra, khi lên lầu với Trịnh Tây Tây, cô ấy không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi: “Cậu quen Kỷ Lai à?”
“Bọn tớ làm thêm ở cùng một nơi.” Trịnh Tây Tây nói: “Sao thế, cậu quen anh ấy à?”
Lần này Tằng Ngữ có chuyện để nói.
“Tây Tây, cậu không xem diễn đàn trong trường bao giờ sao? Cái danh sách người đẹp khó tán nhất Văn Đại, cậu đứng đầu danh sách, nhớ không?”
Chuyện này Tằng Ngữ đã nói đi nói lại với cô rất nhiều lần, Trịnh Tây Tây đương nhiên biết.
Cô gật đầu.
“Vậy cậu biết nam sinh đứng đầu danh sách là ai không? Là Kỷ Lai.”
“Kỷ Lai, nghe nói nhà anh ấy khá giả nhưng anh ấy lại thích tự đi kiếm tiền, nghe nói học đại học anh ấy không tiêu một xu nào của gia đình.”
“Hơn nữa vẻ ngoài của anh ấy không phải loại đẹp trai ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng rất ưa nhìn, rất nhiều nữ sinh đều thích khí chất này của anh ấy, hơn nữa dịu dàng, lịch sự lại pha chút hư hỏng nên có không ít người theo đuổi.”
Tằng Ngữ không ngừng phổ cập khoa học cho Trịnh Tây Tây, nói xong câu cuối cùng, cô ấy đột nhiên nhìn Trịnh Tây Tây chằm chằm.
“Sao thế?” Trịnh Tây Tây bị cô ấy nhìn chằm chằm đến lui về phía sau một bước.
“Nói thật, lúc trước tớ luôn cho rằng Kỷ Lai là mẫu người cậu thích.” Tằng Ngữ đưa ra bằng chứng cho suy đoán của mình: “Rất độc lập, có chính kiến của riêng mình, hơn nữa anh ấy còn rất hiểu biết, cũng ưa nhìn.
Nếu không phải biết cậu không thích nghe những điều này thì tớ đã sớm đẩy thuyền hai người rồi.”
“Cậu đừng nói bậy, tớ không có ý gì với anh ấy.”
“Tớ biết, tớ có mắt.”
Ánh mắt Trịnh Tây Tây nhìn Kỷ Lai, thậm chí không có nổi một phần nóng bỏng nghìn độ như cô nhìn anh Cố.
Nhìn soái ca này như nhìn cây cải trắng.
“Ngay cả một anh chàng đẹp trai cả bên trong lẫn bên ngoài như Kỷ Lai cậu cũng không thích.” Tằng Ngữ như suy tư gì đó rồi đột nhiên nói: “Tây Tây, tớ thực sự cảm thấy trừ anh Cố thì chỉ sợ cậu sẽ không thể thích bất kỳ ai.”.