Chàng trai tóc đỏ là Lương Dụ, ở ngoài cửa bám riết không tha cứ gõ cửa mãi, Trịnh Tây Tây đành phải ra mở cửa lần nữa.
“Tôi vừa nghĩ tới.” Lương Dụ nói: “Chúng ta vẫn nên làm bạn đi, làm bạn trai bạn gái thì hơi không hợp.
Nhưng tôi có thể giới thiệu anh hai của tôi cho cô.”
“Cảm ơn, không cần.”
“Tôi cảm thấy cô có thể suy xét một chút.” Lương Dụ vừa nói vừa mở ảnh chụp: “Anh hai của tôi rất đẹp trai, là lựa chọn không tồi, mặc dù hơi đào hoa chút…”
Anh ấy tự giác nhận thấy mình hơi bon mồm, vội vàng dừng lại, ho khan một tiếng, nói tiếp: “Cô yên tâm, bên ngoài đầy rẫy chuyện tình phong sương, anh hai tôi cũng không tồi.
Cô biết đấy, loại gia đình như chúng ta, có thể tự chủ trong hôn nhân cũng không được nhiều người, nếu không ba mẹ sẽ chặn thẻ và tiền tiêu vặt, không cho bạn bè cho vay tiền…”
“Trước kia tôi trốn nhà đi một lần, suýt chút nữa sống dưới gầm cầu.” Chàng trai hiển nhiên có kinh nghiệm phong phú: “Cuối cùng vì có thể sống tốt hơn, tôi không thể không thỏa hiệp.”
Trịnh Tây Tây cho biết: “Học tiểu học tôi đã biết giúp người ta hái chè tích cóp tiền tiêu vặt.”
Lương Dụ khiếp sợ: “Vậy… vô lễ rồi?”
“Nếu lần sau anh trốn nhà…”
Hai mắt Lương Dụ sáng lên: “Cô muốn cho tôi vay tiền sao?”
“Không.” Trịnh Tây Tây cong môi: “Tôi có thể cho anh một công việc.
Anh xem với đôi tay này của anh, gõ cửa mạnh như vậy, không đi bốc gạch thì quá đáng tiếc.”
Lương Dụ: “…”
Sau khi nhận ra Trịnh Tây Tây hoàn toàn không phải một cô gái trẻ dịu dàng và chu đáo trong tưởng tượng của mình, Lương Dụ đã từ bỏ ý định tiếp tục nói chuyện với cô.
Xét cho cùng anh ấy cũng đẹp trai, nếu nói nhiều quá Trịnh Tây Tây phát hiện dưới vẻ ngoài đẹp trai của anh ấy có một linh hồn thú vị, có ý với anh ấy, mọi chuyện sẽ khá khó.
Nhưng WeChat vẫn có thể thêm.
Hai người trao đổi WeChat, Lương Dụ chắp tay nói: “Tương thân thất bại nhân nghĩa ở, giang hồ tái kiến hảo tương phùng⁽¹⁾.
Tôi đi đây.”
⁽¹⁾ Tương thân thất bại nhân nghĩa ở, giang hồ tái kiến hảo tương phùng: Làm thân thất bại thì vẫn còn tình nghĩa, giang hồ tạm biệt, vui vẻ gặp lại (Shi tự giải nghĩa chứ trên mạng không có giải thích á)
Trịnh Tây Tây “Xì” cười một tiếng, vẫy tay với anh ấy: “Nhớ kỹ, lần sau trốn nhà nhất định phải tới tìm tôi.”
Lương Dụ chạy trốn càng nhanh.
Lương Dụ xuống lầu không lâu, ba Trịnh từ thư phòng đi ra.
Trịnh Tây Tây đi qua: “Ba.”
Ba Trịnh gật đầu: “Con quen ở trong trường à?”
“Vâng.” Cô ngẩng đâu lên, hỏi thẳng: “Chuyện liên hôn với Lương gia, là thật sao?”
“Vẫn chưa quyết định, Lương Dụ tới làm khách.” Ông ta nhìn Trịnh Tây Tây: “Con và Cố Duẫn…”
“Nếu con nói bọn con căn bản không có quan hệ nam nữ, có phải ba muốn con gả cho Lương gia không?” Trịnh Tây Tây hỏi thẳng.
Ba Trịnh ho khan một tiếng, chết cũng không nhận: “Con là con gái ba, nếu chọn con rể ba cũng không thể chọn tùy tiện, phải là người có điều kiện mọi mặt ưu tú nhất.”
“Con trai Lương gia xứng đôi với con, hơn nữa lại tuấn tú lịch sự… Đương nhiên, ba vẫn hy vọng con có thể ở bên cạnh Cố Duẫn, cậu ấy mới là lựa chọn tốt nhất của con.”
Trọng tâm kinh doanh hiện tại của Cố gia đã chuyển sang các ngành liên quan đến điện tử và công nghệ từ lâu, từ các sản phẩm điện tử, trò chơi cho đến thế hệ robot dịch vụ gia đình đầu tiên đã bắt đầu quảng cáo, tạo đà phát triển trong năm nay… công ty có vô số bằng sáng chế.
Còn Trịnh gia lập nghiệp bằng ngành sản xuất quần áo, sau đó lần lượt tham gia vào lĩnh vực ăn uống, bất động sản và các lĩnh vực khác, sản nghiệp không thể so được với Cố gia.
Nhưng Lương gia thì khác, Lương gia có một nhà máy sản xuất linh kiện điện tử.
Sản phẩm của Cố Thị được xuất khẩu ra nước ngoài, lượng đặt hàng rất lớn, Lương gia tìm mọi cách muốn tạo quan hệ với Cố Duẫn, mong được hợp tác và nhận đơn đặt hàng từ Cố Thị.
Cố Thị tùy tiện đặt một đơn cũng đủ để Lương gia ăn bát vàng.
Với quan hệ của Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn, Lương gia chọn đối tượng hợp tác khẳng định sẽ ưu tiên cho Trịnh gia để có thể nói chuyện với Cố Duẫn.
Chuyện liên hôn, nói thật trong mắt ba Trịnh, Lương gia chỉ có thể là lốp xe dự phòng, ông ta vừa ý Cố Duẫn nhất.
Khóe môi Trịnh Trịnh Tây Tây mím chặt, cô lấy một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho ông ta: “Đây là thẻ ba đưa con, tiền bên trong con chưa đụng đến, trả lại cho ba..”
Ba Trịnh không trả lời, ánh mắt sắc bén bắn về phía cô: “Con đang làm gì?”
“Con không thích bị người khác lợi dụng, cũng không thích có người tính kế Cố Duẫn.” Trịnh Tây Tây nhìn ánh mắt không vui của ba Trịnh nói: “Cố Duẫn coi ba như trưởng bối, đối với ba cũng chưa từng thất lễ, nhưng từ đầu đến cuối ba chỉ muốn làm thế nào để lợi dụng anh ấy đạt được lợi ích lớn nhất, đây là dáng vẻ của một trưởng bối sao?”
Người ngoài đều nói tính Cố Duẫn không tốt, nhưng lần đầu tiên Trịnh Tây Tây gặp Cố Duẫn ở Trịnh gia là lúc anh đến đây tặng quà.
Với gia thế của Cố Duẫn, anh có thể không để Trịnh gia vào mắt, nhưng Trịnh Tây Tây tận mắt nhìn thấy, anh rất ân cần với Trịnh gia, luôn lễ phép với ba Trịnh, không có chút bất kính nào.
Nhưng ba cô từ đầu đến cuối chỉ nghĩ làm thế để thu lợi từ mối quan hệ này.
Cô không chịu nổi một người ba như vậy và chắc cũng do trong lòng cô vẫn luôn nghiêng về Cố Duẫn.
Cô không muốn có người tính kế anh, cũng không muốn có người lợi dụng mình để tính kế anh.
“Mày thì biết cái gì!” Bị Trịnh Tây Tây trách thẳng như vậy, ba Trịnh cũng nổi giận: “Tao là ba mày, những chuyện tao làm chẳng lẽ không vì Trịnh gia sao, không phải vì tạo điều kiện tốt cho tương lai của mày sao!”
“Quả nhiên lớn lên ở nông thôn, không có kiến thức, không có tầm nhìn!” Ba Trịnh phẫn nộ nói: “Trịnh Tây Tây, mày quá ngu dốt!”
Khi những lời này vừa nói ra, xung quanh dường như lập tức yên lặng.
Trong không khí dường như có tiếng xé rách, mặt nạ yên bình vốn có của Trịnh Tây Tây và cái gia đình này bị xé nát.
“Ngài nói đúng, tôi lớn lên ở nông thôn.” Trịnh Tây Tây bình tĩnh nói: “Không được giáo dục tốt, cũng không có cơ hội ra ngoài học hỏi lại càng không thông minh, hiểu chuyện.”
“Tôi lớn như vậy cũng chỉ có một ưu điểm.” Trịnh Tây Tây không nhanh không chậm nói: “Tôi thích tự mình đưa ra quyết định, hơn nữa chưa bao giờ hối hận vì những quyết định của mình.”
Cô không thể hiểu được suy nghĩ của ba Trịnh, cô cũng không cần hiểu.
Cô có thể vất vả, nghèo đói cả đời, nhưng cô chỉ muốn làm những gì mình muốn, không phải sống trong Trịnh gia, chấp nhận một cuộc sống bị người ta chi phối.
Cô cúi đầu trước ba Trịnh: “Cảm ơn ngài đã chăm sóc tôi, sau này… Nếu ngài có yêu cầu, tôi vẫn sẽ thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng của con gái nhưng trước đó tôi sẽ không vướng bận gì với nơi này nữa.”
Cô về phòng lấy cặp sách và ghi chú trong cặp, trừ cái này cô không lấy thêm bất cứ thứ gì.
Lúc đi ra, ba Trịnh cũng cảm thấy mình nói hơi quá, nhưng ông ta không thể vứt thể diện mà cúi đầu.
Trịnh Hoài và Trịnh Nghi đều khá nghe lời, Trịnh Nghi hơi bướng bỉnh nhưng chưa bao giờ chống đối ông ta.
Ông ta không nhớ đã bao lâu ông ta không tức giận như vậy.
Nhưng trong lúc do dự, Trịnh Tây Tây đã xuống lầu.
Ba Trịnh xoa giữa mày, tới bây giờ ông ta mới cảm nhận sâu sắc đứa con do mình nuôi lớn vẫn khác đứa ở bên ngoài.
Cả người Trịnh Tây Tây đầy gai, không được ông ta nuôi dưỡng bên cạnh nên tâm trí luôn hướng ra bên ngoài.
Nhà họ Trịnh rất lớn, cho dù mọi người đều ở nhà cùng lúc, trừ giờ ăn cơm cũng chưa chắc có thể chạm mặt nhau.
Khi Trịnh Tây Tây xuống lầu, bên trong bên ngoài đại sảnh đều không có ai, rất nhanh cô đã rời khỏi Trịnh gia.
Sau khi bị gió lạnh bên ngoài thổi, đầu óc Trịnh Tây Tây mới khôi phục, tự hỏi một chút.
Điện thoại vang lên tiếng ting, Trịnh Tây Tây lấy điện thoại ra nhìn, là tin nhắn mẹ Liễu trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới cô gửi tối qua, đại khái là trong nhà rất tốt, không cần lo lắng, ở Trịnh gia phải ngoan ngoãn.
Trịnh Tây Tây gọi điện qua, phải mất một lúc bên kia mới bắt máy, giọng nói của mợ cô xuất hiện: “Alo?”
“Cháu là Trịnh Tây Tây.” Trịnh Tây Tây đi thẳng vào vấn đề: “Cháu bất hòa với Trịnh gia rồi.”
“Cháu cái đứa nhỏ này.” Đối phương lập tức nóng nảy: “Sao cháu ngu thế, bình thường mợ đã dạy cháu thế nào? Hả? Tất cả đều phải lấy tiền làm tiền đề…”
Bà ta nói rất nhiều, sau đó chợt nhận ra Trịnh Tây Tây không còn là đứa trẻ ăn nhờ ở đậu nhà bà ta nữa mà bây giờ đã được coi là thiên kim tiểu thư, giọng bà ta đột nhiên im bặt, một lúc lâu sau hỏi: “Vậy… tiền cho bọn mợ sẽ không phải trả lại chứ?”
“Không biết.” Trịnh Tây Tây nói: “Bọn họ muốn thì mợ cứ trả, đừng cho là cháu không biết, lúc trước khi nhận nuôi cháu, mẹ cháu đã cho mợ tiền.”
“Cháu nói cái gì, chúng ta nuôi cháu lớn như vậy không cần tốn tiền sao? Mẹ cháu có thể cho bao nhiêu, cháu biết bây giờ nuôi một đứa trẻ tốn bao nhiêu tiền không…” Nói xong bà ta dừng một chút: “Cháu về xin lỗi đi, họ là ba mẹ ruột của cháu, máu mủ tình thâm, cái gì không nói…”
“Không trở về, không xin lỗi, không có gì thì cúp máy.” Trịnh Tây Tây cúp máy.
Cô hít sâu một hơi, có lẽ cô đã sớm dự đoán được cảnh tượng này, cô bình tĩnh lại, nhưng trong lòng không có nhiều cảm xúc, chỉ có một cảm giác, à, quả nhiên là vậy.
Cô đi theo đường quốc lộ, đã đi một đoạn rất xa.
Hôm qua vừa rơi tuyết, bên ngoài trời lạnh cóng, Trịnh Tây Tây đi một lúc cảm thấy tay chân sắp mất cảm giác.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho chú Lâm.
Vốn dĩ theo kế hoạch, phải đến chiều cô mới về, nên chú Lâm đưa cô đến Trịnh gia rồi rời đi.
Sau khi Trịnh Tây Tây nói chuyện điện thoại xong cô đi tiếp, mãi cho đến khi nhìn thấy một trạm xe buýt gần Trịnh gia nhất, cô đi đến đó, vừa giậm chân vừa hà hơi vào tay.
Đây là khu nhà giàu, ít xe cộ qua lại, xe buýt rất ít khi đi qua, đợi nửa tiếng có lẽ cũng không có nổi một chuyến, cả trạm xe buýt chỉ có mình Trịnh Tây Tây.
Cô đợi ở trạm rất lâu, nhưng không đợi được chú Lâm, ngược lại đợi được một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc.
Cố Duẫn từ trên xe bước xuống, lấy một chiếc áo lông dài màu trắng từ ghế sau, quấn lấy cả người từ đầu đến chân Trịnh Tây Tây.
Chiếc áo khoác lông vũ rộng lớn tạo ra một thế giới ấm áp cho cô, mũ trùm của chiếc áo khoác lông vũ rủ xuống che mất một nửa tầm nhìn của cô, tiếng gió và hơi lạnh bên tai dường như biến mất ngay lập tức.
Cố Duẫn mặc một chiếc áo khoác màu đen lúc trước bỏ lại, trên mặt không nhìn ra vui buồn, không nói câu nào bọc lấy cô.
Trịnh Tây Tây vốn đang trong trạng thái bình tĩnh, nhưng giây phút khi cô nhìn thấy Cố Duẫn, làn sóng ấm ức lập tức dâng lên, đôi mắt cô lập tức bao phủ một tầng hơi nước.
“Em gái.” Cố Duẫn thở dài, đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Cùng anh về nhà đi.”
//
Huhu truyện này kiểu chữa lành quá, chỉ có chị Tây Tây mới mang lại ấm áp cho anh Cố và chỉ có anh Cố mới yêu thương chị Tây Tây.
Cuộc sống này chỉ có hai người là người thân của nhau..