Trịnh Tây Tây đã rất xúc động.
Nhưng Cố Duẫn có ma lực như vậy, anh vừa há miệng sự cảm động của Trịnh Tây Tây lập tức cho chó ăn.
Cô nhìn tớ giấy Cố Duẫn đưa, không nhận không được mà nhận cũng không được.
Cuối cùng dưới ánh mắt nghi hoặc của anh cô đặt dưới mũi hỉ, thậm chí lúc thổi nến vì câu “thổi ra nước mũi” mà không dám có động tác quá lớn, động tác vụng về thổi một lúc mới làm ngọn nến tắt.
Không biết Cố Duẫn nghĩ tới cái gì, anh ở bên cạnh cười không ngừng.
Trịnh Tây Tây giậm chân: “Anh, anh không được cười, cười mãi.”
“Được được” Cố Duẫn ngừng cười: “Anh chỉ quá vui.”
Quỷ mới tin anh.
Bọn họ chỉ có hai người, bánh kem cũng mua cái nhỏ.
Hai người chia nhau chiếc bánh, đến khi ăn không hết thì lấy bánh bôi lên mặt nhau, bánh kem ở khắp mọi nơi.
Trong phòng khách có một tấm thảm màu nâu, hoa văn kỳ lạ, trong một lần đi du lịch Cố Duẫn đã mua nó, cảm thấy đẹp nên mang về, lần này cuối cùng cũng có cơ hội sử dụng.
Xử lý xong bánh kem, ánh mắt hai người đều dừng trên tấm thảm bị bẩn, sau đó không hẹn mà cùng rời mắt, nghĩ đến việc ngày mai phải giặt thảm thật khiến người ta đau đầu rồi chúc nhau ngủ ngon.
Không biết có phải do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế gây ra không, Trịnh Tây Tây đã giặt thảm cả đêm trong mơ, hôm sau sáng sớm đã dậy, sau đó cô vất vả lôi tấm thảm ra, đặt trên ban công.
Trịnh Tây Tây vào phòng kho tìm một cái xô, một cái gáo múc nước và một cái bàn chải, tất cả vẫn còn mới, sau đó một bàn tay cầm gáo múc nước xối vào tấm thảm bẩn, một tay cầm bàn chải chà chỗ bẩn, cuối cùng cô cũng làm sạch cái thảm.
Tấm thảm phơi ngoài ban công, Trịnh Tây Tây thu dọn những thứ khác, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Lúc chuẩn bị đến nhà vệ sinh, cô đụng phải Cố Duẫn vừa mới ngủ dậy.
Cố Duẫn mặc đồ ngủ, tóc lòa xòa, tay cầm… một chiếc quần màu đen.
Trịnh Tây Tây: “…”
Hai người nhìn nhau, Cố Duẫn nhìn quần trong tay, Cố thiếu gia bình thường trời có sập cũng không thèm chớp mắt bây giờ cảm thấy như bị sét đánh, cơn buồn ngủ tan đi không ít.
Anh vươn tay, tận lực bình tĩnh chỉ phòng về sinh: “Em đi trước?”
Trịnh Tây Tây cũng rất xấu hổ.
Không phải cô không hiểu gì, lúc trước học sinh học, giáo viên dạy buổi sáng con trai thức dậy có lẽ sẽ có hiện tượng thải tinh, dáng vẻ này của Cố Duẫn chắc hẳn định đi giặt quần .
Cô phớt lờ hơi nóng trên mặt, cố gắng ghép cảnh này với đoạn văn nhàm chán trong sách sinh học để giảm bớt sự xấu hổ.
“Mời anh đi trước.” Trịnh Tây Tây nói rồi “bạch bạch bạch” chạy lên tầng: “Em, em lên tầng.”
Sau khi Trịnh Tây Tây rời đi, Cố Duẫn xấu hổ đứng im: “Đm!”
Khi ở dinh thự Dục Minh, vì nhà lớn nên mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng.
Nhưng căn hộ chung cư này có diện tích tương đối nhỏ, Cố Duẫn lại nhường không gian bố trí phòng làm việc cho Trịnh Tây Tây, phòng để quần áo, vì thế không gian còn lại cho căn phòng khác khá nhỏ.
Cố Duẫn không thích phòng nhỏ nên anh đã không hy sinh không gian để thiết kế phòng tắm riêng.
Dù sao căn hộ này chủ yếu cho Trịnh Tây Tây ở, Cố Duẫn không có nhiều thời gian đến đây, trong phòng anh không có phòng tắm thì cứ không có đi.
Cứ như vậy, Cố Duẫn phải xuống lầu đi vệ sinh.
Cố Duẫn là một người đàn ông có lý bình thường, hơn nữa cấm dục đã lâu, việc quần bị bẩn vào buổi sáng là điều khó tránh khỏi, nhưng chuẩn bị lén giặt quần lại đụng phải Trịnh Tây Tây thì quá xấu hổ rồi.
Thật ra với da mặt dày của Cố thiếu gia, nếu gặp người khác có lẽ anh vẫn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có thể hỏi những câu không biết xấu hổ như “Tôi giặt quần thì sao, có phải cậu chưa trải sự đời không?”
Nhưng anh vừa tỉnh dậy, đầu óc còn chưa trở lại trạng thái linh hoạt như bình thường, hơn nữa Trịnh Tây Tây là em gái, lại đột nhiên xuất hiện khiến anh giật mình, dẫn tới mạch não hơi đứt đoạn, trực tiếp ảnh hưởng đến hiệu suất phát huy tốt nhất của anh.
Khi xuống lầu anh không nhìn thấy ai, cũng không biết mình đang ở đâu.
Mặc dù chuyện này khiến Cố thiếu gia cảm thấy rất mất mặt nhưng quần vẫn phải giặt.
Anh khóa cửa phòng tắm, mặt vô cảm giặt xong chiếc quần , sau đó tắm sơ qua rồi treo chiếc quần lên ban công phòng mình.
Suốt quãng thời gian đó Trịnh Tây Tây vẫn không xuất hiện, điều này làm Cố Duẫn nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi lên lầu Trịnh Tây Tây vào phòng tắm rửa tay, lúc ngẩng đầu cô nhìn mình trong gương, lúc này cô mới phát hiện mặt mình đã đỏ bừng.
Trịnh Tây Tây sững người một lúc.
Vì vẻ ngoài nên từ nhỏ đến lớn thật sự có rất nhiều người theo đuổi Trịnh Tây Tây.
Nhưng những người này không ai ngoại lệ, đều bị Trịnh Tây Tây từ chối.
Trịnh Tây Tây là một người có kế hoạch cơ bản cho cuộc sống.
Lúc còn ở thôn Liễu gia, mục tiêu của cô là cố gắng học tập, cô không cam lòng cả đời mắc kẹt ở đó, chỉ có thể nắm lấy mọi cơ hội đi lên, mãi đến khi thuận lợi thi đậu Văn Đại, cuộc sống mới xuất hiện ánh bình minh đầu tiên.
Trong mắt Trịnh Tây Tây, trước khi cô tốt nghiệp và có thể tự nuôi sống bản thân, sau khi học xong mới tính đến những thứ khác, chứ đừng nói đến vấn đề tình cảm.
Cô cũng có một kế hoạch rõ ràng khi học đại học.
Năm nhất phải đạt được điểm trung bình cao nhất có thể và đọc nhiều sách hơn; năm hai có thể sử dụng điều này làm bàn đạp để tìm một giáo sư sẵn sàng nhận sinh viên đại học chính quy vào phòng thí nghiệm học tập; năm ba nếu nếu có cơ hội, cô có thể bắt đầu tiếp xúc.
Ngay cả khi cô không có năng lực viết luận văn có ảnh hưởng khi còn là sinh viên năm nhất năm hai, nhưng đến năm cuối cô vẫn có thể nhận được thư giới thiệu tốt, điều này sẽ giúp cô được đào tạo chuyên sâu hơn.
Sau khi tốt nghiệp, cô có thể đi làm trong viện nghiên cứu, tệ nhất vẫn có thể lấy chứng chỉ giáo viên rồi quay lại trường trung học làm giáo viên vật lý tuyệt vời.
Công tắc quan hệ nam nữ trong đầu cô chưa bao giờ được bật lên.
Cho nên cô cũng không cảm thấy cô và Cố Duẫn trai đơn gái chiếc ở cùng một nhà có vấn đề gì, bởi vì những vấn đề đó căn bản nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của cô.
Giờ khắc này cô đột nhiên ý thức được mình đang sống cùng một người anh trai lớn hơn mình mấy tuổi.
Một gợn sóng xẹt qua lòng cô rất nhanh rồi lại biến mất rất nhanh, nhanh đến mức khó có thể nắm bắt.
Nhìn mình trong gương, Trịnh Tây Tây đột nhiên ảo não.
Thật ra khi gặp chuyện xấu hổ ta càng bình tĩnh thì càng không có chuyện gì.
Khi đó không biết vì sao đầu óc cô co lại, trực tiếp bỏ chạy, không phải như nói cho Cố Duẫn là cô suy nghĩ nhiều sao.
Biểu cảm trên mặt Trịnh Tây Tây không ngừng thay đổi, lúc ảo não, lúc xấu hổ, và cuối cùng cô rửa mặt, buộc mình không nghĩ chuyện này nữa.
Trịnh Tây Tây trì hoãn trên lầu một lúc lâu, khi cô xuống lầu lần nữa, Cố Duẫn đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Cố Duẫn ở nước ngoài nhiều năm, cũng biết nấu ăn, nhưng anh không nấu ăn nhiều, bình thường cũng không thích nấu ăn.
Bữa sáng là bánh sandwich có thịt có rau, dinh dưỡng cân bằng, còn có một quả trứng.
Trịnh Tây Tây ngồi đối diện Cố Duẫn.
Cố Duẫn là một người rất tùy tiện, anh không chú ý đến các quy tắc không nói chuyện khi ăn, nhưng có lẽ vì được nuôi dạy tốt từ khi còn nhỏ nên anh đã hình thành thói quen, động tác ăn của Cố Duẫn rất tao nhã, loại tao nhã này đã thấu vào tận xương tủy, mọi chuyển động đều đẹp mắt.
Ngược lại, Trịnh Tây Tây cảm thấy cô đang ăn ngấu nghiến.
Vì thế động tác của cô cũng chậm lại, cái miệng đang há to cũng khép lại, cắn một miếng nhỏ như thục nữ.
“Không ngon?” Cố Duẫn chú ý đến động tác của cô, dừng lại hỏi.
Trịnh Tây Tây lắc đầu, thẳng sống lưng: “Không có.”
Sợ Cố Duẫn không tin, cô giải thích: “Em đây là… phải ăn ưu nhã hơn.”
Nói xong, cô lại cắn một miếng nhỏ, ăn chậm nhai kỹ, tự cảm thấy mình đã giống thục nữ.
Cố Duẫn nhìn cô một lúc rồi cười phá lên.
“Anh!” Trịnh Tây Tây thẹn quá hóa giận.
Cố Duẫn ngừng cười, đưa tay ra, xoa đầu Trịnh Tây Tây an ủi: “Em gái, dáng vẻ vốn có của em đã rất tốt rồi.”
Trịnh Tây Tây ăn cái gì cũng nhanh, đó cũng là thói quen từ lâu tạo thành, lúc nhai má cô sẽ phồng lên, đảo qua đảo lại giống con sóc, vô cùng đáng yêu.
Ngay cả người ăn cùng cô cũng không nhịn được mà ăn nhiều hơn.
Cố Duẫn rất thích ăn cơm với Trịnh Tây Tây.
Ngay cả không làm gì, chỉ cần nhìn Trịnh Tây Tây ăn cũng rất vui.
Trịnh Tây Tây cũng cảm thấy động tác vừa rồi của mình quá ra vẻ, cô từ bỏ cơ hội làm một thục nữ, tay cầm sandwich bắt đầu gặm, gặm mấy miếng thì đột nhiên ngẩng đầu: “Anh, có phải vừa rồi anh chưa rửa tay đã sờ đầu em không?”
Cố Duẫn: “Ừ.”
Trịnh Tây Tây:?
Anh còn “Ừ”, anh không ý thức được mình đã làm gì đúng không?
Không thể bỏ qua vẻ mặt khiếp sợ của Trịnh Tây Tây, Cố Duẫn mở ra tay: “Rửa tay trước khi ăn cơm là sạch sẽ.”
Cố Duẫn không nói không sao, vừa nói đã khiến Trịnh Tây Tây nhớ đến dáng vẻ lúc sáng Cố Duẫn cầm một cái quần , mặt cô bỗng đỏ lên.
Cô vùi đầu ăn xong bữa sáng, không so đo với Cố Duẫn nữa.
Sau bữa sáng, Trịnh Tây Tây xếp bát đĩa bẩn vào máy rửa bát.
Cố Duẫn ngồi trên sô pha, tay cầm máy chơi game, nhìn màn hình trước mặt chơi game.
Cố Duẫn là một người có tính khí rất phức tạp.
Đôi khi anh rất bá đạo, khiến người ta cảm thấy anh không dễ chọc, nhưng phần lớn thời gian, anh vẫn giữ được khí chất trong sạch và trẻ trung, phóng khoáng và tùy tiện, không bị đóng khung bởi bất cứ thứ gì.
Ví dụ như bây giờ, anh đang mặc quần áo ở nhà, với tính cách nhàn nhã, vô kỷ luật đặc trưng của những ngày cuối tuần, đôi chân dài khoanh tròn ngồi trên sô pha, nhìn như sinh viên đại học.
Cùng Cố Duẫn mạnh mẽ, quyết đoán ở Cố Thị dường như là không phải cùng một người.
Mãi cho đến khi Cố Duẫn nhận thấy ánh mắt cô, anh nghi hoặc nhìn sang, Trịnh Tây Tây mới nhận ra cô đã nhìn chằm chằm Cố Duẫn một lúc lâu.
“Muốn chơi à? Anh dạy em.” Cố Duẫn nhướng mày, chỉ một cái tay cầm khác bên cạnh.
Trịnh Tây Tây vốn định lên tầng đọc sách thì dừng lại, đi tới: “Được.”.