Ngọn núi cao nhất thế giới này tên là Mộ Nguyệt.
Vốn không phải tên như vậy đâu, nhưng nàng bảo nó dễ nghe.
Thế là ta cũng để người trong cung sửa lại danh tự ấy.
Sau đó chẳng biết tại sao, trên giang hồ cũng từ từ sửa lại cách gọi.
Nàng bảo bởi vì cung Di Hoa của chúng ta luôn là người tiên phong thời thượng, cho nên giang hồ phải đuổi theo trào lưu.
Nàng luôn có những cách giải thích kỳ quái, dù là cái chết cũng phải tìm một lời giải thích không giống bình thường.
"Yêu Nguyệt, nàng phải đi bộ cõng theo ta, đi hết một vòng thế giới này, không được phép thiếu dù chỉ một nơi, sau đó, ta muốn nàng dẫn ta lên đỉnh núi Mộ Nguyệt, ta muốn được an táng ở đấy, ở bên nàng."
Vậy nên, trong vòng mười năm kể từ ngày nàng ra đi, ta luôn cõng nàng sau lưng, từng bước từng bước, đến từng xó xỉnh trên thế gian này.
Mười năm, ngày nào ta cũng tỉ mẩn tắm rửa cho nàng, chải đầu, giống như những buổi tối yên bình hay những sớm tinh mơ nàng từng làm cho ta khi chúng ta còn ở bên nhau, dùng ngọc Minh Châu, cùng công Minh Ngọc, để nàng có thể an ổn tựa lên lưng ta, không bao giờ thối rữa, mỗi tối, ta đều hôn trán nàng, nói với nàng một câu 'ta yêu ngươi', như những lần đợi nàng chìm sâu vào giấc ngủ trước kia.
Nàng không còn lén mở mắt ra, cười bảo, "Ta bắt được cái gì thế này? Một hái hoa tặc sao? Còn là một hái hoa tặc xinh đẹp nữa chứ."
Nhưng ta càng ngày càng yêu nàng.
Chúng ta lên những đỉnh núi, ngắm mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn.
Ta mang nàng lên những ngọn cây chạm biển mây.
Nàng đã không còn ôm lấy ta, cọ đầu lên trán ta, để ta vội vã gọi nàng 'tiểu yêu tinh', sau đó chọc cười ta nữa rồi.
Nàng vẫn luôn thích cười hì hì, miệng chẳng mấy khi khép lại, song bây giờ lại trở nên lạnh lùng như thế, vẫn luôn nằm yên an tĩnh, không cười, không lảm nhảm ngọt ngào gọi ta bảo bối, Nguyệt Nhi, hay vợ yêu lộn xộn nữa.
Thế nhưng, ta vẫn càng ngày càng yêu nàng.
Ta biết nàng cũng yêu ta, là càng ngày càng yêu.
Cuối cùng, vào cái này ta rốt cuộc đã già cả nhất kia, ta cõng nàng lên đỉnh núi Mộ Nguyệt.
Là sinh nhật một trăm ba mươi mốt của nàng.
Không ngờ, nàng chung sống với ta suốt một trăm ba mươi mốt năm, thế nhưng ta lại chỉ tận tâm chuẩn bị cho nàng mười một sinh nhật.
Mà mười trong số mười một lại là những sinh nhật nàng đã không còn có thể hưởng thụ.
Có phải ta đã quá tùy hứng hay không, khiến nàng buồn phiền, mệt mỏi vì ta, cho nên rõ ràng tu vi ngang nhau, vậy mà người ít tuổi lại ra đi trước.
Có phải nàng giận ta không chu đáo, cho nên muốn phạt ta đợi thêm mười năm trên cõi đời này?
Ta không biết nỗi khổ của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng nỗi khổ người tóc trắng tiễn kẻ tóc trắng, ta hiểu.
Cuối cùng, những ngày đau khổ này cũng có thể kết thúc.
Yêu Nguyệt bế Liên Tinh, từng bước, từng bước đi về phía vách núi, dưới bầu trời xanh cùng ánh mặt trời gay gắt, giữa tuyết mùng một phủ đầy gió lạnh, nàng mặc bộ váy cưới nhiều năm về trước vẫn luôn không chịu mặc, ôm Liên Tinh, ánh mắt dịu dàng.
Một trăm lẻ bốn năm trước, từng có người bế nàng, từ trên đoạn dốc nhảy lên bay lượn. Ánh nắng chiều phủ kín bầu trời như lửa đốt, cung chủ cung Di Hoa kiêu ngạo lén dứt một sợi tóc của người nọ giữa biển lửa, làm một cái kết với tóc của mình, thả theo gió bay, mang theo tâm nguyện của bản thân mình.
Một trăm lẻ bốn năm sau, dưới bầu trời xanh biếc phủ đầy tuyết, trên đỉnh Mộ Nguyệt, Yêu Nguyệt ôm người nọ, mở chiếc hộp nhỏ tùy thân ra, thả hết những kết tóc mình từng gom góp, lả tả liêu phiêu, uyển chuyển tự nhiên như lông vũ. Đất trời trắng xóa, không phân được đâu là tóc, đâu là tuyết nữa rồi.
Còn cung chủ cung Di Hoa kiêu ngạo nay đã cao tuổi ấy, nắm lấy tay người kết tóc cùng nàng, mỉm cười ra đi cùng làn gió.
Người nọ bất động để nàng ôm, cũng không đáp lại cái ôm của nàng, vậy mà nàng, thế mà lại càng ngày càng yêu người đó hơn.
[Hết]
LinhTheGirl
Truyện hết thật rồi các bạn ạ :"(( Thực ra thì ấy, vẫn còn một chương nữa được xếp vào 'Bạn Nguyệt', nhưng mà nó là móc nối để liền sang 'Nghịch nguyệt', cho nên đã đi đến chương này, thì thực sự đã kết thúc 'Bầu bạn cũng Mặt Trăng' rồi :"((
Không nói gì nhiều về cảm nhận khi edit hay khi nhận bộ truyện này nhé, tớ chỉ muốn giữ cho riêng mình thôi. Bộ này làm không cẩn thận như Bà Sa, không nửa muốn ngừng nửa tự động viên mình như Cỗ Quan Tài, không mới mẻ đầy hứng thú như 'Bí Mật đằng sau bằng chứng hoàn hảo', không cau có mặt mũi vì đống thứ chuyện phức tạp như 'Bảo hộ em suốt đời', cũng không bỏ dở giữa chừng như 'Đầu ngón tay' hay 'Chu sa nhiễm'. Đây là bộ tớ thực lòng muốn hoàn thành, là dấu chấm trọn vẹn cho quãng thời gian edit truyện mạng của tớ :-> Vậy nên nói thế nào đây, dù làm ăn vẫn cẩu thả, đánh máy thi thoảng vẫn lỗi linh tinh, dù đã note lại nhưng đôi khi còn quên không sửa đổi, song đọc bộ này, lúc nào tớ cũng khóc. Khóc đoạn vui, khóc đoạn buồn, chả hiểu sao, cứ khóc thôi, thế nên tớ nghĩ đoạn kết trên con đường này thực sự rất hoàn mỹ.
Từ khi bắt đầu edit, là tháng năm cấp III bất kể cuối cấp vẫn có thể vui vẻ gõ 'Bà Sa' cả một ngày trời không biết chán, cho đến khi đã bận rộn đến mức không còn thì giờ đọc comment của các reader lúc biên tập 'Bầu bạn cùng mặt trăng', là cả quãng đường đáng nhớ. Thích Liên Tinh, dù đến giờ vẫn hoang mang chẳng biết là Lân hay Liên nữa, cũng đã mặc kệ vấn đề ấy lâu rồi. Thích Yêu Nguyệt, dù ban đầu chẳng biết Tuyệt Đại Song Kiêu, cứ nhầm thành Yêu Nghiệt hoài, song vẫn thích thôi. Thích đủ để edit hoàn, cũng đủ để khép lại một sở thích đã ấp ủ từ lâu này.
Như đã nói ở cuối bộ 'Bảo hộ em suốt đời' ấy, tớ cảm thấy, những ai đủ kiên nhẫn để hoàn thành một cuốn truyện đều rất tuyệt vời, viết ra nó, đọc lại, là tác giả, hay là editor, hay dịch giả, đều sẽ có những cảm xúc chân thành rất riêng. Mong một ngày nào đó sẽ có một bạn như tớ, vì ngưỡng mộ một editor nào đấy mà quyết tâm thử tập tành một lần, để rồi có thể duy trì sở thích tưởng chừng ngắn ngủi ấy một năm, hai năm, rồi ba năm, lâu hơn thế nữa, cũng không biết có thể trở thành biên tập chuyên nghiệp được không. Tác giả còn không có lời kết dài như tớ, hơ hơ, thật ngại ngùng. Nhưng biết sao được, cảm giác lần cuối viết cái này dưới danh nghĩa editor mạng thật sự thấy thế nào cũng không đủ.
Dù sao, tớ vẫn ở đây thôi, vẫn có những hoạt động gắn liền với GL, với bách hợp, có điều, tớ không còn đại diện cho lời văn của người khác nữa. Có lẽ sẽ là đổi mới, chẳng biết tốt hay không, không phải con đường nào cũng dành cho mình mà, thời gian còn dài, thanh xuân còn đó, chúc các bạn sẽ tìm được lối đi thuộc về chính bản thân mình.
Hà Nội chiều mưa rơi, h ngày //.
Kết thúc 'Bầu bạn cùng mặt trăng'
Linh The Girl