Liên Tinh nằm trên ghế trong vườn hoa, thản nhiên tự đắc đọc một quyển sách.
Ánh mắt trời sau trưa dịu nhẹ, chiếu lên người mơ màng buồn ngủ, gió nhẹ thoang thoảng đưa tới, thấm đẫm lòng người.
Đang giữa khoảng không yên tĩnh sau giờ Ngọ thì đột nhiên trong thư phòng vang lên một tiếng động lớn. Tất nhiên, nó chỉ lớn đối với Liên Tinh mà thôi.
Liên Tinh nheo mắt một cái, thoạt trông chẳng cử động chút nào, thế mà thoáng cái đã đi đến cửa thư phòng.
Hoa Tư Nguyệt tay còn đang ôm một cái bọc, vừa quay lưng đã trông thấy Liên Tinh thì sợ run bắn lên, đáng thương gọi, "Nhị nãi nãi."
Liên Tinh đau khổ vỗ đầu một cái, đứa nhỏ nhà Vô Khuyết kia, đã thống nhất gọi Yêu Nguyệt là 'tổ mẫu', gọi Liên Tinh là 'nãi nãi' (Liên Tinh kêu gào: Phương hướng sai lầm aaaa!!), mà cô bé này trời sinh không biết trúng phải thứ tà gì, lần nào cũng gọi Yêu Nguyệt là 'nãi nãi', còn gọi nàng là 'nhị nãi nãi', con nít thì lại hay bập bõm, có lúc giản lược thì còn dứt khoát gọi 'nhị nãi'! Quá buồn khi làm (nhị) nãi nãi nhà ngươi!
Có điều bây giờ không phải lúc truy cứu cách xưng hô.
Liên Tinh nhìn quyển sách trong tay Hoa Tư Nguyệt, ánh mắt sắc bén.
Hoa Tư Nguyệt thấy không thể gạt được bèn rón rén đi tới, nhón chân lên đặt sách lên bàn, cúi đầu bảo, "... Chỉ là con nghe nói ở đây có bí tịch võ công cao cường nên mới định qua xem trộm tí..."
Liên Tinh nhếch mép một cái, cất quyển sách kia đi, ngồi chồm hỗm dỗ Hoa Tư Nguyệt, "Tư Nguyệt à, muốn học võ công thì đi tìm nãi nãi con ấy, võ công của nàng tốt mà."
Hai mắt Hoa Tư Nguyệt lóe sáng, "Là nãi nãi bảo con tới đây đó, nãi nãi bảo ở đây có chỉ pháp thượng hạng, nhưng nhị nãi nãi là luôn bắt nạt nãi nãi, không cho nãi nãi xem, nếu con cầm cho nãi nãi, nãi nãi sẽ dạy cả chưởng pháp lẫn kiếm pháp cho con."
...Chỉ pháp...
Liên Tinh hít một hơi thật sâu, ôm lấy Hoa Tư Nguyệt nói, "Đại nãi nãi gạt con rồi, ở chỗ ta có cái gì đâu, toàn tứ thư ngũ kinh, những thứ cha con thường đọc thì các thể loại 'Đạo khả đạo, vô cùng đạo' (đó là tư thư ngũ kinh sao...), đều là thứ đại nãi nãi ghét nhất, ngoan nào, ra sân trước chơi đi, tối nay làm cho con đôi găng tay da được không?" Xuất môn, rẽ trái, cửa hoa viên, giao cho bà vũ, giải quyết xong xuôi.
Xoay người quay về thư phòng, đóng cửa hệt kẻ gian, lấy quyển sách từ trong lồng ngực ra, tháo lớp bìa viết chữ , lại ngắm hình vẽ bên trong hồi lâu, rồi lại lấy quyển sách vừa đọc trong vườn hoa ra, ngẫm nghĩ một hồi, thi thoảng lại bật cười lẩm bẩm: "...Chỉ pháp..."
Một giọng nói lạnh lùng bất thình lình vang lên: "Ban ngày ban mặt, đọc cái gì mà nhập thần vậy?"
Thật sự bị giật mình, thu hồi sách thật nhanh, cười đáp: "Đương nhiên là tam cương ngũ thường, đạo làm chồng."
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Yêu Nguyệt không hề thấy một chấm đỏ nào, lại như vô tình lướt qua quyển sách trên tay Liên Tinh, hỏi, "Tư Nguyệt đâu? Ban nãy ta còn thấy nó ở hoa viên mà."
Liên Tinh cười đáp, "Ta bảo con bé ra sân trước chơi rồi, buổi tối làm cho nàng đôi găng tay da."
Yêu Nguyệt cười lạnh, "Thuận nước giong thuyền thật thuần thục."
Liên Tinh nói, "Hey, nàng không ở đây, sao biết thuận nước giong thuyền?"
Yêu Nguyệt nhất thời cứng họng, tức giận trợn mắt nhìn Liên Tinh một cái rồi xoay người định đi, ai ngờ Liên Tinh ôm lấy eo nàng, cười bảo, "Ta mới ngộ ra được một bộ chỉ pháp, nương tử có muốn học cùng không?"
Yêu Nguyệt buồn bực, "Ngươi không đứng đắn, ngày nào cũng xem những thứ hạ lưu, ai muốn học cùng ngươi chứ!"
Liên Tinh bật cười, bế nàng thả lên giường trong thư phòng, đưa tay nâng cằm nàng, nói, "Nàng không muốn học, vậy sai Tư Nguyệt tới trộm sách làm gì?"
Yêu Nguyệt đáp, "Nếu ta muốn xem thì tất nhiên sẽ đích thân tới lấy, Tư Nguyệt muốn xem thì đương nhiên cũng tới lấy được, sao lại dùng cái từ 'trộm' khó nghe như vậy?"
Nghe thế là biết không chịu thừa nhận rồi.
Liên Tinh cũng kệ nàng, để nàng ngồi trên giường, ngón tay hạ xuống, dễ dàng khiến cho những lời kế tiếp của nàng tan biến.
Hai gò má Yêu Nguyệt ửng hồng, hơi thở nặng hơn, tiện tay cởi áo Liên Tinh. Nàng một lòng muốn công thành, tiếc thay kỹ thuật không bằng người, chưa đợi dò được mục tiêu thì kẻ địch đã tiến quân thần tốc đâm thẳng vào, trực đảo hoàng long, nàng thở hồng hộc run rẩy, lòng đầy phẫn uất, sau đó dần hóa thành những tiếng hờn dỗi nhỏ nhẹ khó mà nghe thấy: "Già mà không đứng đắn!"
Sau buổi trưa mùa xuân hôm ấy, chim én lượn qua mái hiên, trông thấy cảnh xuân trong phòng thì cánh cũng run lên, đâm thẳng vào tấm ngói.
Hoa Tư Nguyệt ngồi ở tiền viện, bà vú không có ở đấy, cô bé lấy từ trong vạt áo một quyển , giao cho một cô bé khác dựa bên cửa sổ, "Tỷ tỷ, chỉ pháp."
Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé kia nở một nụ cười thuần lương, chiếu rạng đôi mắt của người khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Da mặt Nguyệt thụ không đủ dày ==