Chúng ta rời khỏi Tế Nam xong dọc đường cứ ngó Đông ngó Tây.
Phong cảnh phương Bắc mênh mông rộng lớn, dù là núi rừng hay hang đá đều có một loại phong vận đặc biệt, lần trước chúng ta chưa kịp thưởng thức kỹ, bây giờ nếu đã đi du lịch thì ta bèn kéo theo Yêu Nguyệt thăm thú mỗi nơi một chút, cẩn trọng vô cùng, tuyệt đối không bỏ sót bất kỳ nơi nào có chút danh tiếng.
Yêu Nguyệt cũng không gấp.
Ta cảm thấy nàng đã không còn quyết liệt với chuyện quyết đấu nữa.
Nhưng ta cũng thức thời không còn yêu cầu nàng dừng việc đó lại.
Bây giờ ta không sợ nàng giết chết ta, song lại sợ nàng không cho ta lên giường, cái thứ quy tắc vô dục kia, đối với người lắm dục vọng như ta, đại để là cũng đáng sợ thật.
Thời điểm đến động Kẻ Xấu, thời tiết đã ấm hơn rồi.
Hai bên cũng là cảnh tượng xuân ý dồi dào.
Thế nhưng trong động Kẻ Xấu lại yên tĩnh, không một bóng người.
Yêu Nguyệt đứng ở cửa động, im lặng hồi lâu mới bảo, "Liên Tinh, ngươi thấy sao?"
Ta đang hóng gió, bật thốt lên một câu thoại nổi tiếng ở kiếp trước, "Tỷ tỷ, nhất định trong chuyện này có huyền cơ."
Yêu Nguyệt hỏi, "Huyền cơ gì chứ?"
Ta đáp, "TỶ tỷ đợi ta lục soát tìm chứng cớ, sau đó hẵng suy nghĩ."
Yêu Nguyệt giật giật khóe miệng tự mình đi điều tra.
Kết luận sau phiên điều tra chính là: "Yến Nam Thiên trở về! Bọn họ sợ Yến Nam Thiên, chạy trốn."
Ta: ? ? ?
Yêu Nguyệt nhìn ta một cái, cái thứ cảm xúc hỗn tạp dựa dẫm vào trí khôn ưu việt ngay khi mới sinh ra dẫn đến kiêu ngạo lại đan xen lòng thương hại kiểu 'Ta không thiết hàng qua tay' ánh mắt thấy trái tim ta đập thình thịch: "Người trước đó không phải Yến Nam Thiệt thật, kẻ này còn luyện thành giá y thần công."
Gì cơ? Trong nguyên tác, Yến Nam Thiên phải hai mươi năm sau mới đại thành thần công chứ?
Hơn nữa, tại sao Yêu Nguyệt lại nắm rõ chuyện của Yến Nam Thiên như vậy, để ý vậy sao? Chẳng lẽ đống YY trên truyền hình là thật, thực chất người Yêu Nguyệt thích là Yến Nam Thiên?
Lòng ta đau nhói, không nhịn mà buột miệng hỏi, "Tỷ tỷ nắm rất rõ chuyện của Yến Nam Thiên ư?"
Không biết có phải trực giác của ta có vấn đề hay không mà lại cảm thấy sắc mặt Yêu Nguyệt thoáng mất tự nhiên, ta xoay người nàng lại, ép nàng nhìn ta, nghiêm túc nói, "Tỷ tỷ, đáp ứng ta một chuyện."
Mặt Yêu Nguyệt đầy thắc mắc.
Ta nói, "Tỷ tỷ, nếu tỷ... nếu tỷ không muốn ở bên ta nữa, nhất định tỷ phải nói với ta, đừng gạt ta." Dứt lời lòng chua xót, nước mắt cũng ứa ra, lập tức bị nén trở về.
Yêu Nguyệt vừa bực bội vừa buồn cười nhìn ta, hỏi, "Tinh Nhi đang nghĩ gì vậy?"
Nàng dịu dàng hôn lên trán ta, lại bóp bóp mặt ta, sau đó rầu rĩ bảo, " Nếu Yến Nam Thiên liên thủ với tiện nhân Tích Hoa kia thì chưa chắc chúng ta đã nắm phần thắng đâu."
Ta gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ tới việc gì đó, lại vội hỏi nàng, "Tỷ tỷ, gần đấy có tin tức gì từ trong cung không?"
Đệ tử ở lại canh giữ cung Di Hoa ngày nào cũng liên lạc với chúng ta.
Mặc Yêu Nguyệt biến sắc, nghiêng đầu nghe ngóng âm thanh bên ngoài, ta lại sốt ruột hơn, "Trong cung xảy ra chuyện gì à?"
Yêu Nguyệt lắc đầu.
"Có địch tấn công?"
Yêu Nguyệt lắc đầu.
"Tỷ làm sao mà sắc mặt thay đổi thế..."
"Ngươi tự nghe đi."
Ta lắng nghe một hồi, cũng chỉ thấy ít chuyện nhỏ nhặt không đáng kể của hàng xóm láng giềng lúc nửa đêm, và còn cả nhiêu nhiều chuyện kia, mắc cỡ chết mất, đợi một chút, cái ở cách vách... Cũng được nhỉ.
Quả nhiên Yêu Nguyệt bảo, "Tiểu thiếp cách vách gian díu cùng với chính thê, tiểu thiếp bảo chính thê xin với nhà mẹ đẻ để tướng công sang vùng khác công tác nhận chức quan, giúp hai người bọn họ có thể mặt tựa mặt, tay nắm tay, tóc mai quấn tóc mai ngày ngày quấn quít bên nhau, chậc chậc, đúng là thói đời, lòng người đấy."
... Tự dưng tỷ lại cố làm ra vẻ thần bí hại ta khẩn trương rõ lâu, bây giờ ta dày vò cho ngươi bảy tám chục cái gian díu xem tỷ còn nói cái gì mà thói đời với lòng người, tỷ có tin không...
Mặc dù còn liên lạc với cung Di Hoa, nhưng ngay ngày tiếp theo hai bọn ta đã bỏ ngựa bỏ tùy tùng, hai người vội vã quay về.
Rời đi đã nửa năm, cảm giác vẫn như trước, song lại như có cái gì đó đã thay đổi.
Yêu Nguyệt triệu tập đệ tử hỏi thăm chuyện xảy ra gần đây.
Vô Khuyết vô cùng hưng phấn, ta dẫn thằng bé đi chơi trên núi dưới núi mấy ngày mà vẫn không hết phấn khích, dĩ nhiên cuối cùng cái phần vui vẻ ấy bị dập tắt ngay khi Yêu Nguyệt kiểm tra ba môn học nhiệm vụ của nó.
Sau đó Yêu Nguyệt nghiêm túc tới bảo ta, "Hắn nhất quyết không chịu lộ mặt."
"Ai?"
"Con tiện nhân kia." À, công tử Tích Hoa, cha chúng ta. Trước kia Yêu Nguyệt có đàm phán với ông ấy, thế mà ông ta vẫn ngồi trong kiệu, nói chung là tìm người thay thế để phá rối.
Ta cảm thấy chuyện này nó cứ dị hợm cổ quái.
Đồng minh võ lâm cũng là dựa trên danh nghĩa công tử Tích Hoa mà.
Ta phân tích quyết sách của bọn họ, công tử Tích Hoa chẳng những võ công cao cường mà thủ đoạn còn siêu phàm, mấu chốt ở đây là ông ấy chiếm được lợi từ mối quan hệ với chúng ta.
Cho nên trận đối đầu trước, chúng ta chưa dám hạ thủ dứt khoát, thành ra khá bị động.
Nhưng căn cứ theo lời giải thích của Yêu Nguyệt kèm theo trí nhớ thân thể cũ, công tử Tích Hoa không phải người có tác phong như vậy.
Ông ta rất thâm hiểm, làm việc gọn gàng sạch sẽ, vì mục đích mà không chừa bất kì thủ đoạn nào, lại ít cân nhắc ý tưởng của kẻ khác.
Cho dù muốn nắm trong tay quyền lực, cũng không thể có chuyện người như ông ta giả vờ giả vịt triệu tập đồng minh giang hồ để duy trì chính nghĩa nhân loại, bảo ông ta thành lập Ma giáo, biến thành Đông Phương Bất Bại ta còn tin.
Lần trước chúng ta cố gắng không để bên sứt càng, bên gãy gọng, nhân sĩ võ lâm hy sinh cũng không nhiều.
Mà đồng minh võ lâm luôn miệng hô hoán chinh phạt cung Di Hoa, song đệ tử của chúng ta di chuyển trên giang hồ cũng không gặp lắm trở ngại, ta và Yêu Nguyệt nghênh ngang du ngoạn nửa năm, dọc đường chắc chắn người nhận ra chúng ta không ít, vậy mà cũng không gặp trường hợp chống cự, trong cung cũng không gặp phải vụ đánh lén xâm nhập quy mô lớn nào.
Cảm giác mặc dù nghĩa vụ hàng đầu của đồng minh võ lâm là tiêu diệt chúng ta, nhưng những gì bọn họ thực sự làm đối với cung Di Hoa lại không nhiều.
Thật làm người ta khó hiểu.
Mà khó hiểu cũng không thèm đi tìm hiểu.
Ở trong thế giới của Tuyệt Đại Song Kiêu, sự tồn tại của ta với Yêu Nguyệt như một cái án treo, huống chi bây giờ ta chẳng những là một bạch phú mỹ, mà lại còn là một bạch phú mỹ có một cô bạn gái siêu cấp bạch phú mỹ, cuộc đời như vậy, còn mong cầu gì nữa?
Thế là ta liền thất thần.
Hình như cái gì Yêu Nguyệt nói ta cũng gật đầu, hôm nay nàng diện một bộ đầm dài màu bạc thêu cánh bướm, đồ trang sức theo kiểu vòng hoa Hi Lạp, mấy hôm trước ta có vẽ thiết kế giày cao gót, thiết nô nhanh chóng dâng lên món hàng mẫu đầu tiên, bây giờ Yêu Nguyệt đã đi được đôi giày thủy tinh đế cao, tiếc thay đôi giày này quá bảo thủ, toàn bộ bàn chân bị che kín hết, từ ngoài nhìn vào thấy được mỗi đôi giày.
"Hôm nay tỷ tỷ thật xinh đẹp." Ta đột nhiên nói một câu rất không hợp với ngữ cảnh.
Yêu Nguyệt lấy ngón trỏ nâng cằm của ta, hỏi, "Bình thường không đẹp sao?"
Ta đáp, "Hôm nay đẹp hơn."
Yêu Nguyệt nói, "Đẹp tới mức ngươi không nghe không vào lời của ta?"
Ta vội đáp, "Đâu có, đâu có, ta nghe hết chuyện của tỷ tỷ mà, công tử Tích Hoa thật đáng giận, hôm nay bộ y phục của tỷ tỷ rất hợp màu da, giày cũng đẹp."
Yêu Nguyệt xoay vòng trước gương, "Ta cũng cảm thấy đẹp, chỉ là hơi nóng." Sau đó hỏi ta, "Tinh Nhi có nóng không?"
Ta gật đầu.
Yêu Nguyệt nói, "Ta giúp Tinh Nhi giải nóng được không?"
Ta gật đầu mau lẹ.
Yêu Nguyệt bắt đầu chủ động cởi quần áo của ta.
Ta cũng muốn chạm vào nàng, bị nàng ngăn lại, nàng bảo toàn bộ quá trình hãy để nàng động thủ, ta chỉ cần hưởng thụ mà thôi.
Sau đó ngay trước mắt nàng, ta bị cởi còn mỗi trung y.
Và cũng ngay tức khắc, Yêu Nguyệt bay ra ngoài.
Ta đuổi kịp được một đoạn mới nhớ mình còn mặc độc quần áo ngủ bèn phải trốn trở về, trong thời gian mặc lại đồ thì đã mất dấu, chỉ đành tiếc hận lắng nghe tiếng cười đắc ý của Yêu Nguyệt dần cách xa.
Hai ngày qua ta chợt nghĩ tới một vấn đề, đấy là Vô Khuyết không được tiếp nhận hệ thống văn hóa giáo dục.
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Trong cung Di Hoa không thiếu gì đệ tử biết chữ, bao gồm cả ta và Yêu Nguyệt, chúng ta không chịu hệ thống giáo dục ưu tiên đàn ông của thời đại này.
Vô Khuyết là đứa bé ta đã dõi theo bao lâu, ta còn muốn tận lực cho nó một tuổi thơ tươi đẹp, giúp thằng bé trải qua cuộc sống như một người bình thường.
Thế là trong bữa tối, ta đề cập vấn đề này với Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt thâm thúy nhìn ta, ta đối diện với nàng không chút chột dạ.
"Cũng được, đệ tử của chúng ta văn võ song toàn, thứ gì cũng phải ưu tú nhất." Cuối cùng nàng nhàn nhạt bảo.
Lòng ta vui mừng, vậy coi như sau này sẽ bỏ qua cho Vô Khuyết ư? Dù có thể nào, chỉ cần Yêu Nguyệt chấp nhận để cho Vô Khuyết sống một cuộc sống bình thường, chịu thừa nhận nó là đệ tử của chúng ta thì hy vọng có thể hủy bỏ trận quyết đấu là rất lớn.
Mặt Yêu Nguyệt đầy vẻ mất kiên nhẫn giao hết những chuyện vụn vặt cho ta, song sau đó đã đặc biệt ra lệnh là không được mời thầy giáo nam tới cung Di Hoa.
Liễu Đông Thăng mấy ngày nay xuống trấn dưới chân núi nhỏ theo phân phó của Yêu Nguyệt, ta phái người đi bảo ông ấy hỏi thăm xem có sư phó tư thục nào, không cần là đại nho đời này, chỉ cần nhân phẩm đoan chính, tốt nhất là cứ tìm cử nhân đi.
Liễu Đông Thăng nhanh chóng tìm được một người, là một thân sĩ nông thôn người địa phương hơn bốn mươi tuổi , vừa nghe học trò là đệ tử cung Di Hoa, bà ấy đã vui vẻ đồng ý. Kết quả sau khi Yêu Nguyệt biết ta tìm được người này, vẻ mặt lại đầy khinh bỉ, "Tiến sĩ cũng không đậu thì có tư cách gì dạy dỗ đệ tử cung Di Hoa chúng ta?" Lại đầy thất vọng nhìn ta, "Tinh Nhi, ngươi thật đánh giá quá thấp cung Di Hoa chúng ta!"
... Tỷ tỷ, tỷ có biết cả nước mỗi ba năm chỉ có ba trăm người có thể thi đậu Tiến sĩ thôi không?...
Nhưng mà Yêu Nguyệt đích thân ra tay thì lại khác hẳn, chẳng bao lâu Vô Khuyết được dạy dỗ bởi một học! sĩ! hàn! lâm! đã nghỉ hưu (truyền thuyết nghe bảo còn từng dạy qua hoàng tử rồi), coi đó là sư phụ văn học, mỗi ngày học hai giờ.
Ta thấy ông già lớn tuổi rồi mà ngày nào cũng phải ngồi xe ngựa đi tới đi lui nửa tiếng thì không đành lòng, bèn bảo an trí cho ông ấy một căn phòng trên cung Di Hoa, lại bị Yêu Nguyệt gạt phắt đi.
Có điều nàng cũng cân nhắc lời đề nghị của ta, quyết định phái Vô Khuyết mỗi ngày tới nơi ở của sư phụ để học - phải dùng khinh công, chạy đi chạy lại một giờ, vừa hay có thể rèn luyện.
Ta mặc niệm thay Vô Khuyết một giây, đồng ý.
Vô Khuyết lại cao hứng lắm, bởi vì giờ thằng bé có thể ra khỏi cửa, dù chỉ để tới duy nhất một nơi thì cũng đủ tốt rồi.
Ta phái Liễu Đông Thăng dẫn theo mấy người làm nam xuống chân núi mua một ngôi nhà, mời Quý hàn lâm vào ở, phái thêm Hà Lộ và Xuân Thủy mỗi ngày đi theo chăm sóc Vô Khuyết đi học, bây giờ trên danh nghĩa bọn họ đã không còn là người cung Di Hoa, không cần phải khắt khe ép mình tuân thủ quy củ nữa, cũng đã có thể sống cùng với nam nhân.
Dần dà quan tâm tới nhau xoay quanh chuyện một đời giáo dục, quả nhiên có thể xúc tiến tình cảm vợ chồng mà, ta cảm thấy sau vụ việc mời sư phó này, Yêu Nguyệt lại trở nên vui vẻ, đi tìm cách kết duyên cho các bạn trẻ, mười lần thì có năm, sáu lần thành ~ thật vui vẻ ~
Tác giả có lời muốn nói:
Màn kịch ngắn về mẩu chuyện 'trong này nhất định có huyền cơ':
"Liên Tinh, nhà không còn nước tương, ngươi thấy sao?"
"Tỷ tỷ, nhất định trong chuyện này có huyền cơ!"
... Cảnh bạo lực gia đình đã bị lược bỏ mười ngàn chữ...
Liên Tinh xách nước tương quay trở lại.
Tất nhiên màn kịch ngắn về mẩu chuyện 'trong này nhất định có huyền cơ' sẽ có hồi hai.
Ngày nào đó Yêu Nguyệt tỉnh mộng, nhàm chán đến mức bắt đầu đếm lông mi Liên Tinh, đột nhiên Liên Tinh mở mắt, "Tỷ tỷ, sao tỷ lại ướt như thế?"
Yêu Nguyệt trợn tròn mắt, đang muốn bạo lực gia đình thì đột nhiên Liên Tinh duỗi tay sờ cánh tay ra mồ hôi của nàng, nói, "Trong chuyện này chắc chắn có huyền cơ, đợi ta điều tra một chút." Thế là bắt đầu dày xéo cánh tay Yêu Nguyệt, rồi dần dà xoa tới nơi không nên đi xoa.
... Ba mươi phút sau...
Yêu Nguyệt hỏi, "Tinh Nhi, điều tra ra cái gì chưa?"
"Rồi!"
"Kết quả là huyền cơ gì?"
"Trời nóng quá, nên đổi sang ngủ chiếu thôi."
... Cảnh bạo lực gia đình lược bỏ mười ngàn chữ...
Tất nhiên màn kịch ngắn về mẩu chuyện 'trong này nhất định có huyền cơ' sẽ có hồi ba.
"Tỷ tỷ."
"Ừ."
"Thịt ta mới kho đột nhiên biến mất."
"..."
"Tỷ tỷ, tỷ nghĩ đã có chuyện gì xảy ra rồi?"
"Liên Tinh." Yêu Nguyệt nghiêm mặt.
"..."
"Chuyện này chắc chắn có huyền cơ!"
Kỹ năng trợn mắt của Liên Tinh được kích hoạt tối ưu.
... MISS...
... MISS...
... MISS...
... MISS...
... MISS...
Yêu Nguyệt: "Tinh ~ Nhi ~"
Liên Tinh nghiêm mặt, "Tỏ ra đáng yêu cũng vô dụng."
Yêu Nguyệt: "Nhưng người ta đói mà ~" Ánh mắt quyến rũ ~
. . . HP-! . . .
Liên Tinh, game over.