Chương . Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Đậu hủ.
Không đọc nổi sách.
Ánh mắt Liên Tinh như lửa đốt, mặt ta như đang bị thiêu cháy.
Nếu ta không phải người có võ công, có khi giờ phút này mặt ta đã bị cháy thủng một lỗ rồi.
Con bé dựa tới, trên người... thơm thơm.
Thật kỳ quái.
Vẫn nên đi ngủ thôi.
Liên Tinh ngày càng lạ lùng, ngủ thì ngủ đi, ánh mắt lại trợn lớn như vậy, cho rằng ta không biết hay sao? Võ công luyện để cho chó ăn à!
"Tỷ tỷ." Ta nghe thấy âm thanh dành cho thức ăn của chó. Hừ!
Sau đó... con bé chạm vào mặt ta.
Chạm thì chạm, sao ta lại nghe thấy nó nuốt nước miếng?
Sao tay nó lại co quắp vậy?
Mà sờ mó gì phải mạnh tay thế, thực sự muốn ta tỉnh lại hay không đây, nếu quả thật Liên Tinh không biết làm thế ta sẽ tỉnh, hay là nó cố tình trêu chọc ta?
Không thì, mở mắt ra nhìn một chút?
Ta nhìn Liên Tinh, con bé ngủ rồi.
Ngủ rất say, còn nở nụ cười thỏa mãn.
Ừ... để không phải chịu thiệt thòi... ta cũng phải sờ lại.
Tai, mặt, cổ, xương quai xanh, bánh bao... chậc, sao lại là bánh bao? Bụng, bắp chân...
Cảm giác là lạ.
Bởi vì sờ không đúng sao?
Hay phải sờ mạnh tay như con bé vừa nãy?
Ồ, cảm giác không tệ.
... Yêu Nguyệt vừa ăn đậu hủ vừa trầm tư suy ngẫm...