Bất Tử Bất Diệt

chương 50: nữ phẫn nam trang

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch :

Độc Cô Bại Thiên từ từ đi xuống núi. Vửa mới tới cổng khách điếm thì đã thấy Trương Bình đứng đó chờ. Trương Bình nói " Trời ! Lão đại cuối cùng cũng đã trở về. Nếu ngươi không trở về thì chỉ sợ bọn ta phải đánh lên Vụ Ẩn phong mất" Đám ba huynh đệ Tư Đồ, Lão Thích cùng lão phiến tử lúc này cũng bước ra.

Độc Cô Bại Thiên trừng mắt nói " Nói cái gì thế, đây chính là Vụ Ẩn phong đó" Xong rồi cười nói tiếp " Ta không sao. Lý cô nương kiếm ta chỉ là muốn hỏi về một việc xảy ra tại Thanh Phong đế quốc thôi"

Lão Thích cười nói " Cười đúng là dâm tặc. Không cẩn thận vui quá sinh bi đó"

"Sinh cái đầu ngươi"

Trở về phòng Độc Cô Bại Thiên không ngừng cười về chuyện hồi nãy. Lão phiến tử lẩm bẩm nói " Việc tốt không nên giấu. Đã giấu thì không phải việc tốt" Mọi người thấy hắn không muốn nói nên cũng không thèm hỏi.

Tư Đồ Hạo Nguyệt nói " Đả giá cuồng, có việc này ngươi không coi nhẹ được đâu. Hai võ lâm thế gia của Hán Đường đế quốc là Lạc gia và Lưu gia đã tới Vụ Ẩn phong. Nghe đồn là bọn họ nói hai thiếu chủ của hai nhà đó có lẽ đã chết. Bọn họ hoài nghi có liên quan tới Vụ Ẩn phong. Chỉ có điều Vụ Ẩn phong địa vị quá cao, bọn họ không dám làm bừa nhưng những người khác thì sợ không dám chắc."

Độc Cô Bại Thiên hiểu ý hắn muốn nói gì.Hai vị thiếu chủ mà hắn nói chính là hai tên công tử mà bọn hắn đã gặp phía ngoài Trường Phong trấn. Khi hai tên công tử đó bị giết thì ngoài đám huynh đệ của bọn họ biết ra thì chỉ còn có Lý Thi biết chuyện này. Tư Đồ Hạo Nguyệt muốn đề tỉnh hắn không nên kết oán với người của Vụ Ẩn phong để tránh bị bọn họ "bán đứng".

"Yên tâm đi, ta biết cân nhắc"

Những người tới tham gia đại hội Chiến Thiên tinh nguyên đã bắt đầu tụ tập tán dóc. Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Đại hội này có thể xem như là một võ lâm đại hội , nhất định sẽ có kohng ít kì nhân dị sĩ tới đây"

Lão phiến tử lắc đầu nói " Chưa chắc. Tinh nguyên thạch do Chiến Thiên võ thánh lưu lại mặc dù trân quý nhưng chưa hẳn đã khiến cho cao thủ chân chánh động tâm. Trừ phi tu vi võ công của bọn họ khó có thể thăng tiến thì bọn họ mới tới đây tham gia nhiệt náo mà thôi"

Mẫn Nguyệt nói " Tại sao?"

"Võ công mà nhờ sự trợ giúp của ngoại lực bên ngoài cuối cùng cũng không bao giờ bằng công lực do chính mình khổ tu. Trên võ lâm có không ít người nhờ có cơ duyên trời cho mà ăn được thiên niên chu quả, vạn niên linh chi, nội đan thần thú, hoặc giả may mắn được ai đó tặng cho công lực khiến cho trong một đêm công lực tăng tiến mãnh liệt trở thành cao thủ vang danh thiên hạ. Chỉ là những năm tháng sau đó thì công lực cực khó đề thăng vĩnh viện đình trệ một chỗ. Sau khi trải qua giai đoạn công lực đột phá mãnh liệt đó thì dù hết cả cuộc đời cũng vô pháp đột phá lên một cảnh giới cao hơn. Hơn nữa những cao thủ này phần lớn đều là những người có tư chất, trí tuệ hơn người, gần như lúc còn trẻ đều là thanh niên đắc chí không hề gặp phải chút khó khăn gì cũng như không có bất kì đả kích nào lớn. Những người này đáng tiếc cuối cùng lại là những người bỏ đi.

Độc Cô Bại Thiên nhìn lão không hề nói gì. Ba huynh đệ Tư Đồ lúc này cũng không kìm được nhìn lão bằng ánh mắt khác. Lão Thích nói " Lão phiến tử, không thể ngờ lão hay nói những lời vớ vẩn, ai ngờ không cẩn thận lại nói ra những lời có đạo lý đến như vậy"

Lão phiến tử trừng mắt nói " Đi thôi, cẩn thận lão nhân gia ta cảm động rơi nước mắt mất"

Cả đám bật cười.

Ngày hôm nay mọi ngời ai nấy cũng đều rất kích động. Ngày mười năm tháng tám sắp sửa tới.

Sáng sớm ngày mười lăm tháng tám, khi những tia nắng bắt đầu chiếu qua đẩy lùi đi từng lớp mây mù, cả ngọn núi tiên hiện ra. Phong cảnh rực rỡ, kỳ hoa dị thảo xuất hiện trước mắt mọi ngươi như tiên cảnh, các trân cầm dị thú khi nhìn thấy người lạ cũng không hề có chút e sợ.

Hàng vạn hào kiệt trong giang hồ bắt đầu nhắm thẳng hướng Vụ Ẩn phong đi lên.

Độc Cô Bại Thiên cảm thán nói " Nước trôi cá nhảy, chim hót hoa thơm, thật đúng là tiên cảnh nơi nhân gian. Chỉ có điều là…….không phải là hoa viên của nhà ta thôi"

Đám Tư Đồ Ngạo Nguyệt nghe hai câu đầu thì không ngừng gật đầu. Khi nghe tới câu cuối cùng thì biến sắc vội bịt miệng hắn lại. Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Ngươi không muốn sống nữa à?"

Lúc này đằng sau lưng mọi người vang lên một giọng nói trong trẻo: " Khẩu khí thật lớn. Ngươi nghĩ ngươi là ta sao?"

Cả đám quay đầu lại nhìn thì thấy một thư sinh anh tuấn dị thường, cả người trắng như ngọc. Trương Bình thở dài " Trời ạ! Sao lại có nam nhân xinh đẹp như thế này chứ, so với nữ nhân còn đẹp hơn nhiều"

Lão phiến tử cười " Tiểu tử ngốc, động não một chút đi. Đây chính là nữ giả nam trang, vậy mà nhìn cũng không ra sao"

Thiếu nữ không thể ngờ vừa mới lên núi đã bị người nhìn ra chân tướng " Các ngươi nói cái gì chứ. Không thể nói nhỏ được à"

Độc Cô Bại Thiên cười hì hì " Tiểu tử mỹ lệ khả ái nói cái gì "ngươi nghĩ ngươi là ta", ý của cô là nếu ta thật sự là cô thì có thể mang cái Vụ Ẩn phong này về làm hoa viên sau nhà à?"

Thiếu nữ mặt nghệch ra nói " Cái tên đầu to này trước mặt ta lại cười nham nhở như vậy, có tin bổn tiểu thư ta một kiếm chém ngươi không"

Ba huynh đệ Tư Đồ đứng bên cạnh không nói gì. Lão Thích như sợ thiên hạ không loạn không được đứng bên cạnh hét lớn: "Kinh khủng quá, kinh khủng quá. Lão đại không cẩn thận không sợ đi chọc giận một người nam không ra nam nữ không ra nữ sao?

Thiếu nữ nhìn Lão Thích nói" Loại ngươi như ngươi nói cũng không nên lời sao" Xong rồi nhìn Độc Cô Bại Thiên nói tiếp " Tên đại cá tử ngươi thế nào, không phục sao? Có muốn thử không?"

Độc Cô Bại Thiên cười nói " Đúng là thú vị a. Bỗng nhiên có một tuyệt sắc giai nhân lại muốn đấu với ta. Mỹ nữ kiếm tới ta , lại ban "ân điển" như vậy, thần nữ có lệnh thì sao dám không nghe chứ. Mà không đúng, chỉ sợ cô đã sớm cố tình muốn tìm ta. Lúc nãy chỉ là giả vờ tình cờ thôi.

Lão Thích đứng bên cạnh nói " Lão đại ngươi không cẩn thận nói sai rồi. Cái này gọi là "thần nữ có mộng " đó"

Sắc mặt của thiếu nữ ửng hồng giận dữ hét lớn " Ngươi câm miệng lại cho ta" Lão Thích giật mình vội im miệng lại.

Độc Cô Bại Thiên nói " Vậy cô kiếm ta làm cái gì?"

Thiếu nữ cưới nói " Người sợ nổi danh ngươi sợ mạnh. Từ khi tới Thanh Phong đế quốc thì lỗ tai ta lúc nào cũng nghe lải nhải bốn chữ "Độc Cô Bại Thiên", thật là phiến muốn chết mà"

Lão Thích cười nói " Cái này cô không cẩn thận nói sai rồi. Phải nói là " Người sợ nổi danh heo sợ khỏe " mới đúng"

Thiếu nữ cười hì hì nói " Nói không sai, một điểm cũng không sai"

Độc Cô Bại Thiên trừng mắt nhìn Lão Thích rồi cười khổ nói với thiếu nữ " Thật ra tiểu nha đầu cô muốn cái gì đây?"

"Cái tên ngu ngốc nhà ngươi nói chuyện với ta phải có chút khách khí chứ. Chẳng phải danh tiếng của ngươi lớn lắm sao? Ta muốn tỉ thí với ngươi" Trên mặt thiếu nữ lộ nét gây hấn

Độc Cô Bại Thiên nhìn thấy người giang hồ lên núi ngày càng nhiều liền quay người đi nói " Giai nhân đã có lời sao ta dám không tuân chứ. Chỉ là lúc nãy chúng ta đã giao đấu bằng miệng rồi. Nếu bây giờ còn động tay động chân dẫn tới nhiều người tới nhìn gây kinh động tới người của Vụ Ẩn phong thì đối với chúng ta cũng không có chút lợi ích nào cả. Ta thấy hay là như thế này, cô cùng ta tỉ thí theo một cách khác người một chút, thế nào?"

" Thế nào là tỉ thí khác người chứ?"

"Cô đại khái chắc cũng nghe qua việc Lạc gia cùng Lưu gia của Hán Đường đế quốc tới Vụ Ẩn phong để hỏi tội. Bây giờ cô với ta giống như động thổ trên đầu thái tuế, tìm hai nhà đó gây phiền phức xem coi ai sẽ gây được phiền phức lớn hơn, ai có đảm lược hơn, thế nào?"

"Cái này thì có gì đâu mà không được. Chỉ là như vậy thì quá đơn giản đi, chẳng có ý nghĩa gì cả" Thiếu nữ tuyệt sắc trề môi nói

" A a, vậy thì chúng ta thêm vào đó một chút may mắn đi, thế nào?"

Hai mắt thiếu nữ sáng rực hỏi gấp " May mắn là thế nào?"

Độc Cô Bại Thiên nhìn thiếu nữ cười một cách tà dị " Ta thua thì tùy cô xử lý còn nếu cô thua thì phải gả làm lão bà của ta, thế nào?"

"To gan….ngươi……" Thiếu nữ tức đến nỗi không nói ra lời. Mãi một lúc sau mới nói tiếp " Ngươi thật là to gan lại dám vô lễ với ta như vậy. Cẩn thận không ta giết hết cả nhà của ngươi đó"

Độc Cô Bại Thiên cười nói " Biết ngay là cô không muốn thua mà. Nhìn qua là đã biết một vị thiên kim tiểu thư tối ngày chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc thôi. Được rồi…coi như nãy giờ ta chưa nói gì cả"

"Nói vớ vẩn, ai nói là ta thua chứ. Chỉ là điều kiện của ngươi khắc nghiệt quá đi"

"Tốt, nếu như ta thua thì không có gì thay đổi. Nhưng nếu cô thua thì phải làm tỳ nữ của ta trong một tháng, thế nào?"

Thiếu nữ nghiến răng trả lời " Được, một lời đã định, ngươi hãy chờ đó mà xem." Nói xong cả người như một cơn gió chạy thẳng lên núi.

Lúc này ba huynh đệ Tư Đồ liền vây hắn lại, Hạo Nguyệt nói " Đả giá cuồng, mấy tháng không gặp không ngờ ngươi càng ngày càng….vô sỉ hơn. Ai ngờ lại đi lợi dụng một cô gái để đối phó với Lưu gia và Lạc gia chứ"

"Cái này kêu là mưu lược" Độc Cô Bại Thiên cười cười nói

Lão phiến tử hạ giọng chửi thầm " Ti bỉ, cẩn thận trộm gà không thành , ngược lại……"

"Ngược lại cái đầu ngươi" Độc Cô Bại Thiên đưa tay đánh vào đầu lão rồi quay người lên núi.

Càng lên tới đỉnh thì ngọn núi càng dựng đứng. Cuối cùng khi còn cách đỉnh khoảng trăm trượng thì cả ba mặt đông, tây, bắc đều không có cách nào để leo lên tiếp vì ba mặt này dốc núi thẳng đứng khiến cho người đi đừng hòng tiến lên được nửa bước. Chỉ có hướng nam là có một con đường đi thẳng tới đỉnh khiến cho toàn bộ quần hùng đều chuyển hướng đi về hướng nam. Đúng lúc này bỗng có vài người từ trên núi đi ngược xuống , vừa đi vừa nói " Cái này là đạo lý gì đây. Bọn ta ai nấy đều chẳng phải vượt ngàn dặm tới đây sao. Vậy mà lại không thể lên được đỉnh . Thật là tức chết đi được"

Ở trên đường có không ít người hỏi nhau " Huynh đệ sao lại như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Con đường này không phải đơn giản thông thẳng tới đỉnh Vụ Ẩn phong. Ở cuối đường có một hòn đá lớn nhìn giống như một lôi đài vậy cao hơn mười mét. Bọn ta không thể qua nổi đành phải xuống núi"

"Người của Vụ Ẩn phong không ai thả đây xuống sao?"

"Còn lâu a, bọn họ còn đang mong càng ít người càng tốt nữa kìa"

Khi đám người Độc Cô Bại Thiên lên tới nơi thì dưới lôi đài lớn đó đang tụ tập không ít người. Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Nếu thân thủ dưới nhất lưu thì đừng hòng mà lên được" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Tư Đồ Mẫn Nguyệt cười " Tỷ phu, huynh đưa đệ lên theo với nhé"

Độc Cô Bại Thiên nói" Cái tên tiểu tử ngươi dám trọc ta ah" Vửa dứt lời liền mắng" Ta không phải đã nói là ngươi không được kêu là tỷ phu nữa sao. Lần sau phải nhớ lời đó"

"Được rồi…Bại Thiên ca…."

Trương Bình, Lão Thích cùng lão phiến tử ai nấy đều u sầu. Với độ cao thế này thì bọn họ đều không ai có thể lên được. Bất giác ánh mắt của cả ba đều hường về sau lưng của Độc Cô Bại Thiên.

"Ánh mắt của ba tên thỏ đế các ngươi làm gì mà nhìn kinh thế. Đừng nhìn ta như vậy, ta không có lòng tốt như vậy đâu"

"Lão đại, cầu xin ngươi đưa chúng ta lên với" Khuôn mặt Trương Bình ra vẻ thật dễ thương

Lão Thích nói " Lão đại, ngươi không cẩn thận cõng ta lên trên đó đi, ta nhẹ lắm"

Ánh mắt của lão phiến tử thì chuyển qua ba huynh đệ Tư Đồ

Lúc này từ phía trên hòn đá truyền lại giọng nói " Độc Cô Bại Thiên, các ngươi vẫn còn chưa lên sao? Thật khiến cho người ta thất vọng quá đi". Chính là giọng nói của tuyệt sắc thiếu nữ đã cải làm nam nhân.

Độc Cô Bại Thiên nói" Ai nói là bọn ta không lên được. Trương Bình lại đây, ta đưa ngươi lên trước"

Trương Bình thật mừng rỡ vội chạy lại sau lưng Độc Cô Bại Thiên như muốn leo lên lưng của hắn.

"Ngươi muốn làm cái gì vậy?" Trên mặt Độc Cô Bại Thiên lộ nét tà dị nhìn hắn rồi sau đó nhanh như chớp nắm lấy tay hắn quăng lên. "Vù" một bóng người bay vụt lên trời, Trương Bình đã bị Độc Cô Bại Thiên ném lên không trung. Trên không trung lúc này chỉ truyền lại tiếng la lớn"Cứu mạng…." tiếp đó là một tiếng "Bịch" từ phía trên truyền xuống. Độc Cô Bại Thiên lúc này mới vẫy vẫy tay" Cú ném thật chính xác a"

Cả đám người ở phía dưới ai nấy đều trợn tròn mắt. Độc Cô Bại Thiên liền nắm lấy tay Lão Thích lúc này vẫn còn đang ngây người ra khiến cho hắn la lớn" Không cần …aaaaaaa……" rồi lại một bong người bay lên rơi "bịch" ở phía trên. Lão Thích lúc này ở phía trên gào xuống " Lão đại ngươi…….."

Độc Cô Bại Thiên tức thì cũng hét lớn " Không cẩn thận, không cẩn thận thôi"

Khi Độc Cô Bại Thiên quay người về lão phiến tử thì lão phiến tử tức thì nhanh như một con thỏ chạy lại trốn sau lưng ba huynh đệ Tư Đồ.

Truyện Chữ Hay