Bất Tử Bất Diệt

chương 171: tân minh đế đô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắc y nhân toát mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh trước mặt Hoa Vân Tiên, có thể theo ý thị xưng hô Độc Cô Bại Thiên là khốn kiếp nhưng quyết không dám tổ chức người đi bắt hắn.

"Thánh nữ tha tội, không phải thuộc hạ kháng lệ mà vì giáo chủ đa ra lệnh đệ tử ma giáo không được chạm đến Độc Cô Bại Thiên, nếu bọn thuộc hạ xuất thủ sẽ bị xử phạt bằng cực hình, xin thánh nữ thể lượng. "

Hoa Vân Tiên nhìn hắc y nhân, lạnh giọng: "Lẽ nào ngươi không biết là ở ngoài không cần chịu lệnh đó? Hiện tại là lúc rồi, có những việc không làm là lỡ mất, quyết định của ta không thể sai."

Hắc y nhân thầm nhủ: "Được lắm, đừng tưởng bọn ta cả năm ở ngoài mà không hiểu tình huống trong cốc, sớm đã biết các người là hoan hỉ oan gia, việc giữa phu thê mà muốn người ngoài nhúng tay, hắc hắc…"

Thấy y im lặng, Hoa Vân Tiên tức giận: "Được, các ngươi ngày càng lớn mật, coi lời ta như gió thoảng. Đừng quên giáo chủ nói rằng mọi việc bên ngoài do ta quyết."

Hắc y nhân nói: "Vậy được, nếu thánh nữ nhận trách nhiệm mọi việc, thuộc hạ tuân mệnh."

"Hừ, các ngươi tiếp tục giám thị nhất cử nhất động của Độc Cô Bại Thiên, rút cao thủ đến đợi lệnh, ngươi đi đi, có gì về báo cho ra ngay, giờ ta muốn suy nghĩ."

Đợi khi hắc y nhân lui đi, thị nhấp một ngụm trà với vẻ phi thường bất nhã, rồi hậm hực: "Tên khốn này sao lại đến đây, thật đau đầu, nếu hắn thật sự đến Vân Yên các tìm ta thì còn mặt mũi nào, tên đáng chết…" Nghĩ đến tính cách Độc Cô Bại Thiên, thị hơi sợ hãi, việc gì hắn cũng dám làm, hắn không thèm tính đến lợi ích của ma giáo, tám chín phần sẽ đến Vân Yên các "tìm vợ". Đường đường đệ tử tối kiệt xuất của Vân Yên các mà rơi vào cảnh đó thì thanh danh của Vân Yên các sẽ mất hết, tuy thị là nội gián trong thánh địa nhưng chưa đến lúc phản lại. Thị đã ở đó mười năm, cũng có cảm tình rất sâu, thật không muốn ma giáo và Vân Yên các phát sinh xung đột, càng không muốn Bất tử ma đế mò tới.

Lúc tiểu ma nữ ở Thiên Ma cốc, thị gần như tức đến phát điên, tiểu ma nữ vạn ác đó không từ việc gì không làm, khiến hình tượng thánh nữ của thị tan biến hết, nghĩ đến lại nghiến răng nghiến lợi. Những nhớ đến việc bái đường thành thân cùng Độc Cô Bại Thiên, thị không nhịn được cười.

"Đáng chết, dù dùng sức của ma giáo và Vân Yên các cũng không bắt được hắn, võ lực không xong, thì nên làm sao?" Thị đi một vòng trong phòng, mắt chợt sáng lên: "Đúng, hạ độc, tuy là cách cũ rích nhưng là biện pháp duy nhất." Nguồn:

Từ lúc vào khách sạn ở, Độc Cô Bại Thiên vẫn điều chỉnh trạng thái, mấy ngày liền không ra ngoài. Hắn nảy sinh trực giác có người ngầm giám thị mình, kẻ đó nhiều kinh nghiệm, luôn cách khách sạn trăm thước, không phạm sai lầm là vào khách sạn trú ngụ.

"Ai đó nhỉ? Giờ mà vẫn dám chạm vào ta, lẽ nào người của tổ chức sát thủ nghe tin gì đó nên phát hiện ta trước?"

Ngày thứ nhất không có động tĩnh gì, hôm sau vẫn vậy, đến ngày thứ ba hắn mới phát hiện dị thường, đồ ăn mỗi ngày đều có độc, hơn nữa là Đoạn hồn tán nổi danh khiến hắn giật mình. Tu vi đến cảnh giới như hắn, độc dược không có tác dụng, uống thuốc độc với ăn muối không khác gì nhau, nhưng độc dược kịch liệt vẫn có thể lấy mạng hắn, như Đoạn hồn tán.

Ăn cơm xong, hắn vội vận công lực toàn thân bức độc ra, nếu người khác tất rất phí công nhưng hắn mang bất tử ma thể, thể chất khác hẳn người thường, chỉ uống xong một chén trà là bức tất cả ra. Rồi hắn ra vẻ không khỏe, gọi lão bản khách sạn vào nhờ đi mời đại phu.

Nghe nói hắn bị bệnh, Hoa Vân Tiên ở khách sạn khác cười sằng sặc.

"Không ngờ tên ngốc đó lại dễ đối phó như vậy, chỉ một chút độc dược đơn giản là xong, không hiểu sao người giang hồ không đánh lại hắn mà không dùng cách này?"

Thị sai hắc y nhân: "Ngày mai đổi sang Hạc đỉnh hồng, không cần lo, hắn tuy thanh danh hiển hách nhưng kinh nghiệm giang hồ rất tệ."

Hôm sau, Độc Cô Bại Thiên phát hiện độc dược đã biến thành Hạc đỉnh hồng, hắn thật sự phục những kẻ dùng độc, dùng ngần ấy loại, không tệ chút nào.

"Mẹ nó, dám đối phó lão tử kiểu này, đừng để ta bắt được… giờ cứ đợi xem các ngươi còn trò gì?"

Mấy ngày nữa, các loại độc dược mạnh như Tì sương, Thất bộ đoạn hồn đều được hắn nếm, sau cùng hắn được biết mùi vị các loại độc dược – khó uống vô cùng.

"Mẹ nó, nhiều thế nhì, các ngươi nên dừng tay chứ."

Ngày thứ bảy, hắc y nhân đến bẩm báo Hoa Vân Tiên: "Thánh nữ đoán không sai, Độc Cô Bại Thiên "bệnh" đến không dậy nổi, cứ thế này hắn sẽ chết mất."

"Bệnh chết cũng đáng, ai bảo hắn ngu xuẩn như vậy." Hoa Vân Tiên đi hai vòng trong nhà: "Tối nay động thủ, bắt tên 'Bệnh Quỷ' đó cho ta."

"Vâng." Hắc y nhân quay đi.

Tinh quang điểm điểm, màn đêm như nước.

Mấy chục bóng đen cùng nhảy vào khách sạn, vây lấy khách xá.

Hắn nghe động tĩnh bên ngoài, nở nụ cười lạnh, thầm nhủ: "Cuối cùng các ngươi không nhẫn được nữa, để lão tử kiến thức xem là thần thánh phương nào." Hắn thu liễm công lực đế cảnh, không để lộ khí tức cường giả.

Ánh đuốc chao đi, hai nhân ảnh vào trong nhà, rồi thêm sáu người, hơn ba chục người nữa bên ngoài đều khẩn trương.

Độc Cô Bại Thiên ra vẻ cả kinh, nằm trên giường, chật vật động cựa: "Các…các ngươi là ai? Vì sao xông vào phòng ta?"

Hắn y nhân thấy hắn như vậy liền thở phào: "Độc Cô công tử, xin đắc tội, chúng tôi chỉ phụng mệnh hành sự." Đoạn phất tay: "Mời Độc Cô công tử thượng lộ."

Độc Cô Bại Thiên tưởng họ định động thủ. Vừa vận công lực, nhưng phát hiện họ thu binh khí đến đỡ mình, liền áp chế xung động lại.

Họ điểm vài hai mươi mấy đại huyệt của hắn rồi mới yên tâm cõng đi.

Mấy chục người lướt đi trong đêm nhưng không phát ra âm thanh.

Hoa Vân Tiên ở nhà cứ bất an, đi đi lại lại.

"Tặc tử đó bị đầu độc rồi, chúng có đắc thủ chăng?" Càng nghĩ càng thấy bất an, cảm giác mình quá vội vàng, hiện tại cả giang hồ không làm gì được Bất tử ma đế, chút xíu kĩ xảo đó được chăng? Thị run lên.

Cùng lúc ngoài xa vang lên tiếng dạ hành nhân xé không khí.

Thị tỉnh khỏi trầm tư, biết thủ hạ đã về, không ra đón mà chuồn qua đường cửa sổ.

Hắc y nhân đứng ngoài cửa: "Bẩm báo thánh nữ, đã đưa Độc Cô công tử về rồi."

Độc Cô Bại Thiên nghe thấy hai chữ "Thánh nữ" liền liên tưởng đến Hoa Vân Tiên, liền cảm giác thật kĩ, quả nhiên là người ma giáo, mỗi người đều có một chút ma tức.

Hắn nhủ thầm: "Mẹ nó chứ, con nhóc này, lão tử chưa tìm mà ngươi dám động đến lão tử, hắc hắc, là ngươi tự tìm đến đó nhé."

Hắc y nhân không thấy ai đáp, đẩy cửa ra chỉ thấy căn phòng trống, Hoa Vân Tiên không hiểu đi đâu.

Độc Cô Bại Thiên thấy cửa sổ mở toang, biết "con nhóc" gian hoạt nhận ra khí tức nguy hiểm, chạy mất rồi.

Hắn không che giấy tu vi nữa, đế cảnh thần thức tràn ra, tất thảy biến sắc, run rẩy.

"Công…công tử không sao?" Hắc y nhân nhợt nhạt, run giọng.

"Hắc hắc, chút xíu độc dược làm gì được ta, thiên hạ có bao người muốn lấy mạng mà ta vẫn sống nhăn, mấy bao cỏ các ngươi làm gì được ta?"

Ma giáo chúng nhân xám ngoét mặt mày, hắc y nhân đầu lĩnh run lên: "Mong Độc Cô công tử tin rằng bọn tiểu nhân chỉ phụng mệnh thánh nữ đến bắt công tử, chứ không phải đó là lập trường của ma giáo. Giáo chủ từng dặn rằng nếu Độc Cô công tử cần giúp đỡ gì, bọn tiểu nhân phải dốc toàn lực giúp. Chỉ là lần này bọn tiểu nhân bị thánh nữ bức vào đường cùng mới mạo phạm công tử, mong công tử đừng trút giận lên ma giáo."

Độc Cô Bại Thiên thấy họ có vẻ không nói láo, liền dặn: "Các ngươi ở lại đây đợi, không có lệnh của ta, không ai được rời khỏi, hiểu chưa?"

"Hiểu." đệ tử ma giáo hoảng sợ đáp.

Hắn cầm Ma Phong, đế cảnh thần thức như nước triều tản ra, tìm kiếm cẩn thận khắp mấy dặm.

Đột nhiên khóe môi hắn nở nụ cười, nhảy khỏi song cửa men theo con đường dần ra ngoại thành. Lúc đến cửa thành hắn phát hiện đã đóng, liền men theo hộ thành hà, nhảy lên không, dù không cầm theo Ma Phong hắn cũng cảm giác được khí tức của Hoa Vân Tiên.

Đi chừng hai dặm, hắm phát hiện Hoa Vân Tiên đang cắm đầu chạy phái trước, hắn cười ha hả: "Nàng đừng chạy, ta đến đây, để xem ai dám bắt nạt nàng."

Hoa Vân Tiên hoảng sợ chạy khỏi đô thành, không ngờ mới kịp thở phào thì nge thấy tiếng hắn, lập tức hoa dung thất sắc.

"A, tên vô lại khốn kiếp, đuổi theo ta làm gì?"

"Ha ha, lão bà, nàng không biết ư? Ngày nào nàng cũng cho thêm gia vị vào cơm, ta ăn quen rồi, muốn giữ nàng ở cạnh, hàng ngày nấu cơm cho ta."

Truyện Chữ Hay