Một đỉnh núi phiêu diêu đọng tuyết dầy cả thước, tòa đại điện hùng vĩ tọa lạc trên đó, là Lạc Thiên cung vang danh ngàn năm.
Trên quảng trường trước cung điện, vô số đệ tử Lạc Thiên cung đang diễn luyện võ nghệ, công pháp tu luyện của môn phái này mang lại kết quả là công lực chí hàn chí âm, được coi là một môn kì công tuyệt nghệ. Chưởng lực được phát ra chạm vào hoa tuyết trên không liền băng phong cả hoa tuyết, hình thành một tầng băng mỏng, liền đó băng bị chưởng lực đánh tan, hóa thành băng đao xạ đi tứ tán.
Cung chủ Lãnh Phong và phu nhân thấy công phu của đệ tử tinh tiến, liền mỉm cười, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy phía sau nụ cười là nỗi lo sâu thẳm.
Hai vợ chồng lo lắng cho đứa con gái cưng duy nhất Lãnh Vũ, từ bé nàng đã được coi như báu vật. Ba tháng trước Lãnh Vũ công lực đại thành, gần đạt mức vương cấp cảnh giới, liền yêu cầu được vào cấm địa Lạc Thiên động tìm thần công đã mất ---- Phi hoa phi diệp Lạc Thiên công. Vợ chồng Lãnh Phong biết cấm địa vô cùng nguy hiểm, ngàn năm nay có bao đệ tử kiệt xuất trong cung thay nhau tiến vào nhưng không ai trở ra, vì thế họ cự tuyệt yêu cầu của con gái. Song Lãnh Vũ quật cường vô cùng, tìm mọi cách để được vào cấm địa.
Sau cùng, Lãnh Phong đành đồng ý, trước khi nàng vào, liền phái một vị trưởng lão công lực cao thâm giúp nàng một tay, đưa tu vi đạt đến vương cấp cảnh giới, lúc đó hai vợ chồng mới hơi yên tâm.
Nhưng đã ba tháng rồi, Lãnh Vũ vẫn chưa trở ra, hai vợ chồng lo lắng khôn cùng. Các trưởng lão công lực cao thâm trong phái đều lắc đầu than thở, đương nhiên Lạc Thiên cung lại mất đi một đệ tử kiệt xuất.
Lạc Thiên động là nơi thần bí, ẩn chứa nhiều bí mật, từ mấy ngàn năm trước khi Lạc Thiên cung sáng lập, số người vào động mà còn sống trở ra không quá mười đầu ngón tay, nhưng công lực ai nấy đều đạt đến hóa cảnh, rồi sau đó khổ tu, đạt đến thánh cấp cảnh giới. Nhưng điều đáng tiếc là mỗi thánh cấp cao thủ đều không mang được bảo điển tỏng truyền thuyết ---- Lạc Thiên công trở ra, sau đó vì hậu bối hỏi gặng, một vị tổ sư thánh cấp cao thủ nói: "Thần công không phải ai cũng luyện được, muốn luyện thành Lạc Thiên công, tất phải vào đó tự thân trải qua nỗi khổ cực hàn, còn sống mới đủ tư cách, bằng không đù lấy được công pháp cũng không thể tu luyện."
Vợ chồng Lãnh Phong nhớ đến dáng vẻ khả ái của con gái liền đau lòng, lệnh cho đệ tử tan đi, cả hai nắm tay nhau nhìn về đỉnh núi.
Đột nhiên tiếng hú từ dưới núi vang lên, như sấm động.
"Võ học hậu tiến Độc Cô Bại Thiên đến bái sơn."
Vợ chồng Lãnh Phong chấn động cõi lòng, thanh danh cao thủ siêu cấp quấy loạn võ lâm này vang như sấm bên tai họ, hà huống Ngân Nhiêm đạo nhân của Lạc Thiên cung từng xung đột với hắn, ngay khi hắn mới xuất đạo đã lừng danh ở Lạc Thiên cung. Vợ chồng Lãnh Phong biết rõ tính khí Ngân Nhiêm đạo nhân, hiểu rằng phần sai thuộc về lão nên không gây chuyện với Độc Cô Bại Thiên. Đến khi con gái họ hạ sơn điều tra, họ cũng không biết việc xảy ra giữa hắn và Lãnh Vũ.
Mấy hôm nay danh tiếng ma đế vang khắp ngõ ngách liễu Thiên Vũ đại lục, huyết án Trường Sinh cốc chấn kinh cả cá võ lâm, các phái đều chú ý hành động của hắn, nhưng hắn chợt biến mất tăm. Text được lấy tại
Kì thật Độc Cô Bại Thiên cố ý như vậy, hắn muốn những kẻ từng vây đánh mình phải sống trong lo âu, trong ác mộng. Không có tin tức, họ càng bị nỗi sợ giày vò, cũng coi như bị hành hạ, khi họ hoảng sợ cực điểm, gần như sụp đổ sẽ là lúc hắn xuất hiện.
Hắn đã nghĩ rồi, nhận thấy nên kết thúc chuyện với Lãnh Vũ, thành thử mới lên núi bái phỏng.
Lạc Thiên phong xôn xao, mọi đệ tử đều tụ tập trước quảng trường, các trưởng lão ẩn tu cũng xuất quan, bước ra đại điện.
Tà áo lam nhạt của hắn tung bay phần phật trong gió, rảo bước đến quảng trường Lạc Thiên cung, đế cảnh thần thức không cố ý phát ra nhưng khí thế trầm tĩnh tự nhiên lộ ra phong phạm tuyệt đỉnh cao thủ.
Nhìn hắn đến gần, chúng nhân Lạc Thiên cung hơi thấp thỏm, tuy bản phái nhiều cao thủ nhưng nhân vật đáng sợ này mang trong mình vô số truyền kì, khiến ai cũng hoảng sợ.
"Võ học hậu tiến Độc Cô Bại Thiên bái kiến các vị tiền bối." Hắn ôm quyền với trưởng lão đứng đầu và vợ chồng họ Lãnh.
Ai nấy đều thở phào, xem ra ma đế không muốn động can quan, bằng không khách khí thế này làm gì.
"Độc Cô công tử vượt ngàn dặm đến thăm Lạc Thiên phái, không hiểu vì chuyện gì?"
"Tiền bối là…"
"Lão phu là Lạc Thiên cung cung chủ Lãnh Phong."
Độc Cô Bại Thiên cả kinh, không ngờ trung niên lại là phụ thân Lãnh Vũ, bất giác hắn thấy hổ thẹn.
"Tiền bối có thể đi dạo trò chuyện với vãn bối chăng?"
Lãnh Phong ngẩn người.
Độc Cô Bại Thiên vội nói: "Tiền bối yên tâm, vãn bối quyết không có ác ý, hà huống Lạc Thiên cung tàng long ngọa hổ, vị tiền bối sau lưng kia đã đạt đến đế cảnh, vãn bối muốn tung hoành ở đây cũng chưa biết hươu chết về tay ai." Mắt hắn bán ra hàn quang, nhìn lão nhân râu tóc bạc phơ ở sau lưng cung chủ.
Lão nhân thong dong bước ra, mỉm cười với hắn: "Hậu sinh khả úy, không ngờ còn trẻ như vậy đã đạt đến đế cảnh, càng không ngờ mới nhìn đã nhận ra tu vi của lão phu."
Cả Lạc Thiên cung đều chấn kinh, môn nhân đệ tử chưa từng biết rằng trong cung có một tuyệt đỉnh cao thủ đế cảnh, cả Lãnh Phong cũng không ngờ vị sư thúc lười nhác của mình lại đạt đến cảnh giới này.
Độc Cô Bại Thiên nói: "Khí tức cường giả dù che giấu thế nào cũng không nổi."
Lão nhân gật đầu: "Được lắm, được lắm, lão phu coi như còn thông minh, không nhận lời mời của mấy lão bất tử đó hạ sơn tru sát các hạ, bằng không tính mạng lão e rằng đã nằm lại bên ngoài. Lão phu lười nhác quen rồi, không thích đa sự ở trong võ lâm, chỉ cần không chạm đến Lạc Thiên cung, việc bên ngoài không liên can đến lão phu."
Độc Cô Bại Thiên nói: "Trước đây Lạc Thiên cung không phái người truy sát nên vãn bối sẽ không động thủ. Lần nàu đến đây thật sự có việc Lãnh cung chủ, có thể đi bộ trò chuyện chăng?"
Lãnh Phong nói với môn nhân đệ tử: "Lui hết đi."
Môn nhân đệ tử lui xuống, chỉ còn lại mấy vị trưởng lão và vợ chồng họ Lãnh.
"Độc Cô công tử, mời vào trong đàm đạo."
Vừa đi, Độc Cô Bại Thiên vừa hỏi dò: "Lãnh tiểu thư có nhà chăng?"
Vợ chồng họ Lãnh tỏ vẻ đau buồn, mẫu thân Lãnh Vũ nói: "Vũ nhi nó…" rồi nghẹn ngào.
Các trưởng lão khác đều đi khỏi, chỉ còn lại lão nhân tu vi đế cảnh: "Vũ nhi vào cấm địa Lạc Thiên động, ba tháng rồi vẫn chưa trở ra."
"Cái gì?" Độc Cô Bại Thiên kinh ngạc kêu lên, hắn từng nghe đến Lạc Thiên động của Lạc Thiên cung là nơi vô cùng đáng sợ, không ngờ nàng lại vào trong động. Hắn hiểu ngay nàng muốn có được thần công nên mạo hiểm tiến vào, cố gắng tu luyện thành thần công nhanh chóng, e rằng có liên quan đến hắn. Lãnh Vũ có lẽ nghe giang hồ đồn rằng công lực hắn liên tục tăng cao, nếu nàng muốn báo thù tất không phải đối thủ nên mới thực hiện hạ sách đó.
Lão nhân lại nói: "Trước khi Vũ nhi vào động, ta giúp nó tiến vào vương cấp cảnh giới, tất duy trì được một thời gian trong đó, nhưng nếu mấy hôm nữa không ra, chỉ e…ôi." Lão thở dài.
Độc Cô Bại Thiên nói với Lãnh Phong: "Tiền bối có thể cho vãn bối đến Lạc Thiên động khẩu quan sát chăng?"
"Đương nhiên có thể." Đế cảnh cao thủ trả lời thay Lãnh Phong, đi trước dẫn đường.
Lạc Thiên động ở điểm sâu nhất trong cung, động khẩu tối tăm như viễn cổ ác thú há hoác mồm, hung hãn như mốn nuốt chửng vạn vật trên đời, khí tức băng lãnh chí âm chí hàn khiến hơi thở của mấy cao thủ biến thành băng hoa rơi xuống.
Nhìn vào Lạc Thiên động tối tăm, Độc Cô Bại Thiên hít một hơi khí lạnh, đó là khởi nguồn của võ học Lạc Thiên cung? Khác nào cửa vào địa ngục.
Đế cảnh cao thủ nói: "Lạc Thiên động thông xuống lòng đất theo hình trôn ốc, là thế giới chưa ai biết, ngàn năm nay bản phái có vô số đệ tử kiệt xuất xuống thăm dò đều không trở lại, dần dần người đời quên nơi này, hiếm khi có ai đủ dũng khí xuống đó. Họ tin đây là thông đạo nối với địa ngục, chứ không phải mê cung chứa thần công."
Vợ chồng Lãnh Phong chua xót, tưởng tượng đến cảnh con gái còn trong địa huyệt hắc ám như ma quật này, không hiểu đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, càng cảm thấy rùng mình.
Cửa động tối tăm chí âm chí hàn, hàn khí thấu xương toát ra khiến người ta khó lòng chịu nổi, loáng thoáng xuất hiện khí tức lạnh lùng…
"Đây là…" Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ hồ nghi, nhìn đế cảnh cao thủ.
"Đừng nhìn lão phu, lão phu cũng không biết bên trong có gì, khí tức lạnh lẽo đó cách một khoảng thời gian lại tràn ra, không lâu sau liền tan biết. Trong đó là thế giới không thể đoán nổi, ai biết là có gì, là thế nào?" Lão nhân bình thản nói: "Hơn ngàn năm nay, lúc mạnh nhất khí tức đó từ xuyên phá cả đại điện Lạc Thiên cung mà thoát ra, lúc yếu ớt thì như hiện giờ. Lão phu từng vì hiếu kì, định vào trong nhưng lão đầu tử này trời sinh sợ chết, sau cùng không dám. Có lẽ ngày nào đó khi sinh mạng lão phu sắp kết thúc, sẽ vào đó xem xét, tất không còn ân hận gì nữa."
Đế cảnh thần thức của Độc Cô Bại Thiên điên cuồng tràn vào động, hắn muốn thử cảm nhận thế giới lạ lẫm đó. Nhưng hắn thất vọng, trừ khí tức lạnh lẽo dày hơn ra, không còn cảm nhận được gì, hình như vô cùng thông thoáng, cơ hồ là hư không vô tận.