–“A……”_Nam Cung Kiệt gắt gao ôm lấy y phục trước ngực, dùng sức nắm quyền để kiềm lồng ngực của mình lại, thống khổ ngẩng đầu lên hô to thất thanh, thân thể ở trên giường không ngừng quằn quại, nhưng cũng không thể giảm bớt đi nửa phần đau đớn.
-“Kiệt…..”_Suy nghĩ của Phong Ngâm trở nên hỗn loạn, nhìn khóe miệng Nam Cung Kiệt không ngừng trào ra máu đỏ sậm đen, trong lòng đoán là trúng kịch độc, vội vàng điểm trúng các huyệt vị tại tâm mạch, cố gắng trấn định mà trấn an_: “Ta đi gọi Sở huynh đến….”.
-“Sở huynh! Sở huynh!..”_Phong Ngâm bước nhanh chạy ra khỏi Phù Nguyệt các, đi đến đình quán nơi Sở Tương Tích ngủ lại. “Sở huynh, đem hòm thuốc lấy ra, nhanh!”._Không đợi Sở Tương Tích hỏi đã xảy ra chuyện gì, Phong Ngâm đã vọt vào phòng, đem hắn cả người và hòm thuốc một phen ôm lấy.Thi triển khinh công đến Phù Nguyệt các đã thấy Nam Cung Kiệt ở bên cạnh đã đem thân thể co mình lại thành một đoàn (để một đống có vẻ hơi kì nên mình để nguyên thế)
-“Kiệt….”_Thấy Nam Cung Kiệt biểu tình thống khổ như vậy, Phong Ngâm chỉ cảm thấy lòng đau như dao cắt, cắn môi đem Nam Cung Kiệt đang co rút thân thể lại kéo ra, dùng ống tay áo lau máu lần lượt ở miệng y trào ra.
Phong Ngâm quỳ gối bên giường, nắm chặt lấy tay của Nam Cung Kiệt, mồ hôi thuận theo khóe mắt chảy xuống mặt không còn phân rõ là mồ hôi hay nước mắt.
Sở Tương Tích thấy sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ của Phong Ngâm, vội ngừng tay_:”Tiểu Phong, ngươi không phải là động thai khí chứ?”.
-“Ta không sao.”_Phong Ngâm nhắm mắt nhẫn nại kìm lại từng đợt ẩn đau trong bụng, thanh âm run rẩy_: “Mau cứu hắn ! Mau!”.
Lúc này, Sở Tương Tích hai bên đều không thể ngoảnh đầu đến, lại thấy tình huống của Nam Cung Kiệt vô cùng nguy ngập, liền không hề nhiều lời chuyên tâm điều trị cho y.
đều không thể lo hết cho cả hai bên
Thời gian trôi qua một cách gian nan tựa như dài đằng đẵng, suy nghĩ của Phong Ngân đã dần thành một mảng hỗn độn, chỉ biết nhìn khuôn mặt đang trầm ngủ của Nam Cung Kiệt, cuối cùng cũng phát giác ra đau đớn trong bụng không thấy xuất hiện nữa.
Đợi được Sở Tương Tích thởi phào một hơi, nói ra bốn chữ “Tạm thời vô sự”, Phong Ngẫm vẫn đang bắt buộc thân thể mình không thể chợt ngã xuống, thành lũy nhất thời sụp đổ. Thân thể yếu đuối nằm ở mép giường, yết hầu phát ra những âm thanh rất nhỏ.
Sở Tương Tích vội đi qua nâng Phong Ngâm dậy, lấy ra một viên an thai hoàn cho hắn ăn vào, ôm lấy hắn ngồi ở mép giường_: “Các ngươi một người lại tiếp theo một người gặp chuyện không may, thực có ý định không làm cho ta được yên tĩnh mà!”.
Tay Phong Ngâm ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của Nam Cung Kiệt, hỏi Sở Tương Tích_: “Hắn làm sao lại bị như vậy? ”
-“Trúng kịch độc”_Sở Tương Tích nhăn mặt nhíu mi_: “Chính là không đến nỗi mất mạng, người hạ độc là muốn chậm rãi tra tấn hắn”
Thân mình Phong Ngâm không thể ức chế mà phát run_: “Có biết được là độc gì không? Có giải dược hay không?”
Sở Tương Tích giận dữ nói_: “Không có chút manh mối nào cả, cũng không biết độc tố đã lan đến nơi nào, chỉ có thể dùng kim châm tạm thời phong bế yếu huyệt (huyệt vị quan trọng) để bảo hộ tâm mạch”.
-“Hiện tại đi thông báo cho Giáo chủ bọn họ, đem Lục y sĩ cũng gọi đến đây đi”_Phong Ngâm hữu khí vô lực (ểu oải) nói, đưa tay lau vết máu trên mặt Nam Cung Kiệt.
Sau khi để Sở Tương Tích đi, Phong Ngâm cúi đầu, tinh tế dùng hơi lạnh đầu ngón tay miêu tả mặt mày tuấn mỹ của Nam Cung Kiệt, trong lòng ẩn ẩn cảm giác bất an.
Chỉ một chốc lát sau, Sở Tương Tích đem Nam Cung Huyền, Nhan Ca, Lục Do Tĩnh, còn có Nhạn Lạc vẫn cúi thấp đầu đi đến.
Nàng tin tưởng Ân Kỳ Uyên không có lừa gạt mình, Nam Cung Kiệt chính là chịu phệ tâm tác dụng mới có thể như vậy, chỉ cần có thể chịu đựng qua bảy ngày, y sẽ yêu thương chính mình……
Chính là biểu tình kinh hoàng của Nhạn Lạc không qua được Nhan Ca sắc sảo.
-“Nhan nhị tiểu thư”_Hai tay Nhan Ca đán chéo nhau, rất ý tứ nhìn Nhạn Lạc đang đứng ở ngoài cửa_: “Hôn phu tương lai của chính mình thương thế nghiêm trọng, tại sao lại không hỏi qua vài câu?”_ Nhan Ca nhíu mày nhìn vẻ mặt kích động của Nhạn Lạc, biết rõ nếu là do lo lắng tuyệt đối không có biểu tình như vậy, nàng biểu hiện càng nhiều ra chính là chột dạ cùng sợ hãi.
Nam Cung Huyền quay đầu nhìn Nhạn Lạc, cảm thấy được thật là có chút không ổn, nhưng không có nghĩ nhiều, vô lực nói_: “ Nhạn Lạc chưa từng thấy qau những chuyện này, nên bị dọa rồi”_Quay đầu nhìn Nhạn Lạc_: “ Ngươi đi về trước đi, ở đây cũng làm không được cái gì”.
Nhạn Lạc ngơ ngác gật đầu, đang muốn xoay người bỏ chạy thì Lục Do Tĩnh lên tiếng_: “Độc hẳn đã trúng qua vài canh giờ, hơn nữa độc này cũng không phải một nhát dồn người khác vào chỗ chết, mà là dần dần xâm nhập vào máu thịt, làm cho người ta chịu đủ tra tấn mà chết.”
-“Cái gì?”_Nhạn Lạc xoay người, khó có thể tin nhìn Nam Cung Kiệt đang nằm trên giường_: “Kiệt, …Kiệt biểu ca….sẽ chết sao?