Hai người cả kinh, đồng thời quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền đến.
-Tiểu Phong!_Sở Tương Tích kinh hoảng mà thất thanh hô to.
Phong Ngâm một tay ôm bụng, một tay chống đỡ vào tay vịn, từng bước gian nan đi tới. Thân thể suy yếu, bụng cùng tim đều đau đớn làm cho bước đi của hắn chệch choạt không xong, ngay tại lúc đầu gối hắn chịu không nổi nữa cơ hồ quỳ rạp xuống nền tuyết, Sở Tương Tích vội tiến lên ôm cổ hắn.
-Tiểu Phong! Sao người lại còn đi ra đây? Thai nhi vẫn còn chưa ổn….
-Sở huynh….._Phong Ngâm nắm chặt cánh tay Sở Tương Tích, nhắm mắt lại chậm rãi lắc đầu.
Sở Tương Tích đau lòng muốn nứt ra, dem châm nói_: “Ngươi cần gì mà phải cái loài súc sinh này mà mang thai….”
-Câm miệng! A-a……._Bụng đau đớn co rút một trận, thân thể Phong Ngâm không ngừng được mà run rẩy_: “Ngươi còn nói thêm nữa, ta sẽ hận ngươi.”
-Ngươi có biết hay không? Thân thế của ngươi đã muốn……_Sở Tương Tích “Ai” một tiếng thật mạnh, nghẹn ngào làm cho hắn không thể nói nên lời.
-Phong Ngâm suy yếu cười cười, thật có lỗi nói_: “ Thực xin lỗi….”
Phong Ngâm ở trước mặt Sở Tương Tích nói không nên lời an ủi. Thân thể mình trở nên như thế nào, Sở Tương Tích so với chính mình càng hiểu rõ hơn, huống chi, hiện tại ngay cả dối gạt mình cũng không thể.
Phong Ngâm đột nhiên cảm thấy, khoảng cách giữa bọn họ, vừa gần bên, vừa xa xôi…
Nam Cung Kiệt không có tiến tới phía trước, hắn tự tìm cho mình một lý do, tìm một lý do có thể khiến cho chính mình đau lòng.
Thật buồn cười chính là, y tìm không ra nửa điểm lý do, nhưng tâm vẫn không thể mà không đau đớn.
Bọn họ tựa như có bờ đê ngăn trở hai người, cách nhau dòng Thiên Hà, dưới bóng đêm mờ mịt chờ đợi.
[…], trong không khí ẩn ẩn truyền đến mùi hương bạch mai.
Sở Tương Tích đem Phong Ngâm hơi nâng lên, cong khóe miệng cười_: “Tiểu Phong, chúng ta đi, rời khỏi nơi này”.
-Sở huynh.._Phong Ngâm giơ tay lên ngăn cản động tác của Sở Tương Tích, nhẹ nhàng đẩy ra cánh tay đang ôm bên hông chính mình, trong nháy mắt Sở Tương Tích còn chưa kịp kinh ngạc, đã quỳ gối thẳng tắp trên mặt đất phủ đầy tuyết.
-Tiểu Phong! Ngươi đây là đang làm cái gì hả?_Sở Tương Tích nóng vội lôi kéo hắn, lại bị ánh mắt kiên định đến kinh sợ mà buông tay.
-Phong….Ngâm……_Nam Cung Kiệt yết hầu giống như đã lâu chưa được làm dịu âm thanh khàn khàn khó nghe.
Phong Ngâm nhắm mắt, nhẫn nại qua một cơn đau, mới mở miệng nói_: “Phong Ngâm tự tiện chủ trương, nghịch thiên dựng tử (trái ý trời mang thai), tự biết tội không thể tha thứ, nhưng đứa nhỏ trước sau vô tội, cầu Thiếu chủ buông tha đứa nhỏ trong bụng một mạng. Đợi đứa nhỏ được sinh hạ bình an, Phong Ngâm nguyện ý quay về Huyền Minh giáo lĩnh tội”
-Tiểu Phong, ngươi đứng lên cho ta! Thân mình của ngươi hiện tại không thể quỳ!_Sở Tương Tích lòng nóng như lửa đốt, cũng quỳ gối bên người Phong Ngâm, đem sức nặng thân thể của Phong Ngâm dựa và người mình.
Phong Ngâm nhẹ nhàng đẩy Sở Tương Tích ra, đem chút sức lực còn sót lại của cơ thể tụ lại ở bụng, thanh âm khẽ run, hơi thở hỗn loạn rên rỉ_: “Lời nói vừa rồi của Sở huynh, Thiếu chủ không cần để trong lòng…..”_Chậm rãi thở hổn hển mấy hơi thở, Phong Ngâm khẽ chau mày, nói tiếp_: “ Tám năm trước Phong Ngâm nhờ Thiếu chủ cứu mới có thể sống đến ngày hôm nay. Lần tước ở Huyền Nguyệt lâu, Thiếu chủ lại cứu Phong Ngâm một mạng, hơn nữa lại đem võ công suốt đời truyền cho Phong Ngâm. Phong Ngâm nghĩ cuộc đời này không thể nào đền đáp cho hết được, cho dù chiết đi một nửa dương thọ, cũng trăm triều lần không thể so sánh với Thiếu chủ…..Chính là thỉnh Thiế chủ niệm tình Phong Ngâm đối với Huyền Minh giáo một lòng trung thành, sinh mệnh trong bụng chính là vô tội, có thể để cho Phong Ngâm sinh hạ đứa nhỏ, rồi quay về Huyền Minh giáo lĩnh tội hay không? Mạng của Phong Ngâm Thiếu chủ xử trí như thế nào, Phong Ngâm cũng không hề oán hận….”
Thân thể cứng ngắc của Nam Cung Kiệt cuối cùng cũng tìm được động lực để giãy dụa, thân ảnh vừa nhúc nhích liền vọt đến quỳ trước mặt Phong Ngâm, đem hắn ở trong lòng ngực Sở Tương Tích đoạt lại. Tay phải run rẩy xoa mặt Phong Ngâm, tựa như có cái gì đó trong đầu chính mình chợt lóe lên, thoáng chốc trong mắt dường như đầy lệ.
Nam Cung Kiệt không thể suy nghĩ nhiều hơn, một phen ôm lấy Phong Ngâm, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến Phù Nguyệt các, Sở Tương Tích cũng bám theo ở phía sau.
Sở Tương Tích thấy Nam Cung Kiệt trong lúc mình hạ châm vẫn nắm thật chặt tay Phong Ngâm, lại nhìn nét mặt tái nhợt của Phong Ngâm có chút huyết sắc trở lại, đáy lòng than nhẹ một tiếng. Nhân lúc Nam Cung Kiệt vẫn không nhúc nhích nhìn nét mặt trầm ngủ của Phong Ngâm, chính mình chuyên tâm ở bên cạnh hạ châm.