Thời điểm Thường Kiện từ trên giường thức dậy đã là sáu giờ, sau khi vội vã rửa mặt liền cắn bánh bao bắt giao thông công cộng, đến nhà Hà Luật cũng đã là gần bảy giờ. Thường Kiện rất hài lòng, đem bữa sáng mang tới đặt ở trên bàn ăn, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Lưng Hà Luật hướng về cửa, từ góc độ nhìn của Thường Kiện hầu như chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen thui của anh, lẫn ở trong chăn màu lam nhạt, Thường Kiện vẫn tiến đến trước mặt, mới nhìn rõ mặt Hà Luật ngủ rất say, ngũ quan thả lỏng. Thường Kiện hôn nhẹ mặt của anh, mới lui trở về phòng khách bắt đầu lấy ra sách giáo khoa ôn tập. Thường lão đại tuy rằng không phải học sinh bình thường, cuối kỳ thi chí ít cũng phải đạt tiêu chuẩn, bài chuyên ngành trượt hai môn trở lên là không không thể cầm được bằng tốt nghiệp.
Thường Kiện bĩu môi,hình như cái người trong phòng ngủ là tiến sĩ, chính mình cũng không thể ngay cả cái bằng đại học đều không thể kiếm nỗi để. Nghĩ như thế, Thường Kiện rất nhanh liền quyết tâm đọc sách.
Hà Luật tám giờ rời giường, đỡ đầu ra phòng ngủ liền nhìn thấy chính là người kia đang nằm ở trên ghế salon đọc sách, dáng vẻ rất là chuyên chú."Đến kỳ thi cuối kỳ hả?"
"Đúng đấy, " Thường Kiện đứng dậy, thừa dịp Hà Luật đi rửa mặt liền đem bữa sáng đã nguội một lần nữa bỏ vào lò vi sóng cho nóng, "Nãi hoàng bao, tuyết món ăn bao, thịt bò bao, mỗi loại hai cái, thêm một chén sữa đậu nành." Hướng về Hà Luật tới giới thiệu đầy đủ.
Hà Luật uống sữa đậu nành, quan sát màu sắc bánh bao, đem hai cái màu sắc đậm nhất lưu lại, lại ăn bốn cái cái khác. Thường Kiện nhìn lại: "Không thích món bánh bao tuyết (chém)? Hôm qua còn ăn được rất hăng say a."
Hà Luật lắc đầu một cái: "Hôm qua ăn hơi nhiều, hôm nay không muốn ăn." Thường Kiện gật gù, đem hai bánh bao còn lại nhét vào miệng mình.
"Cậu nên đọc sách thôi, " Hà Luật từ đứng lên, "Tôi đi đun nước pha trà, cậu muốn uống cà phê hay là trà mật ong a, tôi xem một chút, còn có trà hoa cúc, trà chanh cũng có, long tĩnh cũng còn lại..."
"Cho em nước sôi là được rồi." Thường Kiện nhìn Hà Luật ở trong phòng vòng tới vòng lui, trong lòng mềm nhũn.
Chín giờ, hai người thu thập đồ vật xong liền xuống lầu, sau đó mất mười phút đi xe bus. Bây giờ không phải là giờ cao điểm, thanh niên thường xuyên nhường ghế cho người cao tuổi, thời điểm Thường Kiện cùng Hà Luật lên xe chỉ còn có chỗ ngồi cuối cùng, Thường Kiện vốn là đi ở phía trước, nghiêng người ra hiệu Hà Luật ngồi xuống, Hà Luật lắc đầu một cái: "Đứng đi, chỉ có hơn mười phút."
Thường Kiện đem Hà Luật dẫn tới chỗ trống, chính mình tùy ý đứng bên ngoài.Trước mắt Hà Luật chính là khuôn mặt Thường Kiện vui cười hớn hở: "Tôi nói cậu sáng sớm chạy tới chạy lui, sao lại không ngủ nhiều một chút."
"Không có chuyện gì, em tốt lắm, " Thường Kiện nghiêng người, nhường cho đại thúc cường tráng chen lên phía trước nói, "Hơn nữa vừa vặn có thể mang điểm tâm cho thầy."
Hà Luật hạ thấp đầu, anh đối với axít lactic có chút dị ứng, một mực lại không thích uống sữa bò nguyên chất không mùi vị, thế nhưng đối với sữa đậu nành lại kén chọn cực kì, chỉ thích sữa đậu nành tự làm ở phụ cận trường học, những vị trí khác ăn vào đều có một chút hạt đậu vị, rất nhỏ. Thường Kiện không biết lúc nào chú ý tới, liền rất ân cần thay mình mua bữa sáng mang tới. Kỳ thực trước đây Hà Luật đều là đến trường học mới ăn điểm tâm, quả thật có chút muộn. Bạn trai săn sóc thành như vậy, Hà Luật có lúc lại cảm thấy có chút áp lực. Anh cũng không thể làm cái gì đầy đủ như vậy, có thể làm cho đối phương cảm thấy đồng dạng cảm động cùng hạnh phúc.
"Đúng rồi giáo sư, " Thường Kiện sờ đầu một cái, sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, "Em có cái... Bằng hữu, ngày hôm nay hai mươi,đã học cao trung,sau khi tốt nghiệp trung học liền... Ở trong xã hội lăn lộn, cùng em khi đó gần như, thầy nói, hắn bây giờ có phải nên học lại tốt hơn? Tỉ như kiểu lớp học ban đêm?"
"Hắn hiện tại đang làm việc sao?"
"Xem như là công tác đi, làm một tiểu bảo an, không lý tưởng đúng không?"
"Tiểu bảo an của siêu thị nhà cậu?" Hà Luật nhớ tới đến cái cậu hoàng mao kia, "Rất trẻ, nhìn cũng rất thông minh, có thể học chút kỹ năng đúng là rất tốt."
"Ân, vậy em hôm nào điện thoại cho hắn, kéo hắn đi báo danh một lớp, học điểm tiếng Anh hay lái xe cũng không tệ."
"Được." Hà Luật nhẹ nhàng đáp một tiếng, trong tiếng nhắc nhở trạm dừng kế tiếp đẩy Thường Kiện một cái, hai người liền xuống xe.
Trước khi chính thức xác lập quan hệ, Thường Kiện thường dính chặt Hà Luật,sau khi cùng nhau liền tự nhiên không có tách ra, sau khi tiến vào cổng trường, Hà Luật đi ở phía trước, Thường Kiện không nhanh không chậm theo ở phía sau, ánh mặt trời ngày đông ấm áp chiếu ở trên lưng, cái bóng của Thường Kiện đè lên trên cái bóng của Hà Luật. Đến lớp học, Hà Luật tới phòng làm việc cởi áo khoác, Thường Kiện thẳng đến hàng cuối cùng đoạt lấy một cái vị trí phong thuỷ vô cùng tốt.
Hà Luật ở trên bục giảng giảng tiết ôn tập cuối cùng của học kì này, Thường Kiện đang ở chỗ ngồi ôn tập,nhấc đầu liền có thể nhìn thấy gò má xinh đẹp của người yêu, đắm chìm trong giọng ôn hòa của Hà giáo sư mà ôn tập, Thường Kiện cảm thấy những ngày tháng này quá thực sự là con mẹ nó xa xỉ.
Hai tiết trên lớp xong, Thường Kiện tiến thẳng đến căng tin lầu hai, chọn chút cơm rang chờ Hà Luật chậm rì rì lại đây. Hai người cũng coi như ở thời kỳ nóng cháy, dính một chút cũng là bình thường, tuy rằng Hà giáo sư chưa quá thích ứng loại người yêu thân mật không kẽ hở này. Tỉ như Thường Kiện sẽ không kiêng dè chút nào mà đem anh ăn không sạch sẽ món ăn giải quyết, sẽ đem món ăn sáng anh yêu thích tận lực tặng cho anh. Hà Luật thở dài, cảm giác mình may mà tìm bạn trai, nếu như tìm bạn gái, nhất định tự mình căn bản là không phải người có thể chăm sóc như thế, phỏng chừng cô gái nhà người ta sớm muộn cũng sẽ không chịu được đi. Hà Luật cẩn thận mà tỉnh lại, phát hiện mình xác thực trên nhiều khía cạnh là người không phải một cái có thể chăm sóc người khác.
Vì chăm sóc một người mà tình nguyện rời đi ổ chăn ấm áp dễ chịu vào buổi sáng, tận dụng thời gian giải trí nghỉ ngơi, không tiếc đường xá bôn ba chỉ vì bồi bên người đối phương, ăn ở mọi việc đều tận lực cân nhắc đối phương trước tiên,suy xét đến mọi phương diện. Từng chút từng chút này, Thường Kiện làm được không chút khó khăn thậm chí còn thích thú,đổi lại Hà Luật... Hà giáo sư thừa nhận chính mình làm không làm được, chí ít không làm được chu đáo, tự giác như thế.
Hai người đàn ông ăn cơm rất nhanh, buổi chiều Thường Kiện có khóa, Hà Luật ở văn phòng nghỉ ngơi. Bình thường nhưng mỹ mãn một ngày tựa hồ liền như thế mà trôi qua, Hà giáo sư mở máy tính trong phòng làm việc ra, cảm giác điện thoại di động trong túi quần rung lên, vừa móc ra là hai cái tin nhắn mới: "Đêm nay để em làm cơm tối đi." "Ngủ rồi sao? Bảo bối tỉnh lại đi .~ "
Hà giáo sư gần như đem điện thoại di động ném đi, bắt đầu nhắn tin: "Không ngủ. Cậu cẩn thận ôn tập đi, ngày hôm nay không vội."
Thường kiện oan ức: "bảo bối em ghét bỏ anh TUT" (beta: tui muốn ói -_-)
Hà Luật hắc tuyến: "ý của tôi là, ngày hôm nay ăn cơm tối xong tôi mới trở về, cậu có thể lưu ở trường học xem sách kỹ."
Thường kiện thoả mãn: "cố gắng, chờ anh tan học ~"
Hà giáo sư sờ sờ khuôn mặt hơi nóng lên, già rồi còn bị tiểu hài tử đùa giỡn, thực sự là... Làm khó dễ a!