Tiếng chuông xa xôi truyền vào từ ngoài cửa sổ.
Trịnh Mặc chậm rãi mở to mắt, nhìn xa ngang cao ngất trên đỉnh đầu chớp mắt ngơ ngẩn.
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Trịnh Mặc ngưng thất thần, nhanh chóng xoay người ngồi dậy.
Cầm lấy sa bào màu trắng không khỏi run lên một chút, nhanh chóng khoác lên vai, cúi đầu đem một chuỗi phật châu thật nặng đeo lên cổ, chỉnh áo ngang nhiên bước ra bên ngoài.
Đẩy cửa ra, hơi thở sáng sớm mát mẻ đánh tới trước mặt, trên đầu có mấy con chim líu ríu kêu, gió nhẹ phất qua, vài cái lá rụng uốn lượn bay xuống.
Trịnh Mặc tự nhiên vươn tay, bắt một cái lá cây trong lòng bàn tay, để sát miệng nhẹ nhàng thổi, lá cây lại từ từ tung bay ra ngoài, khóe miệng không tự giác cong lên, nghe tiếng chuông trầm ổn đi từng bước ra bên ngoài.
Hành lang gấp khúc, đình viện tụt lại phía sau, tầm nhìn trước mắt càng ngày càng trống trải, cuối cùng xuất hiện một đài bằng cực rộng lớn, hàng trăm tăng lữ thân khoác lụa trắng tĩnh tọa ngay ngắn có thứ tự, tay cầm phật châu lẩm bẩm theo tiếng chuông trầm ổn.
Trịnh Mặc giật mình tại chỗ, cảnh tượng mênh mông trước mắt cùng hình ảnh từng xuất hiện qua vô số lần trong đầu giống hệt nhau khiến cô đột nhiên có loại cảm giác giật mình như mộng.
- Sư huynh, vị trí của huynh ở chỗ nào - Có một giọng nói vang lên ở bên cạnh, Trịnh Mặc quay đầu nhìn thấy một hòa thượng gầy ôn đạm nhìn cô, trong tay nắm một chuỗi phật châu, ánh mắt tinh thuần.
Trịnh Mặc gật đầu, theo phương hướng hòa thượng chỉ đi từng bước một qua, ở một chỗ bốn phương không cao không thấp mà khoanh chân ngồi xuống, tay tự nhiên mà bắt đầu lần phật châu trên cổ tay, mí mắt theo đó chậm rãi khép lại.
Bốn phía sàn sạt tiếng lá rụng tung bay, trong mũi vờn quanh một cỗ huân hương tự nhiên, gió lạnh thổi qua bên tai, trái tim an bình trầm tĩnh.
Không biết qua bao lâu, sương mù mờ dần dần tán đi, ánh mặt trời chiếu khắp đất lớn.
- Sư huynh, tịch ngày đã hết, huynh có thể xuống núi.
Trịnh Mặc im lặng ngắm nhìn lương đình bên mặt hồ, nhìn mây khói lượn lờ, cảm giác trong lòng yên tĩnh lạnh nhạt:
- Trí Xa, đệ có nghĩ tới chuyện xuống núi không?
- Không - Chần chờ một chút.
- Có lẽ đệ nên xuống núi xem thử.
Hòa thượng gầy sợ run một chút, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì chỉ gặp tay áo màu trắng tung bay, thân ảnh dần dần đi xa.
- Thí chủ đi thong thả - Sa tăng ở cửa chùa cũng chắp tay bái đưa tiễn.
Bước ra cửa miếu, Trịnh Mặc nhẹ hít thở, cuối cùng nhìn thoáng qua ba chữ to màu đỏ "Phật Sơn Tự", khóe miệng khẽ cong, cũng không dừng lại xoay người rời đi. Đi xuống trong chốc lát thấy một chiếc xe ngựa ở dưới xa xa, ý cười càng sâu.
- Thiếu phu nhân, thiếu gia đã xuống! - Che tay cái trán, gia đinh nhìn ra xa bị kích động nói với nữ tử duyên dáng yêu kiều dưới tàng cây.
Vũ Phượng xoay người liền nhìn thấy Trịnh Mặc đón ánh nắng xuống gấp, trên mặt lộ ý cười ấm áp. Nắm lấy cây ngọc lan cánh bay lả tả ở đầu ngón tay, bóng hình xinh đẹp chớp lên nhanh nhẹn đi về phía trước.
Trịnh Mặc vài bước nhảy xuống, duỗi tay bế Vũ Phượng đầy cõi lòng.
- Chờ lâu không? - Mặt cọ vào mái tóc của nàng, Trịnh Mặc nhẹ giọng nói.
Vũ Phượng không trả lời, tay bên hông cô lại chặt chút.
- Chúng ta về nhà thôi.
- Ừ.
Đường núi gập ghềnh, bánh xe chầm chậm chuyển động, gia đinh cười nhỏ, nhàn nhã đánh xe ở phía trước. Trong thùng xe, Vũ Phượng rúc vào trong lòng Trịnh Mặc, ôn ôn thuận thuận dán vào cô. Hai tay Trịnh Mặc ôm eo nhỏ của Vũ Phượng, hôn hôn hai má nàng:
- Suy nghĩ gì?
Vũ Phượng thấp đầu, lông mi khẽ run. Trịnh Mặc hôn đứt quãng lên chóp mũi, khóe môi nàng, Vũ Phượng không tự giác ngả về phía sau, khẽ sẵng giọng:
- Dê......
Trịnh Mặc mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, nhéo nhéo chóp mũi nàng, vui cười nói:
- Hòa thượng hay ni cô ta cũng chưa hứng thú, vẫn là đối với ngươi có vẻ cảm thấy hứng thú.
Vũ Phượng hạ mi mắt, tâm tư bị đoán được có chút xấu hổ quẫn bách, bên môi lại nổi lên ý cười:
- Không đứng đắn......
Trước khi Trịnh Mặc xuyên qua từng ở Phật Sơn tĩnh tu mười năm. Tuy là đệ tử tục gia, nhưng cô tâm tính trong suốt, bản tính thuần lương, thêm trí tuệ cần cù, phương trượng trụ trì tiền nhiệm rất tán thưởng, ngoại lệ thu cô làm đệ tử nhập thất. Lần này là tịch ngày mười năm một lần của Phật Sơn Tự, Trịnh Mặc thân là đệ tử nhập thất, mặc dù đã hoàn tục thì theo lễ tiết cũng vẫn nên đến tham thiền bái tế một phen.
Từ Đồng thành đến Phật Sơn, đường xá xa xôi, một lần đi là hơn tháng. Trịnh Mặc luyến tiếc kiều thê, liền đem Vũ Phượng theo, vừa lúc bổ sung một chuyến tuần trăng mật.
Phật Sơn là nơi thanh tu, tịch ngày đại điển chỉ cho đệ tử quan môn và đệ tử nhập thất tham gia, cho nên Trịnh Mặc một mình ở chùa ngây người ba ngày.
Trịnh Mặc cầm tay Vũ Phượng thấm lạnh, dán lên thắt lưng mềm mại của nàng, khóe miệng cong lên, nhớ tới mấy ngày ở trong chùa ninh nhiên bình tĩnh, đột nhiên có chút cảm hoài than nhẹ ra tiếng:
"Thẹn tình mình nhơ chốn nghiêm trang
Vào núi tu hành, bóng Người mang
Đời này cách nào trọn vẹn cả
Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng?"
("Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh" - Thương Ương Gia Thố)
Vũ Phượng không nghe ra cô nói gì, cảm giác như đang nói một câu thơ, quay đầu hỏi cô:
- Ngươi nói gì?
Trịnh Mặc thư thái kéo nàng vào trong ngực, khóe miệng ngưng tụ nụ cười nhẹ:
- Không có gì......
Năm tháng ngắn ngủi, ta chỉ là một tục nhân, chỉ nguyện hãm trong hồng trần cuồn cuộn này cùng ngươi làm bạn kiếp này, mới không uổng công lần đến nhân gian này.
- ---------------------------------
Một tháng sau.
Cửa lớn Trịnh phủ, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ đều đứng ở bên ngoài nhìn ra xa, nhìn thấy gia đinh đánh xe ngựa tới từ xa liền không ngừng chạy đến:
- Đến rồi đến rồi! Chị cả và anh rể đã trở về!
Trịnh Mặc lưu loát nhảy xuống xe ngựa, săn sóc giúp đỡ Vũ Phượng. Vũ Phượng chân vừa chạm đất, ba đứa trẻ kia liền vui mừng hạnh phúc chạy tới, Tiểu Ngũ chảy thẳng vào lòng nàng làm nũng:
- Chị cả, chị đã trở về! Muốn giết chết bọn em!
Vũ Phượng yêu thương ôm Tiểu Ngũ, một tay kéo qua Tiểu Tam, Tiểu Tứ, ý cười trong suốt:
- Mấy đứa ở nhà mấy ngày nay đều ngoan không? Có nghe lời chị hai không?
Tiểu Tứ làm mặt quỷ, cười hì hì nói:
- Chị hai gần nhất vội vàng quản giáo anh rể tương lại, không có thời gian quản bọn em!
Tiểu Tam xen mồm nói:
- Anh rể tương lai chắc hư, lần trước chị hai đã cầm chổi lông gà đánh mông anh ấy!
Trịnh Mặc ở bên cạnh nghe, theo bản năng não vẽ ra hình ảnh, nhịn không được bật cười, quay đầu nói với Vũ Phượng:
- Vũ Quyên và tiểu tử dối trá kia thật đúng là một đôi trời sinh.
Vũ Phượng cũng có chút không được, cười nói với cô:
- Cuối cùng Vũ Quyên đã tìm được khắc tinh của nó!
Sau khi thỉnh an Trịnh lão gia và Vân Nhu, nhân hôn lễ sắp tới của Vũ Quyên, lại còn chút thời gian mới tới bữa tối, Vũ Phượng liền ở đại sảnh giúp Vũ Quyên xử lý văn sính hôn lễ, chi tiết người dẫn.
- Chị...... - Vũ Quyên nắm tay vặn vẹo, ánh mắt có chút mơ hồ không ngừng.
Vũ Phượng đang cúi đầu tỉ mỉ nhìn danh sách tân khách trên thiệp mời, thuận miệng đáp:
- Ừ?
- Nghe nói, cái kia...... - Vũ Quyên ấp úng.
Vũ Phượng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nàng:
- Cái gì?
Vũ Quyên nắm chặt tay, giống như đang lấy dũng khí hỏi:
- Nghe nói lần đầu tiên động phòng sẽ rất đau, còn có thể thấy máu, là thật sao?
Mặt Vũ Phượng đùng một cái hồng lên, bỗng dưng nhớ tới sáng sớm hôm sau ngày động phòng, mình đang trang điểm thì nhìn thấy trong gương Trịnh Mặc ăn mặc chỉnh tề nhìn trên góc giường cười ngây ngốc. Nàng nghi hoặc nhìn qua thì thấy ở giữa sàng đan tuyết trắng có một chút màu đỏ nhàn nhạt, sau khi hiểu được đó là cái gì thì nàng ngượng ngùng đến nỗi nửa ngày cũng không nâng nổi đầu dậy.
Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc chờ câu trả lời của Vũ Quyên, Vũ Phượng ngượng ngùng hạ mi mắt, nhẹ nhàng ừ.
Vũ Quyên vẻ mặt khổ thâm thù đại hận, đang muốn nói tiếp thì lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngẩng đầu liền trông thấy Trịnh Mặc dắt Trịnh Phi Yên đi đến. Trịnh Phi Yên vừa đến liền hứng thú hướng tới Vũ Quyên nói:
- Chị Vũ Quyên, vài ngày nữa là ngày lành của chị, người ta đều nói tân nương trước khi thành thân sẽ rất khẩn trương rất bất an, còn có thể nghĩ đông nghĩ tây sợ này sợ kia, chị Vũ Quyên là như vậy sao?
Vũ Quyên hiếm khi đỏ mặt, nhìn Trịnh Phi Yên vẻ mặt trêu ghẹo thì sầu não nói:
- Đợi đến lúc em thành thân thì sẽ biết!
- Em khẳng định sẽ không khẩn trương.
Vũ Quyên hừ mũi một tiếng, vẻ mặt không tin. Trịnh Phi Yên hàm ý sâu xa cười hơi đắc ý:
- Em không lừa chị, ca ca chắc thương xót em, đã quyết định để em chiêu ở rể, em không cần gả đến nhà người khác, sao sẽ khẩn trương đây?
Mắt Vũ Quyên tức khắc trợn tròn, nàng quay đầu nhìn Trịnh Mặc, vẻ mặt khó hiểu:
- Anh rể cho Phi Yên chiêu ở rể?
Trịnh Mặc thản nhiên ừ, nhìn em gái bên người, ánh mắt thoán có chút trầm.
Trịnh Mặc và Vũ Phượng thành thân đã một năm, tuy rằng Trịnh lão gia không hề bảo cần phải nhanh, nhưng về vấn đề con nối dòng đã càng ngày càng thường xuyên nhắc tới. Cô và Vũ Phượng đều là nữ, tự nhiên không sinh ra đứa nhỏ được. Cô cho Trịnh Phi Yên chiêu rể, kỳ thật cũng là vì lo lắng cho con nối dòng của Trịnh gia. Trịnh gia ba đời đơn truyền, trực hệ chỉ còn lại chính mình và Trịnh Phi Yên, chỉ có chiêu rể mới có thể khiến đứa nhỏ tương lai của Trịnh Phi Yên danh chính ngôn thuận mang họ Trịnh. Chỉ là không biết mọi thứ có thể như cô hy vọng như vậy hay không......
Trịnh Mặc kinh ngạc trầm tư, mày bất giác nhíu lại. Lòng bàn tay chạm phải một thứ mềm mại thấm lạnh, cô cúi đầu nhìn thấy Vũ Phượng dịu dàng nhìn chính mình, ánh mắt lý lộ ra lưu luyến nhu tình, còn có một tia kiên định không thể dao động.
Trịnh Mặc vừa nhìn đã hiểu lời nàng muốn nói, đem tay Vũ Phượng bao vây trong tay chính mình, khóe miệng cong lên, bất an trong đáy lòng trong lúc nắm bàn tay kia đã hóa thành tro bụi.
Không thuận lợi thì thế nào?
Mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu khúc chiết, ta đều làm bạn cùng ngươi.