Thoáng cái đã đến giữa hè, đoàn người An Minh Hiên cùng ngồi ở trong hoa viên, buồn chán đến mức khó chịu.
Ngày ấy khi Thiên Hương cùng Quốc Sắc ly khai, Thiên Hương lo lắng nói:
”Đồ đệ a, ta nghĩ để ngươi ở lại Dương Châu là phi thường nguy hiểm a? Ngươi cũng không nên đi gây hoạ cho các tiểu thư con nhà lành ở đây nữa! Đừng làm cho ta mất mặt! Sư phụ của ngươi tốt xấu cũng là một danh nhân, đồ đệ ngươi không cần giữ thể diện cho hoàng gia nhưng sư phụ ta vẫn cần có thể diện a! Chuyện làm kẻ hái hoa tặc, ngươi nghìn vạn lần đừng dính dáng a!”
An Minh Hiên nhất thời cả đầu đều đau nhức, vì sao trong lòng sư phụ ta lại là một người như vậy? An Minh Hiên càng nghĩ càng giận, chán nản, hắn ở trong sân đi qua đi lại, rốt cục nhịn không được cao giọng kêu:
“Tần Tùng!”
Tần Tùng kinh hãi, nghe giọng điệu chủ tử hình như lại có chuyện phiền lòng, hắn vội vàng tiến đến chỗ An Minh Hiên:
“Ngươi đi thông tri cho thê thiếp của ta, chuẩn bị trang phục đẹp nhất, đừng làm mất mặt Hiên Vương phủ chúng ta, gia muốn ra phố chơi!”
Tần Tùng vâng lệnh liền đi ra ngoài.
An Minh Hiên cũng không gọi nha hoàn, tự mình thay y phục. Một thân bạch y trắng hơn tuyết, trên cổ áo vạt áo có thêu hoa văn đỏ thắm, vừa nhìn qua thì cho rằng trên y phục thêu tuyết hải hồng mai, nhìn tỉ mỉ rồi mới thấy chính là thêu những nhánh hồng hạnh.
Khi An Minh Hiên đi ra ngoài, nhất thê bát thiếp sớm đã chờ tại cửa, muôn hồng nghìn tía, hoa thơm cỏ lạ khoe sắc, trong nháy mắt dường như bách hoa nở rộ giữa hè.
Nam thê Cảnh Xuân, là một trong những người dung mạo xuất chúng nhất, nhu nhược vô cốt (), có thể so với hoa kiều, một thân cẩm tú y bào màu tím, lại càng làm cho hắn lộ ra vẻ mặt như quan ngọc.
Xét về niên kỷ, Kỳ Hạ chính là đại thiếp. Nàng vốn là nữ tử thanh lâu đã nhiều năm, nàng tối rõ ràng ưu thế của mình là ở đâu cho nên ăn mặc, đều không phải tối hoa lệ, nhưng nhất định là sẽ làm cho hắn rất thích thú, trước ngực là hoa văn mẫu đơn trắng, phía dưới là một cái váy dài màu hồng phấn, áo choàng bên ngoài là sa y mỏng manh như cánh ve. Bên hông đeo thắt lưng bằng lụa tơ tằm, làm cho dáng dấp nàng càng thướt tha hơn, bờ vai xinh đẹp như ẩn như hiện, đều làm cho người khác phải mơ mộng, tràn đầy hương vị nữ nhân.
Mộ Thu cũng là phong trần nữ tử, thế nhưng ngày hôm nay trang phục của nàng tươi đẹp thoát tục, không gợi cảm như Kỳ Hạ.
Thụy Đông thanh nhã, tươi mát như mùa xuân, Phỉ Thúy xinh đẹp, Mã Não anh khí (), Kim Tử xinh xắn.
Nhất thê bát thiếp, mỗi người một vẻ, An Minh Hiên mỉm cười đi qua đi lại trước mặt các nàng, tán thưởng không ngớt.
Phỉ Thúy cười nói:
“Hiên ca ca, trang phục chúng ta như vậy, sẽ không làm ngươi mất mặt đi?”
An Minh Hiên cũng cười nói:
“Ngày hôm nay gia mang bọn ngươi đi ra ngoài phao nữu ()!”
”Hiên ca ca, chúng ta thì phao làm cái gì?”
Phỉ Thúy nghi hoặc nói.
An Minh Hiên nhéo nhéo mũi Phỉ Thúy nói:
”Ngươi có thể phao nam nhân a!”
Mặt Phỉ Thúy đỏ dần lên, đập vào ngực An Minh Hiên nói:
“Đáng ghét! Hiên ca ca không đứng đắn!”
Bởi vì là đi dạo, cho nên không đi mã xa, một đám người hạo hạo đãng đãng tiêu sái đi bộ trên đường cái.
Một bạch y công tử, một tay ôm tử y công tử vô cùng tuấn tú, tay khác thì ôm một nữ tử thuỳ mị thướt tha, bên người lần lượt sắp xếp mấy cô nương mỗi người mỗi vẻ, làm sao có thể không khiến người ta ganh tỵ.
Mọi người đều suy đoán thân phận của vị bạch y công tử này, vì sao hắn có thể trái ôm phải ấp, hơn nữa nam nữ đều có? Người qua đường dừng chân, đứng lặng, chăm chú nhìn, kinh ngạc, sau cùng là hâm mộ, những biểu hiện này làm cho An Minh Hiên vô cùng đắc ý.
Kỳ Hạ bỗng nhiên kêu một tiếng, lôi kéo tay áo An Minh Hiên nói:
“Phu quân ngươi xem, vị công tử bên kia, lớn lên thật tuấn tú a!”
Mọi người nhìn theo tay Kỳ Hạ, chỉ thấy một vị cẩm y công tử trẻ tuổi, đang đứng trong một thư trai, thưởng thức mặc sơn thủy họa () trong tay. Hắn có khuôn mặt nhỏ nhắn cương nghị, mắt ngọc mày ngài, khí phách thư sinh, hắn cắn môi không nói gì, môi vẽ nên một nụ cười nhạt, nhưng vẫn lay động đến tận tâm khảm của An Minh Hiên.
Thiếu niên này, đẹp!
Kỳ Hạ cười nói:
“Phu quân định mang mỹ nhân về sao?”
Phỉ Thúy bĩu môi nói:
“Còn không đẹp bằng Cảnh Xuân đệ đệ!”
Cảnh Xuân đỏ mặt, không hờn giận nói:
“Sao phải so sánh cùng ta làm chi?”
An Minh Hiên cười cười nhéo khuôn mặt trắng nõn của Cảnh Xuân một cái nói:
“Đương nhiên là Cảnh Xuân của ta xinh đẹp hơn rồi, làm cho ta yêu thích không rời ra được a!”
Khuôn mặt Cảnh Xuân càng đỏ hơn, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn vào mắt An Minh Hiên, cúi đầu nói:
“Ngươi đừng bính ta.”
Mộ Thu nói:
“Phu quân không hạ thủ sao? Thiếu niên thư sinh như vậy, tuy rằng không có kinh nghiệm, thế nhưng phong độ của người trí thức cũng rất là đặc sắc nga!”
An Minh Hiên gật đầu nói:
“Vẫn là Mộ Thu hiểu biết. Chờ, xem gia quay về dẫn tới cho các ngươi một đệ đệ xinh xắn.”
”Tác nghiệt!”
Cảnh Xuân chửi bới nói.
”Tướng công cố lên!”
Tám vị mỹ thiếp đồng thanh nói.
An Minh Hiên vui mừng, hồng nhan như vậy ai mà có thể không thương cho được.
(Anh thương nhưng mà em sắp ngất rùi, cái nhà này là thế nào hả trời, có mỗi Cảnh Xuân là có vẻ bình thường a, mỗi tội em ý là thiểu số nên không làm gì được a)
Chú giải:
() nhu nhược vô cốt: mềm mại như không xương
() anh khí: có khí chất, khí khái hào hùng
() phao nữu: tán gái (chắc chỉ có anh ý là dẫn thê thiếp đi tán gái thôi a, Yên ca đâu, sao không ra quản vợ mà lại để vợ anh lăng nhăng thế này a)
() mặc sơn thủy họa: tranh vẽ cảnh sông nước bằng mực tàu