Lúc trời còn chưa sáng, An Minh Hiên đã bị kéo dậy, bộ hỉ phục đỏ thẫm mặc ở trên người vô cùng chói mắt.
Lễ phục từng tầng từng tầng hết sức rắc rối phức tạp, từ hồng nhạt cho đến tử hồng (màu mận chín), bồng bềnh giống sóng gợn, tựa như một cành hồng hạnh, xinh đẹp đến loá mắt. An Minh Hiên nhìn người ở trong gương, thấy thế nào cũng không được tự nhiên, hồng thường có cái gì xinh đẹp chứ? Vì sao người kia lại yêu thích nó đến vậy?
Phi! An Minh Hiên xì một hơi, dùng tay xé hồng trù (lụa hồng – các nàng xem phim có thấy cái bông hoa to to làm = lụa để trc’ ngực tân lang hok??? Nó đấy – mà ta cũng hok chắc lắm đâu :”>) trước ngực xuống, ném ở một bên, sau đó đi tới giường ngã đầu nằm xuống ngủ.
Lão nhũ mẫu đến từ hoàng cung nhìn thấy như vậy liền hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ:
– Vương gia a, giờ lành đã đến, nên đi đón Vương phi vào cửa rồi!
An Minh Hiên mắt cũng không hề nháy một cái, lạnh lùng nói:
– Tần Tùng, thay gia đem tất cả phu nhân đón vào cửa!
Người của Lễ bộ hai mặt nhìn nhau, lão nhũ mẫu khó xử nói:
– Vương gia, việc này e rằng không ổn đâu.
An Minh Hiên cả giận nói:
– Có cái gì mà không ổn! Ngươi còn như vậy nữa, thì Tần Tùng sẽ thay thế gia ta bái đường!
Lão nhũ mẫu nghe vậy biết bản thân đã làm cho Hiên Vương gia bực mình, liền nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nói:
– Vương gia bớt giận, lão nô không phải là cố tình chọc giận Vương gia. Chỉ do việc thành thân là một đại sự vô cùng quan trọng, Vương gia người……………….
An Minh Hiên sốt ruột ngắt lời nói:
– Lúc vào động phòng gia ta tự mình làm là được rồi! Tất cả những việc khác Tần Tùng sẽ thay thế ta! Đừng đến phiền ta nữa!
Một đám người hậm hực rời đi.
Tần Tùng bước lên con ngựa cao to, đi đầu đoàn người đón dâu.
Đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp, sáo và trống đánh, thổi vang ầm ĩ dọc theo đường đi, vòng qua hơn phân nửa thành Trường An.
Đi đầu là đại kiệu mười hai người khiêng, tiếp theo phía sau lần lượt là tám đại kiệu sắp xếp theo một hàng dọc chỉnh tề đứng ở phía trước dịch quán.
Chín vị mỹ nữ kiều diễm lần lượt được người dìu ra, tiến vào trong cỗ kiệu. Sau khi tất cả đã tiến vào trong kiệu, một hồi pháo vang lên rộn rã, âm thanh khởi kiệu cất lên, sau đó lại bắt đầu vòng quanh qua nửa thành, quay về Hiên Vương phủ, việc rước đón coi như là đã xong xuôi hết.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ thành Trường An đều bùng nổ về việc chín cỗ kiệu đồng thời đi vào Hiên vương phủ. Mọi người vừa căm giận (ghen tỵ đêý) vừa vô cùng ngạc nhiên, Hiên Vương gia có thể lực tốt như vậy sao? ( =)) sao lại hok tốt anh í chịu đc tận ngày đêm ko ngủ nghỉ cơ mà) Một lúc cưới liền chín người?
Nghe nói, kể từ sau ngày hôm đó, tất cả các tiểu thương đều sôi nổi đến xung quanh Hiên Vương phủ bày quán, bán rượu thuốc tráng dương bổ thận (=)))
Hoàng đế cùng Vân quý phi cao cao tại thượng ngồi phía trên, sứ thần của Bỉ Lô quốc cũng chia ngồi hai bên trái phải.
Tần Tùng cầm lấy một đầu hồng trù, một đầu còn lại không ngờ lại được chia thành chín nhánh do chín vị mỹ nữ cầm lấy.
Tần Tùng có chút chột dạ, đây chính là tội khi quân a. Trong lúc hắn còn đang do dự có nên đi vào trong hay không thì đã nghe thấy lễ quan cao giọng xướng:
– Giờ lành đã đến!
Bà mai phía sau đẩy một cái, Tần Tùng liền lảo đảo bước vào trong. Hắn đem đầu cúi xuống thật thấp, chậm rãi từng bước từng bước đi vào.
– Nhất bái thiên địa!
Tần Tùng cùng chín vị tân nương đồng thời quỳ xuống cúi lạy.
– Nhị bái cao đường!
Cao đường tự nhiên chính là hoàng thượng cùng quý phi rồi, Tần Tùng dù sống chết cũng không dám ngẩng đầu lên.
Hôm nay là đại hôn của nhi tử, nụ cười trên mặt hoàng thượng cùng Vân quý phi chưa từng đình chỉ, vẫn liên tục mỉm cười nhìn nhi tử của mình. Tuy rằng nói đồng thời lấy chín là hoang đường một chút, thế nhưng người không phong lưu uổng thiếu niên ( =)) ta thik ông bố này, đúng là bố nào con nấy), điểm này giống ta lúc còn trẻ, quả nhiên là long mạch a! Hoàng đế đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhi tử vì sao lại không dám ngẩng đầu lên nhìn mình chứ?
Sau khi quan sát tỉ mỉ kỹ càng, hoàng đế liền không kiềm nổi giận dữ, thế nhưng vì sứ thần ngoại quốc còn đang ở đây nên không thể nào phát tác ra được, đành phải ẩn nhẫn ngấm ngầm chịu đựng.
Vân quý phi cũng đã nhìn ra manh mối, nghĩ thầm, cái thằng nhãi con thỏ nhỏ này, càng lúc càng lớn mật! Chuyện thành thân quan trọng như vậy, không ngờ lại có thể để cho nô tài làm thay?! Vậy hắn dứt khoát cũng không cần làm Vương gia nữa luôn đi!
Y Thần vốn ban đầu hé ra khuôn mặt cực kỳ khó chịu, thế nhưng lúc vừa nhìn thấy người bái đường không phải An Minh Hiên mà là Tần Tùng, ngay lập tức tâm tình liền tốt hẳn lên, xem ra hắn cũng không đồng ý việc hôn sự này. (Câu cuối này là nói Hiên ca)
An Minh Huy đương nhiên cũng nhận ra rồi, người bái đường là thiếp thân tiểu tư của đệ đệ, đệ đệ này thực sự là tinh nghịch quá mà.
Vân quý phi nói thầm với nữ quan bên cạnh, nữ quan liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Vân quý phi, Vân quý phi ung dung thản nhiên gật gật đầu.
An Minh Hiên đang lúc ngủ đến bất diệc nhạc hô (ngủ không biết trời đất), đột nhiên bị người véo mạnh lỗ tai một cái.
– Ai u!
Hắn hét lên một tiếng bật dậy, sau khi nhìn thấy người đến là Thường cô cô – nha hoàn bên cạnh mẫu phi, nộ khí vốn lấp đầy trong bụng liền không tiếng động tiêu tan thành mây khói.
Thường cô cô này là người chăm sóc An Minh Hiên từ nhỏ, trong hoàng cung, ngoại trừ Vân quý phi cũng chỉ có nàng dám động thủ đối với An Minh Hiên.
An Minh Hiên cười cười lấy lòng:
– Là làn gió nào đem Thường tỷ tỷ ngài thổi tới đây vậy? Mấy ngày không gặp, lại biến đẹp hơn rồi, tỷ tỷ mới hai mươi lăm sao?
Thường cô cô nhịn không được buồn cười nói:
– Vương gia mà đếm thì người cũng thành tinh! Lão nô rất nhanh sắp được nửa đời người rồi (gần )! Còn Thường tỷ tỷ gì nữa!
An Minh Hiên giả bộ vô cùng kinh ngạc nói:
– Thực sự là năm mươi sao? Một chút cũng không giống a!
Thường cô cô thu liễm tiếu ý nói:
– Tiểu thư sai lão nô đến tìm Vương gia, ngay cả thành thân cũng để cho người khác làm thay, loại sự tình này, trong thiên hạ, cũng chỉ có duy nhất ngài là làm được thôi!
An Minh Hiên đem một chân đá vào chân kia, nhàn nhã thong dong nói:
– Mẫu phi ta phát hiện rồi?
– Một người lớn như vậy, có thể không phát hiện sao? Vương gia, ngài mau đi đi, tiểu thư nói, chỉ cần lúc mở yến tiệc, người xuất hiện kịp lúc, nàng sẽ không trách tội người nữa. Phía bên Hoàng thượng nàng cũng sẽ nói giúp người!
An Minh Hiên suy nghĩ một chút nói:
– Thực sự là không đi không được?
Thường cô cô gật gật đầu.
An Minh Hiên thở dài nói:
– Lần sau sẽ không lấy vợ nữa! Mệt chết người mà! (ko lấy vợ …. Anh chỉ cần lấy chồng là đc )
Lúc Tần Tùng nhìn thấy An Minh Hiên xuất hiện, giống như lấy được đại xá, bản thân nhanh chóng tìm một địa phương trốn đi, đem mọi thứ trả lại cho chủ tử của mình.
An Minh Hiên đầu tiên tiến lên một bước, hướng về phía Hoàng thượng cùng quý phi kính rượu.
Hoàng đế không nóng không lạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, quý phi mặc dù đang cười, thế nhưng từ cái liếc mắt với An Minh Hiên là có thể nhìn ra, đây là tiếu lí tàng đao a! (khẩu Phật tâm xà)
An Minh Hiên quỳ một chân xuống, đem ly rượu nâng lên cao quá đỉnh đầu :
– Nhi thần tạ ân điển của phụ hoàng, mẫu hậu!
Hoàng đế nói:
– Tiểu Tam sau này chính là đại nhân rồi, hôm nay cuối cùng cũng đã thành gia, sau này nên an phận một chút, phải suy nghĩ nhiều hơn về việc nên góp sức phục vụ quốc gia dân chúng như thế nào, cố gắng tận lực hết sức vì giang sơn xã tắc!
An Minh Hiên nhất nhất đáp ứng từng việc.
Hoàng đế cùng quý phi có mặt ở đây nên tự nhiên mọi người đều câu nệ hơn rất nhiều, vì thế hai người liền dứt khoát viện cớ quay trở về hoàng cung.
Hoàng thượng vừa đi, các đại thần đương nhiên cũng chỉ mong sao mình có thể rời khỏi đây nhanh chóng một chút, bọn họ muốn trốn An Minh Hiên còn không kịp ấy chứ.
An Minh Hiên cũng không để ý đến chút nào, đi thì đi, hắn một người ngồi uống rượu, tự châm tự ẩm, cũng có riêng một phen lạc thú.
Y Thần thấy thế đè tay hắn lại, nói:
– Uống say rồi, lát nữa làm sao mà vào động phòng được đây? Chín vị tân nương đấy!
An Minh Hiên lườm hắn một cái nói:
– Ngay cả ngươi cũng giễu cợt ta!
Y Thần nói:
– Ngày đại hỉ, tại sao mà ngươi vẫn còn sầu mi khổ kiểm vậy?
An Minh Hiên lại tự rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch:
– Chẳng lẽ ngươi không biết trong lòng ta muốn cái gì?
Hắn liếc mắt nhìn Y Thần một cái, tiếp tục cười nói:
– Kỳ thực, ngay cả bản thân ta cũng không biết trong lòng của mình đang muốn cái gì nữa.
Y Thần nhìn chăm chú vào hắn, chậm rãi mở miệng nói:
– Dịch Phi Yên! Ngươi đang muốn y!
An Minh Hiên loạng choạng đứng dậy, cười cười nói:
– Có lẽ! Chẳng qua là bây giờ gia muốn vào động phòng!
Rồi có một ngày, khi nhắc đến người này, ngươi sẽ không còn ‘khiên tràng quải đỗ’ (nóng ruột nóng gan hay là chỉ về nỗi nhớ da diết) như vậy nữa, một ngày nào đó, ngươi sẽ phải hận hắn đến thấu tận xương cốt. Y Thần cười cười, cầm ly rượu của An Minh Hiên lên, tiếp tục tự rót tự ẩm.
Dòng rượu tân lạt (chua cay) đi dần vào trong bụng, bản thân mình đã bao lâu rồi không có uống qua loại rượu như thế này?