Nhiều nữ nhân đương nhiên là không sai, đúng là An Minh Hiên quả thực không hề mệt. Hồng nhan tri kỷ càng nhiều thì thể diện tự nhiên cũng càng nhiều. Cho nên dù mấy nữ tử này có nháo đến thế nào thì hắn cũng chỉ ở một bên nhìn rồi cười hì hì.
Y Thần có một lần trông thấy tám nữ tử này cãi nhau, đã từng cau mày hỏi An Minh Hiên:
– Có muốn ta giúp ngươi giải quyết các nàng hay không?
An Minh Hiên nói:
– Ngàn vạn lần không được! Đây là thể diện của ta! (Ta tự hỏi đây là cái thể diện gì)
Không biết vì sao, khi đó An Minh Hiên cảm thấy ánh mắt của Y Thần lại tỏa ra hàn quang sắc bén, điều này thực không giống với con quỷ hẹp hòi mà ngày thường mình quen biết.
An Minh Hiên là bị một trận gà bay chó sủa nháo đánh thức dậy.
– Tần Tùng!
Tần Tùng là gã thiếp thân tiểu tư (sai vặt) đã đi theo An Minh Hiên được năm năm, hắn nghe ra khẩu khí không tốt của chủ tử liền vội vàng tiến đến cúi chào nói:
– Gia. Ngài gọi tiểu nhân.
An Minh Hiên không hờn giận nói:
– Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại ầm ĩ như thế này?
Xảy ra chuyện gì? Nói như thế nào đây, chẳng lẽ nói nữ quyến trong phủ lại đánh nhau, hơn nữa nguyên nhân đánh nhau còn không phải vì Vương gia sao. Nếu vậy Vương gia còn không tức giận đến chết? Vương gia vốn là người rất coi trọng thể diện. Còn nếu như mình nói không biết thì đó chính là không hoàn thành nhiệm vụ. Tần Tùng càng nghĩ mồ hôi trên đầu lại càng nhiều hơn.
An Minh Hiên nhìn thoáng qua nói:
– Đừng ở kia mà nghĩ từ để đối phó gia! Nói thật đi!
Tần Tùng vội vàng nói:
– Là mấy vị cô nương kia lại ẩu đả! Lý do là vì vị cô nương mới tới kia.
An Minh Hiên nhíu mày nói:
– Không phải là cả buổi chiều đã ầm ĩ rồi sao, thế nào mà canh ba rồi còn chưa ầm ĩ hết?
Tần Tùng nói:
– Lúc chập tối đã kết thúc một lần, các vị cô nương đều quay về tiểu viện của mình để dùng bữa. Ai ngờ đến lúc buổi tối, bạch y cô nương đi ra ngoài tản bộ, đụng phải Phỉ Thúy cô nương cùng Mã Não cô nương, sau đó lại tiếp tục ầm ĩ, hiện tại ngay cả Kỳ Hạ cô nương cùng Mộ Thu cô nương bị trọng thương cũng đều gia nhập vào, cảnh tượng chín người cãi nhau thật náo nhiệt vô cùng! Gia, nô tài vốn tưởng rằng Phỉ Thúy cô nương cãi nhau rất lợi hại, không nghĩ tới cái bạch y cô nương kia mới là thuỷ tổ của cãi lộn (ông tổ nghề cãi lộn =)), nàng một người giao đấu với tám người, không ngờ lại có thể liên tiếp đạt được thắng lợi.
An Minh Hiên trước mắt tối sầm lại, xong rồi, lần này Mạn Châu còn không làm thịt mình?
Hắn vội vàng đứng dậy thay y phục, lúc y phục đã xuyên qua được hơn phân nửa thì cánh cửa phòng bịch một tiếng, bị đá văng ra.
Mạn Châu đằng đằng sát khí xuất hiện tại cửa:
– An Minh Hiên! Ngươi cái đồ khốn khiếp! Quản tốt nữ nhân của ngươi, đừng đến phiền ta nữa!
An Minh Hiên ngây ngẩn cả người, Mạn Châu cũng ngây ngẩn cả người, Mạn Châu trừng An Minh Hiên một cái, giậm chân nói:
– Bạo lộ cuồng! Nhanh mặc y phục vào! (kẻ điên cuồng thích phô bày)
Tần Tùng nhanh chóng đem y phục của An Minh Hiên mặc vào ngay ngắn, An Minh Hiên có chút hài hước nhìn Mạn Châu nói:
– Mạn Châu tỷ tỷ, đây là lỗi của ngươi rồi, ngươi nhìn lén thân thể của nhân gia, làm sao lại còn tỏ thái độ như vậy chứ? Ta chưa lấy vợ, ngươi lại chưa lấy chồng, ngươi nói người bên ngoài nếu biết được thì hai người chúng ta chẳng phải là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch hay sao?
Mạn Châu khinh thường nói:
– Phi! Ngươi cũng xứng? Ngươi tự soi gương mà nhìn mình đi, ngươi đáng để Mạn Châu Bạch ta coi trọng ư? Ngươi nghĩ rằng ta với những nữ nhân trong Vương phủ của ngươi cũng giống nhau a?
– U! Tiểu cửu, lời này là nói như thế nào? Tám tỷ muội chúng ta đâu có chỗ nào thua kém ngươi?
Người nói là Phỉ Thúy, theo sát nàng chính là Mã Não hiếu chiến. An Minh Hiên đếm đếm một chút, không sai, cả tám đều đã tới, bây giờ lại náo nhiệt rồi.
Gân xanh trên trán Mạn Châu nổi lên, cố nén giận dữ nói:
– Ta không phải là tiểu cửu!
Phỉ Thúy cười nói:
– U, tiểu cửu còn muốn làm phu nhân a?
Mạn Châu hét lớn một tiếng:
– An Minh Hiên! Quản tốt nữ nhân của ngươi, bằng không thì cô nãi nãi ta sẽ không khách khí nữa đâu!
Thụy Đông không nóng không lạnh nói:
– Không quy củ, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ tiểu hộ nhân gia. (nhà nghèo)
Minh giáo là tiểu hộ nhân gia sao? An Minh Hiên còn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có người tựa ở trên vai hắn, ôm chặt lấy cánh tay của hắn.
An Minh Hiên nhìn Phỉ Thúy đang ôm mình một chút, Phỉ Thúy cười tươi thản nhiên nhìn hắn nói:
– Hiên ca ca, ngươi bị dọa sao? Vị cô nương này thật hung a.
Phỉ Thúy tiếp tục quay sang Mạn Châu nói:
– Tiểu cửu a, kỳ thực ta cũng không phải là muốn cùng ngươi cãi lộn đâu, chẳng qua là muốn cho ngươi biết, Hiên ca ca bình thường ở bên ngoài bề bộn nhiều việc nhất định là rất mệt chết, cho nên với tư cách là hồng nhan tri kỷ của hắn, ngươi phải quan tâm chăm sóc một chút, nếu Hiên ca ca đã đem ngươi mang về đây, vậy thì sau này mọi người chính là tỷ muội rồi. Ngươi đừng lúc nào cũng ——–
– Tỷ muội cái thí! Ngươi gọi lại một câu tiểu cửu nữa thử xem? Cô nãi nãi ta sẽ cho ngươi bay ngay ra ngoài!
Mạn Châu lớn tiếng cắt ngang.
Phỉ Thúy thuận thế dựa sát vào nhau trong lòng An Minh Hiên, An Minh Hiên vỗ vỗ nàng nói:
– Phỉ Thúy thông minh, ngươi chớ chọc Mạn Châu tỷ tỷ tức giận. Nếu như Mạn Châu tỷ tỷ thực sự xử lý ngươi thì gia cũng chỉ có thể thương tiếc thôi!
Thụy Đông hừ lạnh một tiếng nói:
– Hiên Vương gia thật là hảo phúc khí, đến hộ pháp của Minh giáo cũng cam tâm tình nguyện vô danh đi theo ngươi!
Xuân Thảo nói:
– Thụy Đông tỷ tỷ, Minh giáo là cái gì? So với phấn đầu giáo ( kỹ nữ giáo =))) của Mộ Thu tỷ tỷ lợi hại hơn ư?
Mộ Thu tuy rằng bị thương, không thể nổi nóng, thế nhưng nghe được lời này cũng không thể không tức giận nói:
– Xuân Thảo! Ngươi thả mồm miệng sạch sẽ một chút!
Kỳ Hạ cũng nói:
– Xuân Thảo, không thể nói lung tung, Mộ Thu dù chả ra cái gì thì cũng không đến nỗi phải gia nhập vào phấn đầu giáo a! Chỉ cần nàng da mặt đủ dày cố đi theo Vương gia, thì cũng có thể xuyên kim đái ngân a. (đeo vàng mang bạc)
– Kỳ Hạ, ngươi muốn đánh nhau sao?!
– Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi ư?! Đánh thì đánh!
Dứt lời, hai người đồng thời đẩy nha hoàn bên cạnh ra, phi thân khỏi phòng, ở trong vườn đánh nhau.
Mạn Châu sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía An Minh Hiên hỏi:
– Ngươi cũng không quản sao?
An Minh Hiên cười cười nói:
– Thật náo nhiệt!
Phỉ Thúy cũng nói:
– Đúng vậy đúng vậy, Mạn Châu tỷ tỷ, ngươi vừa tới nên không biết, thực ra tình cảm của Kỳ Hạ và Mộ Thu tốt lắm, chẳng qua là hai người kia chết cũng không chịu thừa nhận, đừng nhìn các nàng lúc nào cũng đánh nhau kỳ thật đánh nhiều lần như vậy rồi cũng chưa từng có một lần nguy hại đến tính mạng.
Cái này gọi là quan hệ tốt lắm? Mạn Châu quả muốn trợn trắng hai mắt.
An Minh Hiên chỉ chỉ Mạn Châu nói:
– Vị này chính là ân nhân cứu mạng của tướng công các ngươi, không phải là hồng nhan tri kỷ, sau này không nên nói lung tung nữa.
– Phi! Ngươi là tướng công của ai? Ta cũng không phải là nương tử của ngươi!
Thụy Đông nói.
Xuân Thảo cười cười nói:
– Chỉ sợ là ngươi muốn làm nương tử của Vương gia đi? Đáng tiếc Vương gia là Vương gia của mọi người, không phải là của một mình ngươi. Vương gia là người làm đại sự, sao có thể lấy ngươi được?
– Xuất thân thương nhân thấp hèn, chính là không có quy củ phép tắc!
– Ngươi nói ai thấp hèn? Đừng tưởng rằng cha ngươi làm thừa tướng thì giỏi lắm! Ngươi không phải cũng mang địa vị giống chúng ta hay sao?!
Phỉ Thúy cùng Mã Não nhìn nhau một chút nói:
– Chúng ta có đúng là nên ầm ĩ một trận hay không?
Mã Não nói:
– Tất nhiên, trong cả Vương phủ này, ai dám huyên náo so với chúng ta lợi hại hơn?
Phỉ Thúy nói:
– Ngươi muốn ầm ĩ về cái gì?
Mã Não nhìn Phỉ Thúy một chút nói:
– Ngươi cùng ta mặc y phục màu sắc giống nhau.
Phỉ Thúy gật đầu nói:
– Vậy thì bắt đầu huyên náo đi! Kim Tử! Mau tới giúp đỡ!
Mã Não cũng hô:
– Trân Châu, chuẩn bị chiến tranh rồi!
Mạn Châu trợn tròn mắt, hoàn toàn há hốc mồm, nàng nói:
– Các nàng vẫn luôn luôn như thế này sao?
An Minh Hiên có chút bất đắc dĩ nói:
– Kỳ thật lúc mới đến các nàng rất ôn nhu dịu dàng.
– Ai nha! Mã Não, ngươi cự nhiên dám dùng hài ném ta?!
Phỉ Thúy nói xong, liền đem bình hoa trên tủ ném về phía Mã Não, không nghĩ tới lực độ có phần hơi lớn nên bị đập ở bên chân Xuân Thảo. Xuân Thảo nhìn thấy Phỉ Thúy công khai khiêu khích, không chút do dự nắm lấy bình trà trên bàn ném lại. Kỳ thực nàng đã sớm nhìn thấy Phỉ Thủy không vừa mắt rồi, ỷ vào bản thân niên kỷ nhỏ, lúc nào cũng dựa vào trong lòng Vương gia làm nũng.
An Minh Hiên cùng Mạn Châu len lén chuồn ra, nơi đây không thể lưu lại được nữa rồi, ngay cả viện tử của mình cũng bị các nàng đến nháo, trước kia ầm ĩ trong tiểu viện của các nàng còn chưa tính, bây giờ không ngờ còn nháo đến tận đây, đặc biệt là còn để cho Mạn Châu trông thấy nữa chứ, Mạn Châu chính là thuộc hạ của người kia, thực sự là mất mặt a!