Chương : Đêm trước cá cược
Leola vì an trí hai trăm kỵ sĩ hiệu trung với hắn, đồng thời cũng vì ván cược mà làm chuẩn bị, cho nên, không thể không cùng Keisy, Bạch Thiên bận ra bận vào, ngoại trừ sự kiện hóa giải cọ xát của kỵ sĩ hai phương, chính là làm theo Keisy nói, tuyên truyền ván cược càng rộng càng tốt.
"Làm cho sự tình ồn ào đến cả thế giới đều biết, tôi không tin Long Hoàng còn dám đề xuất ván cược quá đáng."
Keisy tràn đầy tự tin, sau đó bận rộn... giao sự tình cho người khác đi làm.
"Này! Phỉ Nhĩ, thống lĩnh tương lai đại nhân, Liên Minh Thương Tế thì nhờ anh đi tuyên truyền rồi."
"Này! Cái đám hiệu trung Leola kia... chính là Ngân Nguyệt thái tử của các ngươi đấy, mau đi tuyên truyền cái ván cược này với anh trai chị gái, chú bác cậu mợ, anh chị em họ còn có hàng bán mì cách vách của ngươi... cái gì? Ta làm sao biết cách vách nhà người thật sự có bán mì, fck you, ta đang nói với hai trăm tên kỵ sĩ đó, chung quy có một nhà cách vách đang bán mì đi?"
"Machine thông tin hiệu Bạch Thiên xin mau chóng đến chỗ Keisy, tôi muốn liên lạc với Mai Nam!"
"Chuyện gì?" Bạch Thiên vác theo bao bố nhiều như ngọn núi nhỏ phóng qua.
"Nói với Mai Nam một chút, bảo anh ta mang theo Jones qua đây đi."
"Tôi đã nói với cậu ấy rồi." Bạch Thiên rất kinh ngạc: "Đại khái hôm nay sẽ đến rồi đi."
Keisy kinh hãi: "Cái gì? Vậy tôi phải mau chóng làm tốt chuẩn bị tâm lý mới được!"
"Cậu muốn làm chuẩn bị tâm lý gì?" Bạch Thiên không hiểu gì cả hỏi.
"A, sai rồi, tôi là muốn đi kêu Leola làm tốt chuẩn bị tâm lý." Keisy nhanh như chớp chạy đi.
Keisy vừa chạy đi, vừa tìm kiếm Leola, đại khái cũng không phải chuyên tâm tìm lắm, tìm cả buổi sáng mới tìm được Leola ngồi ở trên sườn núi nhỏ chỗ không xa căn cứ.
"Thì ra anh ở đây làm biếng à, cái gã này." Keisy vỗ mạnh vào lưng của Leola.
Leola quay đầu nhìn Keisy một cái, biểu tình trên mặt hết sức vô lực. Keisy không khỏi nhíu mày hỏi: "Làm gì vậy hả? Cả mặt đăm chiêu ủ dột."
Leola liếc Keisy một cái, sau đó đưa tờ giấy trên tay cho cậu.
"Thư mời đánh cược?" Keisy vừa nhìn vừa đọc ra, cậu mở thư mời, nhìn nội dung ghi bên trong.
Hài tử của ta, để con chờ lâu rồi, vi phụ đã đặt ra quy tắc của ván cược, tổng cộng có ba cửa ải, lần lượt là tranh đấu ma pháp, kỵ sĩ cộng với Long tộc, chỉ cần con và đồng bạn của con thông qua ba cửa ải này, vị trí Long Hoàng chính là của con rồi.
Ký tên phụ thân.
"Đấu Long tộc, Mirrodin và Bảo Lợi Long sao?" Keisy nhíu mày, đây đánh làm sao hả? Căn bản không phải cùng một cấp bậc, mặc dù nói, Thần Thánh Bạch Long là tối cao trong rồng, nhưng Mirrodin thế nhưng là rồng thành niên cường tráng, mà Bảo Lợi Long lại là tiểu long chưa thành niên, đây đơn giản là thua chắc rồi.
"Tôi không muốn để cho Bảo Lợi Long và Mirrodin đánh, bọn họ là cha con mà." Âm thanh của Leola tỏ ra rất bi thương.
Gã này có phải là đã quên hắn và Long Hoàng cũng là cha con? Keisy gãi gãi mặt, vừa lại đột nhiên tỉnh ngộ, có phải là bởi vì anh ta không thể không tương tranh với phụ thân, cho nên không muốn để cho Bảo Lợi Long cũng phải đối mặt với tràng diện cha con tranh đấu?
Keisy cũng tùy tiện ngồi xuống bãi cỏ trên dốc núi, hai tay gối sau đầu liền nằm xuống, uể oải hỏi: "Nếu như phụ thân anh còn tồn tại trong thân thể đó, anh có muốn cứu ông ấy ra hay không?"
Leola nhíu mày trả lời: "Tôi sẽ cứu, thay thế Mocha cứu ông ấy."
Keisy lườm mắt, cứu thì cứu, nhiều lời thừa thãi như thế làm gì?
"Nếu anh muốn cứu ông bố anh, vậy Bảo Lợi Long vì sao không thể đi cứu ông bố nó?"
Leola ngẩn người, sau đó trả lời: "Uh, nó nên đi cứu Mirrodin."
"Sự tình thế là đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng thoải mái rồi." Keisy ưỡn thân một cái, nửa bò dậy.
"Keisy, cậu có thể đáp ứng tôi, một khi có nguy hiểm tính mạng, cậu sẽ mang theo người khác chạy không?"
Keisy quay đầu qua, hung dữ trừng Leola, từng chữ từng chữ nói: "Tôi sẽ mang theo "mọi người" chạy, anh nghe thấy chưa? Mọi người!"
Leola nhàn nhạt cười: "Nghe thấy rồi."
Keisy "a" một tiếng, chỉ vào mấy cái điểm đen ở phương xa: "Quên mất! Tôi là đến nói cho anh, nhóm Mai Nam hẳn là sắp đến rồi, muốn anh mau chóng làm tốt chuẩn bị..."
Nghe vậy, Leola không khỏi cười khổ, thời gian chuẩn bị Keisy cho hắn vẫn thật là dài, ước chừng có mười giây đi.
Tính toán của Leola quả thật chuẩn xác, mười giây sau, trang giáp chiến cơ của Thanh Thanh, Độc Giác Thú, Tiểu Hắc, cộng với Tiểu Hỏa Cầu và Liệt Diễm tới tấp từ không trung hạ xuống, Liệt Diễm vừa mới hạ xuống mặt đất, Mai Nam chở theo phía trên liền không thể chờ được bế phụ thân lên, phóng thẳng về phía Leola.
Bế theo Jones chạy một đoạn đường quả thật khiến Mai Nam cái ma pháp sư thân thể yếu đuối này thở hổn hển đến ngay cả lời cũng nói không ra, hắn đứt đứt quãng quãng hô: "Le, Leola... mau cứu cứu Jones."
Leola không nói nhiều lời, lập tức đặt tay lên ngực của Jones, lần lượt đánh chân khí của mình vào trong cơ thể Jones, hút lại chân khí đang phá hoại trong cơ thể, tiện tay liền giải khai cấm chế giả chết của Bạch Thiên hạ, khi hắn lấy tay khỏi người của Jones, đôi mắt của Jones run run, sau đó... trở mình, tiếp tục ngủ.
"Vậy, vậy là xong rồi sao?" Mai Nam căng thẳng đến không thể tự chủ: "Vì sao papa tôi vẫn chưa tỉnh hả? Chẳng lẽ thất bại rồi sao?"
Leola còn chưa kịp nói chuyện, Jones lại đã nửa mơ nửa tỉnh nói chuyện: "Hm, cục cưng ngoan nào, để papa ngủ thêm một chút nhé."
"Ngủ cái đầu quỷ của ông!" Mai Nam hung hăng ký phụ thân mình một cái để cho thanh tỉnh.
"Nói như thế, Leola ngươi rốt cuộc cũng thanh tỉnh rồi, thật là đáng mừng." Jones nghiêm túc chúc mừng Leola, chỉ là hai cái băng vải to lớn đan chéo trên đầu của hắn, khiến khuôn mặt nghiêm túc của hắn tỏ ra có chút không có lực thuyết phục.
"Cảm ơn ông đã tha thứ cho tôi, thủ tướng Jones." Leola hết sức chân thành nói cám ơn.
"Đừng nói như thế, ngươi lúc đó đả thương ta cũng không phải là cố ý, hơn nữa chuyện này còn khiến ta và Mai Nam rốt cuộc tan biến hiểu lầm, đây cũng coi là nhờ họa được phúc đi! Ha ha ha." Hồi tưởng đến tràng cảnh lịch sử Mai Nam lo lắng gọi phụ thân, Jones liền vui vẻ đến cười không ngậm được miệng.
"Chẳng qua, không ngờ đến những người trẻ tuổi các ngươi lại có thể làm được tốt như thế."
Keisy và Bạch Thiên đều có chút xấu hổ nói: "Kỳ thực cũng không tốt lắm, căn cứ cũng coi như hủy diệt một nửa rồi."
"Oh." Jones nhàn nhạt cười: "Có thể ở dưới tay Misery, Mirrodin cộng thêm ba ngàn kỵ sĩ, vẫn có thể bảo trụ căn cứ, đây đã đủ gọi là "tốt" rồi."
"Chẳng qua, Leola, nếu ta đã tỉnh rồi, vậy ngươi có thể cân nhắc hủy bỏ ván cược rồi chứ?" Jones nhìn chằm chằm vào Leola nói: "Nếu ngươi đã có ủng hộ của Liên Minh Thương Tế và đế quốc Acalane, cộng thêm hai vị công chúa và hoàng tử, còn có Quang Minh kỵ sĩ và Hắc Ám kỵ sĩ..."
"Ta không ủng hộ hắn!" Cappuccino lạnh lùng ngắt lời của Jones.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn hướng Cappuccino, hình như có chút không dám tin, Cappuccino lại có thể sẽ lên tiếng phản đối, kỳ thực, mãi cho đến bây giờ, mọi người mới đột nhiên phát hiện, Cappuccino vẫn luôn cười hì hì không biết đã bao lâu không có lộ ra khuôn mặt tươi cười rồi, chỉ có Huyết Lang nhướn nhướn mày, hiển nhiên không phải kinh ngạc lắm.
"Tam ca." Lansecy có chút do dự hỏi: "Anh vì sao muốn phản đối Leola đây?"
Sắc mặt của Cappuccino hết sức lạnh nhạt, ngữ khí càng là băng lãnh: "Ở đây không có người quan tâm Mocha, ngoại trừ ta! Nhưng cho dù chỉ có một mình ta, ta cũng sẽ một mình phản đối tới cùng, ta quyết không công nhận một gã đã giết Mocha, còn có thể không thèm để ý, mỉm cười khắp nơi!"
Lansecy giật mình, không ngờ đến là bởi vì vấn đề của đại ca Mocha, cô thử giúp Leola biện giải: "Tam ca, Leola lúc đó là thân bất do kỷ..."
Cappuccino rống to ngắt lời: "Câm mồm! Câm mồm! Cho dù là em, em gái của ta, em chẳng lẽ thật sự từng quan tâm đại ca sao? Em có biết đại ca nhiều năm qua như thế, đã tốn bao nhiêu tâm lực âm thầm bảo vệ chúng ta không? Ta cũng còn chưa nói qua nửa câu cảm ơn với anh ấy, anh ấy lại có thể, lại có thể cứ như thế chết rồi, cứ như thế chết rồi..." Cuối cùng, âm thanh của Cappuccino gần như đều nghẹn ngào.
Hắn ngẩng đầu lên, không nhìn bất cứ người nào, cũng không muốn để nước mắt trong mắt rơi xuống, cứ như thế ưỡn thẳng sống lưng, bảo vệ một tia tôn nghiêm cuối cùng của mình.
"Đó là bởi vì Mocha đại ca muốn tôi sống vui vẻ!"
Leola la lên, thân thể của Cappuccino nhất thời dừng lại.
"Tôi cũng muốn bi thương, nhưng Mocha đại ca ngay cả cơ hội bi thương cũng không cho tôi, anh ấy muốn tôi vui vẻ, muốn tôi cười..." Leola cúi thấp đầu: "Nhưng, mỗi lần tôi nghĩ đến Mocha đại ca, lại muốn rơi lệ... nhưng, anh ấy muốn tôi cười!"
"Tôi đành phải cố gắng không nghĩ đến anh ấy, cho dù nghĩ, cũng chỉ nghĩ đến cái ôm ấm áp của anh ấy cho tôi, mà không phải anh ấy chết rồi, anh ấy sẽ không bao giờ ôm tôi nữa..."
Trong con mắt màu bạc của Leola chảy xuống hai hàng nước mắt, hắn kiên quyết nói: "Cho dù anh không tin, tôi vẫn là phải nói, anh sai rồi! Anh không phải người duy nhất ở đây quan tâm Mocha đại ca! Tôi cũng rất quan tâm anh ấy, cho dù thời gian tôi ở cùng anh ấy rất ít..."
Cappuccino vẫn là không có quay người qua.
"Đồ đần độn!" Hắn hét to.
Leola ngẩn người, khó hiểu ngẩng đầu lên, ai ngờ, mới ngẩng đầu, liền bị ký một cú làm cho không thể không cúi thấp đầu, hắn ngây ngốc sờ cục sưng trên đầu, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Ngươi cho rằng Mocha bảo ngươi phải vui vẻ, nghĩa là không cho ngươi bi thương sao?"
"Mocha chỉ là, chỉ là hi vọng ngươi sống cho tốt, sống một cách chân chính, mà không phải như một người chết biết đi."
"Chỉ là, huynh trưởng mà, luôn là sợ ngươi sẽ bởi vì giết anh ấy mà tự trách cả buổi trời, cho nên mới bảo ngươi phải vui vẻ đi... ai ngờ ngươi vậy mà hiểu sai ý." Ngữ khí của Cappuccino tỏ ra có chút bất đắc dĩ.
"Nhưng... ta cũng không có tư cách mắng ngươi."
Leola đầu cúi thấp, mặt đất trước mắt đột nhiên bị bàn chân của người nào đó giẫm vào, hắn bất giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cappuccino đang mỉm cười nhìn mình, hắn xòe tay đặt lên đầu Leola, ra sức vò đầu của Leola, gần như đem mái tóc đen luôn luôn mềm mại của Leola vò thành một tổ chim xù bung.
"Xin lỗi nhé! Đệ đệ, anh đây chính là ngốc như thế, lại có thể không nhìn ra em đang cố nhẫn bi thương. Hm, nếu như em..." Sắc mặt của Cappuccino đột nhiên trở nên có chút không được tự nhiên, gần như là ngượng nghịu nói: "Nếu như em không chê ta không thông minh như Mocha đại ca, không dưng còn trách lầm em, vậy em cứ coi ta thành anh trai, ý ta là, anh trai giống như Mocha..."
Leola không nhịn được bật cười: "Anh vốn đã là anh trai em rồi..."
"A..." Cappuccino gãi đầu: "Nói như thế hình như cũng đúng nhỉ?"
"A, đúng rồi!" Cappuccino đột nhiên từ trên cổ móc ra mấy sợi dây chuyền, một sợi trong đó bất ngờ là dây chuyền Long Thập Tự, hắn đưa dây chuyền qua: "Đây là dây chuyền của em, ta nghĩ em có lẽ sẽ dùng tới."
Leola nhận lấy dây chuyền, thuận tay đeo nó lên cổ: "Cảm ơn."
Cappuccino gật đầu, vừa lại nói: "Đúng rồi, ta có mấy sợi dây chuyền giống nhau, cho em một sợi đi. Đúng rồi, muội muội, cũng cho em một sợi."
"Huh?" Leola và Lansecy đều có chút kỳ quái, Cappuccino vì sao đột nhiên muốn cho bọn họ dây chuyền đây?
Cappuccino từ trên cổ hắn lấy xuống hai sợi dây chuyền trong đó, hình dáng đều giống nhau, trên mặt dây chuyền hình bầu dục còn điêu khắc hoa văn hình rồng tinh tế, trong đó một sợi là rồng đen, sợi kia là rồng lam.
Hắn đem rồng đen và rồng lam mỗi cái xoay một vòng, dây chuyền "cách" một tiếng mở ra, trong đó xuất hiện một tấm ảnh chụp, là ảnh chụp chung của ba người nam và một người nữ, nụ cười của bốn người vậy mà giống hệt, giống một cách khiến người không chút hoài nghi đây là một gia đình.
"Nhị ca Latte của em lúc đó cảm thấy đây rất ngớ ngẩn, hơn nữa anh ấy cũng không thích Isanna, cho nên không chịu cùng chụp hình." Ngữ khí của Cappuccino có chút bất đắc dĩ.
"Sợi màu lam này, là của Isanna." Cappuccino cười cười, đưa dây chuyền rồng lam trên tay trái cho Lansecy.
Lansecy giống như tiếp lấy châu báu hiếm lạ mà nhận lấy sợi dây chuyền kia, không thể chờ được liền mang lên, cô sờ mặt dây chuyền trên ngực, mỉm cười lẩm bẩm: "Đây là dây chuyền của mẹ..."
Cappuccino ôn hòa nhìn em gái của mình, sau đó vừa lại chuyển hướng em trai của mình, đưa lên sợi dây chuyền kia.
"Đây là..." Leola nhìn rồng đen phía trên, có chút không dám tin ngẩng đầu nhìn Cappuccino.
"Không sai, sợi này là của Mocha." Cappuccino khẳng định suy đoán của Leola.
"Đại ca." Leola tiếp lấy dây chuyền, nhìn Mocha phía trên ảnh chụp, hắn cười giống y như đúc "ngày đó". Leola đeo dây chuyền lên, giống như cũng mang Mocha ở bên cạnh, có loại cảm động đại ca đang ở bên cạnh ấm áp bảo vệ.
"Không biết mang ba sợi dây chuyền có thể hơi quá nhiều không?" Cappuccino đánh giá cái cổ mảnh khảnh của em trai.
"Ba sợi?"
"Đúng thế, hai người các em còn chưa có ảnh chụp đây." Cappuccino nhìn hướng em gái mình, giống như là đang dò hỏi: "Đợi Leola trở về, chúng ta cùng nhau đi chụp ảnh, để bỏ vào trong dây chuyền mới nhé?"
Lansecy đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng ngầm hiểu mà ra sức gật đầu: "Vâng, đợi Leola trở về, rồi cùng nhau đi chụp!"
"Nhớ về sớm một chút." Ngữ khí của Cappuccino giống như thể đang nói với em trai đừng ở bên ngoài chơi quá muộn.
Leola thận trọng gật đầu nói: "Em nhất định sẽ trở về sớm."
"Chờ... chờ một chút." Jones lau mồ hôi trên trán: "Ta nhớ ta vừa rồi hình như là muốn bảo ngươi hủy bỏ ván cược."
"Đây là không thể thực hiện." Ba anh chị em Long gia đồng thanh trả lời, sau đó đối mặt nhìn nhau bật cười.
Leola và Lansecy đều nhìn hướng Cappuccino người lớn nhất, hắn cũng tự giác bắt đầu giải thích: "Bất luận Liên Minh Thương Tế hoặc là đế quốc Acalane có ủng hộ Leola hay không, đó đối với kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc mà nói, tất cả đều không hữu dụng, muốn nhận được vương vị của đế quốc kỵ sĩ, thì cần đạt được công nhận của kỵ sĩ. Loại cách làm quang minh chính đại đề xuất đánh cược, còn để cho đối thủ quyết định quy tắc này của đệ đệ, trái lại vô cùng thích hợp khẩu vị của kỵ sĩ, cho dù thua rồi, có khi những kỵ sĩ vẫn là sẽ ủng hộ đệ đệ đăng cơ. Nhưng, nếu như đệ đệ bây giờ hủy bỏ ván cược, đó đơn giản là phạm vào đại kỵ của những kỵ sĩ, liền tuyệt đối không thể đăng lên vương vị."
"Thế à, cho dù thua rồi cũng có khả năng lấy được ủng hộ, nếu là như thế..."
"Anh ta không thể thua!" Keisy ngắt lời của Jones, hít sâu một hơi nói: "Leola đã hứa, thua rồi sẽ phải nuốt trái tim Long Hoàng..."
"Ngươi nói cái gì?" Cappuccino bỗng chốc trở nên kích động, lập tức túm lấy vai của em trai: "Em làm sao có thể hứa loại chuyện này, chẳng lẽ kết cục của Coffee vẫn chưa đủ để em cảnh giác sao?"
"Nếu như không hứa, hắn liền sẽ không chấp nhận đánh cược." Leola lắc lắc đầu.
"Vậy thì không cần thiết phải cược chứ?" Cappuccino rống giận: "Dù sao bọn ta đều ủng hộ em đăng cơ, tuổi của Coffee cũng đã cao, chỉ cần chờ lâu thêm một chút..."
"Chính là bởi vì tuổi của Coffee đã cao!" Leola kiên quyết dứt khoát nói: "Nếu như em thắng, đăng lên vương vị, Coffee liền không có giá trị lợi dụng đối với trái tim Long Hoàng nữa, có lẽ đến