Chương : Bạn bè tụ họp
"Đây rốt cuộc là công kích đợt thứ mấy? Long Hoàng chết tiệt, ỷ vào kỵ sĩ nhiều, liền cho chúng ta chiến thuật biển người!"
Keisy rống to, đồng thời phát hiện âm thanh của mình vậy mà hết sức khản đặc, lắc lắc đầu, cậu lại nuốt thêm một ly cà phê, mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi màn hình theo dõi. Sách lược tác chiến của Long Hoàng ở mấy ngày qua vô cùng trực tiếp, tỏ rõ chính là muốn bọn họ mệt chết.
Ba ngàn kỵ sĩ chia thành ba ca, luân phiên tiến hành công kích, chẳng khác nào tùy thời đều có một ngàn kỵ sĩ đang công kích căn cứ! Căn bản không cần có quá nhiều chiến lược, dưới công kích đầy trời của một ngàn kỵ sĩ đẳng cấp ít nhất là vân lam, hơn nữa tất cả đều là Long kỵ sĩ, căn cứ liên tục lãnh chịu công kích vượt quá tiêu chuẩn.
Bạch Thiên hết sức lo lắng nhìn Keisy, người sau mấy ngày nay gần như chưa từng bước ra phòng chỉ huy, cứ thế này, cậu sẽ chết vì mệt. Bạch Thiên không khỏi khuyên nhủ: "Keisy, cậu trước hết nghỉ ngơi một chút, tôi đến xem là được."
"Không được! Anh vừa lại không hiểu ma pháp, bên cạnh Long Hoàng còn có một ma pháp sư lợi hại chưa xuất hiện, một khi hắn giở âm chiêu gì, anh không có biện pháp lập tức phân biệt rõ." Keisy lắc đầu, nếu không phải cân nhắc đến điểm này, cậu cũng sẽ không kiên trì không chịu rời khỏi phòng chỉ huy.
Bạch Thiên nhìn công kích của một biển kỵ sĩ kia trên màn hình, hỏi: "Keisy, chúng ta không thể chủ động xuất kích sao? Nhân thủ của chúng ta không phải ở trên ba ngàn người này?"
Keisy lắc đầu, chống hàm nói: "Đó là trên biểu hiện mà thôi, kỵ sĩ của chúng ta quá ít rồi, chỉ có năm trăm người, ma pháp sư lại đều không có kinh nghiệm chiến đấu, năng lực của chín trăm thuật sĩ đặc thù kia phần lớn lại cũng không phải loại công kích. Mà ba ngàn kỵ sĩ của Long Hoàng thế nhưng đều là kiêu dũng thiện chiến, trong đó còn có hai trăm vân vàng, ai biết những kỵ sĩ kia rốt cuộc đã ở Long Hoàng đế quốc bí mật tiếp thụ huấn luyện bao nhiêu năm."
"Nếu như nói, có đủ kỵ sĩ có thể bảo hộ ma pháp sư đến bên ngoài căn cứ, phát động một lần công kích ma pháp cỡ lớn là được, chỉ cần một lần, đã đủ để nổ banh những kỵ sĩ kia về Long Hoàng đế quốc rồi! Ma pháp trận của ông cố tôi nghiên cứu ra thế nhưng không phải giỡn!"
"Ai da! Tình huống hiện tại thì lại khiến tôi căn bản không dám thả kỵ sĩ và ma pháp sư ra bên ngoài." Keisy cào túm đầu tóc: "Đừng nói thi triển ma pháp hoặc làm gì, chỉ cần vừa đi ra sợ rằng liền sẽ bị đống rồng kia dùng cột băng hoặc là gai đất xâu chuỗi, dùng ngọn lửa thiêu nướng, sau đó bị gió bão thổi đến tận cùng thế giới rồi!"
"Đừng nôn nóng, Keisy, chúng ta cũng có ưu thế." Bạch Thiên ấm giọng khuyên: "Chúng ta có căn cứ mà Jones dày công chuẩn bị, bên trong chất đầy đủ loại vật tư, hơn nữa ma pháp sư nhiều như thế, vòng bảo hộ của bọn họ thi triển căn bản trăm công bất phá."
"Đây trái lại không sai, lão Jones kia, như thể biết trước không bằng, trước đó đã dọn mọi vật tư trong thành đi rồi... tôi thấy có phần lớn đều là đã được dọn vào cái căn cứ này, ngay cả thủ đô Acalane cũng chỉ là tòa thành trống mà thôi." Keisy ung dung xoa cằm.
"Kỳ thực trận đánh này giống như không phải chúng ta đang đánh, mà là chiến đấu của Long Hoàng và Jones." Keisy vọng nhìn màn hình lẩm bẩm: "Long Hoàng thiện công, Jones thiện thủ, ngay cả hai điểm này cũng không có thay đổi."
Keisy nhíu mày, nhìn cái điểm đen luôn luôn bay ở phía trên căn cứ trong màn hình kia: "Khiến tôi lo lắng hơn chính là Misery, hắn hai trăm phần trăm là bị Long Hoàng khống chế rồi, hơn nữa hắn từ khai chiến đến giờ vẫn luôn tỏa định căn cứ, mấy ngày qua đều là như thế, cũng không thấy hắn nghỉ ngơi."
Keisy nhíu mày, lẩm bẩm: "Ma pháp sư dù cường đại làm sao cũng không thể làm như thế à! Thể lực hắn sớm muộn cũng sẽ chống đỡ hết nổi. Lão Long Hoàng kia chẳng lẽ muốn Misery mệt chết?"
"Long Hoàng hẳn sẽ không chính là muốn để cho Misery chết đi như thế chứ?" Mặt của Bạch Thiên nhất thời có chút trắng bệch, Misery đã giúp bọn họ rất nhiều lần, hắn thực sự không nhẫn tâm nhìn Misery cứ như thế chết đi.
"Hẳn sẽ... không đâu nhỉ..."
Keisy có chút hồ nghi, chiếu theo lý thuyết, Misery là ma pháp sư vô cùng cường đại, Long Hoàng không lý nào cứ như thế để hắn chết đi, mà là lợi dụng triệt để mới phải. Chẳng qua, nói đi thì nói lại, hành động tới tấn công căn cứ bí mật của Long Hoàng vốn đã có chút quái dị, không biết hắn là làm sao giải thích với những kỵ sĩ kia? Chẳng lẽ nói căn cứ này là căn cứ gián điệp của Mirrodin sao?
Trong đầu của Keisy đột nhiên lóe qua một cái kết luận mà mình cảm thấy có chút hoang đường vừa lại có chút đạo lý, cậu lẩm bẩm nói: "Long Hoàng có phải là phát điên rồi?"
"Là ý gì?" Bạch Thiên không hiểu rõ lắm.
"Không, không có gì, tôi nói bừa thôi." Keisy nhún vai. Không khả năng đi... đó thế nhưng là Long Hoàng đấy, không, nên nói là trái tim Long Hoàng, quái vật đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, làm sao có thể sẽ phát điên đây?
Nhưng, trời cao giống như là vì muốn nói cho Keisy, suy đoán của cậu là chính xác, lúc này, sự tình vừa lại có thay đổi, mặt đất bắt đầu chấn động, phương xa tung lên bụi mù, chỉ thấy trong màn hình có thứ như ngọn núi nhỏ đang di động về phía căn cứ.
"Máy theo dõi, kéo gần! Mau hiển thị cái thứ quái quỷ kia ra cho tôi!" Keisy lớn tiếng la hét, mà kỵ sĩ điều khiển cũng vội vàng chuyển hình ảnh đến vật thể không biết tên kia.
Đó là một bầy á long lớn lan tràn cả bề mặt bình địa, thứ như ngọn núi nhỏ trong đó chính là Hắc Long Vương có hình thể lớn nhất —- Mirrodin! Hướng bọn chúng xông tới bất giờ chính là vị trí của căn cứ bí mật.
Keisy và Bạch Thiên đều trợn tròn mắt, bây giờ là trạng huống gì?
"Đây rốt cuộc là chuyện làm sao?"
Keisy ngồi phịch xuống ghế, đầu óc một mảnh hỗn loạn, bầy á long là đến công kích bọn họ, hay là Long Hoàng? Trời ơi! Đây chẳng phải nói thừa sao? Làm sao có thể là đến công kích Long Hoàng! Chẳng lẽ Long Hoàng muốn chế tạo cảnh tượng giả Mirrodin là đến cứu viện căn cứ? Đây trái lại rất có khả năng.
"Kei, Keisy..." Bạch Thiên lắp ba lắp bắp hô lên.
"Cái gì?" Keisy mất kiên nhẫn ngẩng đầu, không nhìn thấy cậu đang suy nghĩ ý đồ của Long Hoàng rốt cuộc là cái quỷ gì sao?
"Hắc cầu trong miệng Mirrodin... thật là lớn!" Bạch Thiên cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng áp bức của quả hắc cầu kia cho người thực sự quá lớn, khiến hắn gần như đều nói không ra lời.
Cái gì? Keisy nhìn về phía hình ảnh, chỉ thấy Mirrodin như ngọn núi nhỏ đã dừng lại, trong miệng của hắn đang nổi lên một quả cầu thể, còn đen kịt hơn đêm đen không chút ánh trăng, so với ác mộng còn muốn khiến người ngạt thở, khiến người giống như vừa nhìn thấy quả hắc cầu đó, liền nhìn thấy bản thân tan vỡ.
"Ma pháp sư!" Keisy một phát túm lấy máy phát thanh, vội vàng hét lên: "Mọi ma pháp sư chú ý, đem toàn bộ ma lực dùng để duy trì vòng bảo hộ, bây giờ là tình huống khẩn cấp! Lặp lại lần nữa! Ai da, nói chuyện thế này phiền chết người đi được. Mẹ nó mọi ma pháp sư đi làm vòng bảo hộ hết cho tôi, có cái đại ma pháp chết tiệt sắp nổ tới nơi rồi! Muốn sống thì đi duy trì vòng bảo hộ cho tôi!"
Đội ngũ trong căn cứ lập tức khởi động, những ma pháp sư vội vàng phóng đến máy phát vòng bảo hộ.
Hắc cầu chết người kia càng ngày càng lớn, trên cảm giác giống như không khí xung quanh đều bị hút vào, khiến người ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, Keisy biết rõ đây chỉ là tác dụng tâm lý, vẫn là không nhịn được hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói: "Bây giờ trước hết duy trì vòng bảo hộ, đợi tôi hạ lệnh một tiếng, lập tức nâng cường độ đến cao nhất ngay!"
"Keisy..." Bạch Thiên mặt tái nhợt, trên trán sớm đã mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn không hề che giấu sợ hãi của mình: "Ma pháp cỡ lớn đều là đáng sợ như thế sao?"
Keisy lắc đầu nói: "Không, cái ma pháp này, cái ma pháp này... sợ rằng là kỹ năng cuối cùng của Mirrodin."
"Kỹ năng cuối cùng?" Bạch Thiên không hiểu rõ lắm hỏi.
Keisy yếu ớt cười cười: "Thông thường cũng gọi là 'kỹ năng đồng quy vu tận', hiểu rồi chứ? Uy lực của ma pháp thế này cường đại vượt quá tưởng tượng, nhưng sau khi thi triển, thông thường là kẻ địch chết rồi, bản thân cũng sẽ bởi vì cạn kiệt khí lực mà chết."
"Mirrodin hắn sẽ chết sao?" Bạch Thiên kinh hãi.
"Anh vẫn không bằng trước tiên lo lắng chúng ta có chết hay không đi."
Sắc mặt của Keisy hết sức phức tạp, cậu không phải không quan tâm Mirrodin, chỉ là trước mắt chuyện của căn cứ quan trọng hơn. Trong những ma pháp sư, người thiện trường về vòng bảo hộ có thể nói đã ít lại càng ít, nếu như hôm nay Jones ở đây, Keisy đại khái sẽ không làm sao lo lắng, có điều Jones lại không ở đây, chỉ có thể dựa vào một cái máy phát vòng bảo hộ để tiếp nhận ma lực của ma pháp sư phát ra, sau đó phóng ra vòng bảo hộ, muốn đỡ ma pháp cầu khủng bố kia sợ rằng phải dùng đến ma lực vô cùng khổng lồ, chỉ là... máy phát có thể chịu đựng nổi không?
"Bạch Thiên, tôi thấy anh hay là... đi nói với kỵ sĩ, chuẩn bị chính diện tác chiến." Keisy cười khổ nói, mặc dù thế này không khỏi có chút tự diệt uy phong, chỉ là mạng sống thế nhưng quan trọng hơn mặt mũi nhiều!
Bạch Thiên gật đầu, kỳ thực những kỵ sĩ sớm đã sẵn sàng ở cương vị của mỗi người rồi, bây giờ cũng không có gì để chỉ thị nữa, nhưng hắn vẫn là đi ra khỏi phòng chỉ huy, định đi sóng vai tác chiến cùng những kỵ sĩ.
Keisy lần nữa vọng hướng Mirrodin, hắc cầu trong miệng kẻ sau sớm đã căng to gấp đôi, trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai cho Hắc Long Vương, kỹ năng cuối cùng của hắn lại có thể không phải dùng ở trên người kẻ địch của mình, trái lại bị kẻ địch lợi dụng! May là con trai Bảo Lợi Long của hắn không ở đây, nếu không, kỹ năng cuối cùng này lại có thể còn dùng ở trên người con trai mình, há chẳng phải quá đáng buồn rồi?
"Long Hoàng làm cái quỷ gì, ngay cả Mirrodin cũng bị phái tới công chúng chúng ta, chẳng lẽ không sợ những kỵ sĩ của hắn biết dã tâm của hắn sao? Chẳng lẽ... hắn bất chấp hết rồi sao?" Keisy nuốt nuốt nước miếng, đối chiến với một Long Hoàng bất chấp mọi thứ, đây thế nhưng không phải chuyện để đùa.
Nghĩ đông nghĩ tây một hồi, Keisy cuối cùng phát hiện mình vẫn là đừng nghĩ nữa, nghiêm túc tập trung nhìn vào quả cầu kia của Mirrodin quan trọng hơn. Đột nhiên, cả hắc cầu đình trệ, cậu biết ma pháp mang tính hủy diệt sắp muốn khởi động rồi, có thể chống giữ qua hay không thì phải dựa vào... một cỗ máy phát vòng bảo hộ không biết có bền chắc hay không, thật khiến người lo lắng à!
Keisy hít sâu một hơi, hắc cầu, động rồi!
"Chính là bây giờ! Bắt đầu vận chuyển ma lực!"
Những ma pháp sư không dám tàng trữ lực, đều đem ma lực của mình ra sức vận chuyển đến vòng bảo hộ, chỉ là mặc dù mọi người không tàng trữ, nhưng máy phát vòng bảo hộ lại chịu không nổi, đèn tín hiệu màu đỏ điên cuồng chớp lóe, cường độ của vòng bảo hộ trong chớp mắt cao đến muốn nổ đồng hồ rồi, ở ngay lúc này, hắc cầu bên ngoài rốt cuộc đã bạo tạc, cầu thể tức thì biến thành một đường xạ tuyến màu đen, thần tốc bắn thẳng về phía vòng bảo hộ.
Chớp mắt, tiếp xúc.
Va đập cường đại khiến cả căn cứ rung trời động đất, trên mặt mỗi một người bên trong đều là thần sắc ngưng trọng, những kỵ sĩ giờ phút này cũng chỉ có thể tin tưởng ma pháp sư thôi, mà ma pháp sư kỳ thực cũng là bó tay, cho dù bọn họ có nhiều ma lực, tiếc rằng máy phát vòng bảo hộ lại đã chịu không nổi ma lực nhiều hơn rồi, còn vận chuyển vào, nó không thể không nổ tung!
Xạ tuyến màu đen chậm rãi đẩy tới, lại đẩy tới, trên vòng bảo hộ đã xuất hiện khe nứt dạng lưới nhện, lấy cục diện bây giờ để xem, thắng lợi của xạ tuyến ma pháp là chuyện sớm muộn, nếu như không có điều bất ngờ khác xảy ra.
Mắt thấy khe nứt trên vòng bảo hộ càng ngày càng lớn, sắc mặt của Keisy cũng càng ngày càng trầm trọng, sau khi cậu nghe thấy trên màn hình truyền đến một tiếng "rắc", cậu sốt ruột hét lớn vào machine truyền thanh: "Vận chuyển toàn lực ma lực! Kệ bà nội nó, vận chuyển cho tôi!"
Nghe thấy la hét trực tiếp như thế của Keisy, những ma pháp sư không hề dám chần chừ, lập tức lần nữa chuyển vào ma lực, lần này, đồng hồ hiển thị cường độ của máy phát vòng bảo hộ thật sự nổ tung rồi, những ma pháp sư đầu tiên là giật mình, nhưng tiếng gào thét "ra sức chuyển, bạt mạng chuyển, chuyển vào cho tôi mau ~~" kia của Keisy lại không ngừng vang vọng trong căn cứ...
Chúng ma pháp sư cũng chỉ đành rưng rưng nước mắt, dưới tình huống vòng bảo hộ phía đông nổ một tiếng, phía tây tóe lửa, tiếp tục chuyển thẳng ma lực vào trong máy phát. Mà những kỵ sĩ thì cố nhẫn nhịn xúc động muốn chạy ra khỏi cái căn cứ mà hình như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào này, giữ vững ở trên cương vị của mình, đương nhiên, khó tránh ở trong lòng lẩm bẩm niệm thần phật của mấy tín ngưỡng nào đó.
Sắp cầm cự qua rồi, cầm cự thêm một lát...
Keisy mặt tái nhợt, tay nắm chặt máy phát thanh không buông, mắt thì nhìn chằm chằm vào vòng bảo hộ đầy là vết nứt và xạ tuyến màu đen đang dần dần thu nhỏ trên màn hình, giữa hai cái đơn giản là đang so lực chịu đựng, cái nào biến mất trước, chính là kẻ thua.
Sẽ không thua! Keisy nắm chặt tay.
Vòng bảo hộ răng rắc phát ra càng nhiều tiếng vỡ nát...
Cố lên nào, cầm cự thêm một lát là được rồi.
Đột nhiên, cả một mảng vòng bảo hộ vỡ vụn, hoàn toàn biến mất, đường xạ tuyến của phần đó tiến thẳng một mạch, đánh trúng phần ngoài của căn cứ, căn cứ phát ra tiếng nổ vang rền, trần nhà mặc dù vẫn chưa thủng lỗ lớn, nhưng lại cũng xuất hiện rất nhiều khe nứt, hơn nữa khe nứt giống như lưới nhện càng dệt càng lớn, bạt mạng khuếch đại, kèm theo đó mà tới chính là tiếng vỡ vụn khủng bố vang lên khiến người nghe biến sắc.
Những kỵ sĩ chấn chỉnh biểu tình trên mặt, cực lực không lộ ra dáng vẻ kinh hoảng.
Keisy hai tay nắm chặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào vòng bảo hộ và xạ tuyến kia...
Cầm cự thêm lát nữa! Cầm cự thêm lát nữa là được, xạ tuyến đã sắp biến mất rồi!
Trong phút chốc, vòng bảo hộ phát ra một tiếng "răng rắc", cuối cùng hoàn toàn biến mất, nhưng xạ tuyến kia lại vẫn chưa hoàn toàn biến mất hẳn, quang tuyến hủy diệt màu đen này thiếu đi ngăn cản của vòng bảo hộ, rốt cuộc cũng như mong muốn đánh lên căn cứ...
"Thảm rồi!" Keisy la hét: "Mau tìm che chắn!"
Thế giới giống như sắp hủy diệt, xung quanh căn cứ không ngừng truyền đến tiếng sụp đổ to lớn, đá vỡ và kim loại vốn là một bộ phận của kiến trúc vật từng tảng từng tảng lớn rơi xuống khắp nơi, những kỵ sĩ không thể không khắp nơi tránh né, thậm chí tránh cũng tránh không được, đành cố dùng đấu khí chống đỡ.
Tra tấn của vụ nổ này đối với người bên trong mà nói, lâu giống như là cả đời, mặc dù chẳng qua mới hơn mười giây ngắn ngủi mà thôi. Chốc lát sau, bạo tạc cuối cùng đã đình chỉ, mọi người cũng hoảng hoảng hốt hốt từ các nơi ẩn nấp đi ra.
Trong phòng điều khiển, Keisy len lén từ dưới bàn ló đầu ra, sau khi thấy trong ba trăm sáu mươi lăm độ xung quanh mình đều không có thứ bay loạn, cậu mới hổn hển từ dưới bàn bò ra, vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy máy theo dõi đã hỏng mất không ít cái, nhưng vẫn có mười mấy cái đang tiếp tục vận hành. Cậu có chút không dám tin lẩm bẩm: "Chúng ta... cầm cự qua rồi! Căn cứ cũng... không có bị hủy diệt!"
Mọi người đều ngây ngẩn nghe đoạn phát thanh này của Keisy, đợi đến khi mọi người hiểu ý, tiếng reo hò nổ ra, mọi người đều cao hứng ôm chầm lẫn nhau.
"Cao hứng cái gì hả? Vòng bảo hộ của chúng ta mất rồi đấy! Bên ngoài còn có ba ngàn kỵ sĩ đang xem náo nhiệt đó." Keisy bực tức hét lớn, ngay tại chỗ tạt một chậu nước lạnh vào mọi người.
Bạch Thiên đẩy cửa phòng chỉ huy, Keisy không hiểu gì cả nhìn Bạch Thiên trở lại, không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì. Chỉ thấy Bạch Thiên chỉ vào mình, vừa lại chỉ vào máy phát thanh, trên mặt mang nụ cười ôn hòa mà kiên định, Keisy lập tức hiểu ý lùi ra một bước, để cho Bạch Thiên đi sử dụng máy phát thanh.
"Các vị kỵ sĩ." Bạch Thiên mở miệng giống như mọi khi, ngữ khí luôn luôn đều là kiên định như thế.
"Vừa rồi chúng ta cứ luôn ở trong vòng bảo hộ, để cho người khác bảo vệ chúng ta, nhưng, đây không phải biểu hiện của kỵ sĩ nên có."
"Chức trách của kỵ sĩ chúng ta, không phải trốn ở phía sau người khác, cái gọi là kỵ sĩ, là nên lấy thân che chắn ở phía trước đồng bạn, lấy thân thể của mình đề kháng kẻ địch, lấy vũ khí của mình để gìn giữ chính nghĩa, chúng ta là -–" Bạch Thiên nhắm mắt hít sâu một hơi, đây cũng khiến lòng của mọi kỵ sĩ dâng tới cổ họng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau