Chương : Ca ca xuất hiện
(Bảo Lợi Long, ngươi có biện pháp khiến bọn chúng rời khỏi không?)
Leola không thể không hỏi như thế, mới đầu là định một lần giải quyết những á long này, tránh cho sau này hắn rời khỏi rồi, bầy á long lại chạy về, nhưng dựa theo tình huống hiện tại xem ra, muốn triệt để giải quyết bầy á long sợ rằng có chút phiền toái rồi. Nếu đã như thế, không bằng để cho Bảo Lợi Long thể hiện Long uy của Thần Thánh Bạch Long, xem có thể đuổi những á long này đi không.
(Không được, papa, lúc trước Bảo Lợi Long có bảo bọn chúng không được đánh Bảo Lợi Long, nhưng bọn chúng vẫn là đánh Bảo Lợi Long, bọn chúng cứ quai quái.) Bảo Lợi Long gần như là bĩu môi phàn nàn.
Lòng Leola trùng xuống, xem ra thật sự chỉ có thể đánh liều rồi... hắn đành căn dặn Bảo Lợi Long, đừng băn khoăn phải nướng chín mấy phần nữa, dốc sức nhanh chóng giải quyết bầy á long, nếu không hắn chống giữ không nổi bao lâu.
Bảo Lợi Long cũng từ tâm linh cảm ứng phát hiện tâm tình của Leola không tốt lắm, nhất thời cũng không dám chơi nữa, lập tức lượn vòng xung quanh, lôi điện cầu trong miệng gần như chưa từng dừng lại.
Ngoại trừ nơi đấu khí màu đỏ bảo hộ, bên ngoài vòng bảo hộ cứ như là tận thế, lôi điện luồn lách khắp nơi, không chỉ phá tan á long, cũng đánh trúng không ít kiến trúc vật, rất nhiều căn nhà bị hủy trong chốc lát.
"Mama, nhà của chúng ta..."
Cậu bé sợ hãi trốn ở trong lòng mẹ, vừa nhìn thấy nhà của mình ở bị lôi điện đánh trúng, tức khắc kinh hoảng đến hét to, nhưng lập tức vừa lại được mẹ ôm chặt nó ở trong lòng, không để con mình nhìn thấy cảnh tượng khủng bố bên ngoài.
Leola lúc này mới chú ý đến, hắn và Bảo Lợi Long đang phá hủy nhà cửa của dân chúng... nhưng hắn vừa lại không có lựa chọn khác, nếu không để cho Bảo Lợi Long triển khai phá hoại quy mô lớn, mà để nó từ từ giết từng con từng con, vậy sợ rằng ngay cả một phần năm á long cũng chưa giết xong, đấu khí của hắn đã chống giữ không nổi rồi. Cho nên dù biết dân chúng phía sau bởi vì nhà cửa bị hủy mà đau lòng, hắn vẫn là không thể để cho Bảo Lợi Long dừng lại.
"Xin lỗi, tôi không thể dừng tay." Leola có chút rầu rĩ lên tiếng xin lỗi.
Mọi người nhất thời đều ngẩn người, không ngờ đến Mặt Nạ Bạc lại có thể xin lỗi với bọn họ! Mặc dù bọn họ trong lòng buồn rầu, chẳng qua lại cũng hiểu rõ có thể giữ được một mạng, đã là may rồi, làm sao còn có thể hi vọng xa vời cái khác đây? Đối với hành động xin lỗi của Mặt Nạ Bạc, so với nói mọi người đều tiếp nhận phần áy náy đó, không bằng nói là cảm kích hắn lại có thể sẽ bởi thế xin lỗi nhiều hơn.
Nhưng, Lão Bộ lại đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, giận đùng đùng nói: "Đây là lời gì! Chẳng lẽ cậu cho rằng chúng tôi sẽ trách cậu sao? Chúng tôi thế nhưng không phải lũ vong ân bội nghĩa! Nếu không phải Mặt Nạ Bạc cậu ra tay giúp đỡ, chúng tôi không phải chết đói, cũng là sẽ bị á long coi làm đồ ăn nuốt vào bụng, đến lúc đó, cho dù nhà cửa yên ổn, là để cho quỷ ở à?"
Mọi người đều điên cuồng gật đầu phụ họa lời của Lão Bộ, bởi vì bọn họ phát hiện Mặt Nạ Bạc vậy mà nhíu mày, môi mím chặt, dáng vẻ thoạt nhìn hình như vô cùng áy náy tự trách, cũng không phải chỉ là mở miệng xin lỗi mà thôi, đây không khỏi khiến mọi người đều hết hồn, âm thanh của đoàn người tới tấp vang lên, có người thậm chí bất chấp hiện trường đang chen chúc thành trạng thái cá mòi, kích động đến vẫn cứ đứng lên rống to: "Chúng tôi tuyệt đối không khả năng trách Mặt Nạ Bạc đại nhân!"
"Đúng thế, nếu không phải Mặt Nạ Bạc đại nhân hôm qua cho thịt, chúng tôi hôm nay sợ rằng ngay cả sức đứng lên chạy cũng không có, huống chi đại nhân còn đứng ra giúp chúng tôi ngăn cản á long!"
Leola nhàn nhạt bật cười, hắn không giỏi nói chuyện, giờ phút này cũng không biết nên trả lời cái gì, chỉ có gật đầu như mọi khi, sau đó chuyên tâm nhất trí chống giữ vòng bảo hộ. Bây giờ cũng chỉ có bảo hộ cho tốt những người này, mới có thể hồi báo hành động khiến hắn cảm thấy trong lòng ấm áp của bọn họ.
Ở ngay lúc này, hơn mười con á long tông lên vòng bảo hộ, dưới chống đỡ của Leola, vòng bảo hộ vẫn vững vàng bảo hộ dân chúng, sau đó, những con á long cả gan tông lên vòng bảo hộ kia tất cả đều bị Bảo Lợi Long cùng với sự nóng lòng bảo vệ papa cộng với bảo vệ chủ, lấy một quả lôi điện cầu siêu lớn giải quyết sạch.
Quá trình thế này nhiều lần xuất hiện, Leola ở bên trong chuyên tâm duy trì vòng bảo hộ đấu khí, mà Bảo Lợi Long thì ở bên ngoài nỗ lực dùng lôi điện cầu giải quyết á long, tình thế này trước mắt, xem ra là hết sức ổn dịnh, chỉ cần không có nhân tố ngoài ý muốn xảy ra...
Đáng tiếc, nhân tố ngoài ý muốn sớm đã tồn tại rồi, bầy á long vừa rồi Bảo Lợi Long nhìn thấy vẫn là đã tới tòa tiểu thành này, vừa đến tòa tiểu thành này, bọn chúng liền như thủy triều từ bốn phương tám hướng tuôn vào, tường thành xung quanh cho dù không có hủy hoại, cũng bị bọn chúng dùng lực lượng cường đại làm cho tan rã hư hỏng trong chớp mắt.
Vì sao? Bầy á long lại không chút do dự chạy đến tòa tiểu thành cái gì cũng không có này? Dưới lòng Leola có chút hoang mang bất an, chẳng lẽ là bởi vì hắn sao? Đây là truy binh của Long Hoàng phái tới? Nếu như thật là như thế, vậy mình há chẳng phải đã hại mọi người... nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn không khỏi trở nên sa sút.
Nhưng mà mọi người trong vòng bảo hộ lại hiểu sai ý, tưởng rằng sắc mặt khó coi của Mặt Nạ Bạc là bởi vì do bầy á long quá nhiều, tưởng rằng hắn đã chống giữ không nổi nữa.
"Mặt Nạ Bạc..." Lão Bộ thiện ý khuyên bảo: "Nếu như thật sự không được, cậu cứ mang theo phụ nữ trẻ em bay đi đi, ít nhất có thể cứu một bộ phận người, thế này chúng tôi đã rất cảm kích rồi, thật sự!"
Nói thật, Leola cũng đã từng nghĩ như thế, mang theo người mình quan tâm hơn, ví dụ như người mẹ kia, cậu bé và Lão Bộ vân vân, những người khác thì... Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy mọi người đều ngẩng đầu lên, tha thiết mong đợi mà nhìn hắn, có vài người đã có ý thức rồi, đang ấm giọng khuyên vợ con của mình chạy trốn trước, nhưng bọn họ lại kiên trì không chịu đi, nhất định ở lại bằng được.
Có người có lẽ là nghĩ đến vận mệnh của mình, không nhịn được bắt đầu khóc thút thít, chỉ là vẫn đè âm thanh xuống thật thấp, tránh cho ảnh hưởng người khác, có đứa trẻ lại không quản nhiều như thế, trực tiếp kêu khóc không muốn rời khỏi ba mẹ.
"Đi đi, Mặt Nạ Bạc, cậu đã tận lực vì chúng tôi rồi." Lão Bộ cố gắng khuyên, hắn cũng không hi vọng kỵ sĩ thiện lương này bỏ mạng nơi đây.
Không được! Không thể bỏ rơi những người này! Leola thầm hạ quyết tâm, những người này khiến hắn mấy lần đều cảm giác trong lòng ấm áp, khiến hắn vô tình hồi tưởng lại mỉm cười của đại ca Mocha, chỉ bằng cái lý do này, hắn quyết sẽ không bỏ mặc những người này.
"Tôi không muốn đi, lúc không được, tôi sẽ để cho Bảo Lợi Long trước hết mang một số người đi." Leola bình tĩnh nói. Nói xong, hắn không tốn tinh lực ở chỗ khác nữa, chỉ là dùng hết toàn tâm duy trì vòng bảo hộ, để cho Bảo Lợi Long có thể mau chóng giải quyết kẻ địch.
"Mặt Nạ Bạc!" Lão Bộ kinh hô, nhưng Leola lại hoàn toàn không ngó ngàng đến hắn. Bởi vì lo sẽ ảnh hưởng đến ổn định của cái vòng sáng màu đỏ mà Mặt Nạ Bạc chống giữ, Lão Bộ cũng không dám tùy tiện chạm vào hắn.
Nhất thời, hắn chỉ có thể bó tay không biết làm cách nào, mà người khác cũng bắt đầu bạt mạng hò hét tên của Mặt Nạ Bạc, khuyên hắn đừng cố chấp, phải yêu quý sinh mệnh của mình gì gì đó, nhưng Leola lại một chút phản ứng cũng không có, giờ phút này, mọi tinh lực của hắn đều đặt ở duy trì vòng bảo hộ rồi.
Mặc dù Bảo Lợi Long nóng lòng bảo vệ chủ cộng thêm bảo vệ cha, lôi điện cầu trong miệng không ngừng phát ra, nhưng bởi vì số lượng á long thực sự quá nhiều, giải quyết xong một con thì lập tức có hai con đến, giật ngã một hàng vừa lại bổ sung thêm một hàng, mà liên tục duy trì phun lôi điện thế này đối với Bảo Lợi Long còn chưa thành niên mà nói, gánh nặng cũng là rất lớn, trong bất tri bất giác, lôi điện trong miệng Bảo Lợi Long đã càng phun càng ít, càng phun càng chậm.
Leola trong lòng biết Bảo Lợi Long đã mệt rồi, chỉ là miễn cưỡng cầm cự, không chịu để cho hắn biết, chẳng qua hắn vừa nhìn dáng vẻ của Bảo Lợi Long đã biết, Bảo Lợi Long đã chống giữ không được bao lâu nữa.
Leola rất là lo lắng Bảo Lợi Long sẽ không chống giữ tiếp được, nhất là số lượng bầy á long trước mắt thoạt nhìn không giảm thiểu chút nào, hắn trong lòng biết, muốn dựa vào Bảo Lợi Long để thanh trừ mọi á long, sợ rằng là không khả năng rồi.
Nhưng, lúc này vừa lại nghĩ không ra biện pháp khác, hắn chừng như là bó tay... Leola rất ít khi nếm được loại thống khổ khi không có biện pháp giải quyết này, bởi vì mỗi lần bó tay, luôn là có người có thể giúp giải quyết... có người?
Keisy! Nếu như bọn họ ở gần, có lẽ liền có thể đến cứu viện rồi! Leola lập tức dùng tâm linh cảm ứng nói chuyện với Bảo Lợi Long, muốn nó đi tìm nhóm Keisy để chi viện.
(Thật sự muốn tìm bọn họ sao? Papa.) Bảo Lợi Long hình như rất là do dự.
(Ngươi đang nói cái gì? Đương nhiên là thật, chúng ta trước đó đã đang tìm nhóm Keisy rồi...) Leola rất là kỳ quái hỏi ngược lại Bảo Lợi Long.
(Nhưng, lúc trước papa vừa lại không phải thật sự muốn tìm nhóm Keisy, chỉ là nói mà thôi, trong lòng vừa lại không phải thật muốn tìm bọn họ, cho nên Bảo Lợi Long mới không có hỏi Liệt Diễm.) Bảo Lợi Long bĩu môi không hiểu papa vì sao nói một đằng làm một nẻo.
Nghe thấy lời này, Leola rất là chấn động. Hắn không phải thật sự muốn tìm nhóm Keisy? Là như thế sao?
Chấn động của hắn thậm chí đã ảnh hưởng đến đấu khí, đấu khí vốn kiên cố dưới chấn động tâm tình của Leola, cũng trở nên có chút nguy ngập, dưới va đập của á long, đấu khí bắt đầu lay động không thôi, khiến dân chúng bên trong hoảng đến kinh hô không ngớt. Kinh hô này cũng khiến Leola lập tức khôi phục thần trí, hắn hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới tạm thời gác lại lời của Bảo Lợi Long vừa mới nói.
(Không sao cả, ngươi hỏi xem Liệt Diễm, bọn họ cách chúng ta có bao nhiêu xa?) Leola bình tĩnh lại tâm thần, đấu khí lần nữa khôi phục thành dạng kiên cố.
(Được, papa.)
"Mặt Nạ Bạc, cậu nghe tôi nói, đừng vứt mạng ở đây, mau chở lên một số người, các cậu rời khỏi trước đi."
Lão Bộ ra sức khuyên bảo, dao động đấu khí vừa rồi khiến hắn cho rằng Mặt Nạ Bạc đã chống đỡ không nổi nữa, đây cũng khó trách, một mình chống đỡ cả ngàn con á long, đây căn bản là chuyện chưa từng nghe thấy.
Không chỉ là Lão Bộ, mọi người cũng nhao nhao khuyên bảo.
Leola nhíu mày, dùng chân khí để âm thanh của mình vang vọng ở trong tai mỗi một người: "An tĩnh!"
Âm thanh của hắn khiến mọi người lập tức an tĩnh lại, âm thanh trầm ổn, cộng thêm dáng vẻ bình tĩnh, khiến tâm tình của dân chúng đều đột nhiên ổn định lại, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác nói không chừng thật có biện pháp giải quyết, ngay cả Lão Bộ cũng không khuyên bảo thêm nữa, chỉ là thấp thoáng cảm thấy, kỵ sĩ trước mắt có loại cảm giác khiến người không thể phản bác, không thể không tín nhiệm.
(Papa, Liệt Diễm nói cậu ấy bây giờ đang ở Liên Minh Thương Tế, mà nhóm Keisy đang ở căn cứ bí mật, hai bên đều rất xa rất xa.)
Nghe thấy lời của Bảo Lợi Long, lòng của Leola nhất thời trầm xuống, xem ra ngay cả hi vọng cuối cùng cũng hết rồi, lần này nên làm sao mới được?
Lúc này, Leola ngoại trừ trước hết cố cầm cự, cũng không có biện pháp khác để nghĩ. Thời gian mỗi phút mỗi giây trải qua, lôi điện trong miệng Bảo Lợi Long phát ra càng lúc càng ít, nhưng nó cũng không có oán giận, mà là đổi lại dùng móng vuốt công kích, từ không trung lao xuống, sau đó một mạch cào qua bầy á long. Bị móng vuốt sắc bén của Bảo Lợi Long cào một cái, á long lập tức liền da tróc thịt bong, nhưng lại cũng không đến nỗi tổn hại tính mạng, thường thường phải cào lên hai ba lần, hoặc là đúng lúc cào trúng chỗ hiểm, mới có biện pháp lấy tính mạng của á long.
Trên thực tế, số lượng á long hẳn là có giảm thiểu, nhưng, dưới trạng huống đầy trời đều là bầy á long, căn bản nhìn không ra có giảm thiểu hay không, nhất là thiếu đi lôi điện ác liệt của Bảo Lợi Long uy hiếp, những á long nhất thời tiến công càng thêm mãnh liệt, đây khiến áp lực mà đấu khí của Leola lãnh chịu cũng càng thêm nặng nề. Hắn rất rõ, cứ tiếp tục thế này, căn bản chống giữ không được bao lâu.
Nhưng, hắn lại không thể bỏ cuộc! Chỉ có thể mặc cho đấu khí trên người mình không ngừng trôi đi, căn cứ phỏng đoán của chính hắn, cùng lắm chỉ có thể cầm cự thêm nửa giờ, sau đó hắn liền sẽ đèn cạn dầu rồi.
Thời gian lại không chờ đợi người, tùy theo thời gian trải qua, Bảo Lợi Long cũng hoảng lên, nó có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình sốt ruột, cùng với tình huống càng ngày càng khó nhọc của Leola. Nó chỉ có thể bạt mạng lao lên lao xuống, đem bọn á long cào ra từng vết thương đỏ thẫm, nhưng vẫn là có càng nhiều á long không ngừng nhào lên vòng bảo hộ, cho dù là tông đến đầu rơi máu chảy cũng không thể ngăn cản bọn chúng.
Dần dần, vách vòng đấu khí trở nên mỏng, thể năng của Leola cũng sắp đến cực hạn rồi, lúc này, trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối với trường hợp tệ nhất rồi, thế là hắn căn dặn với Bảo Lợi Long, một khi hắn ngã xuống, lập tức dốc khả năng lớn nhất mang theo dân chúng ở hiện trường rời khỏi.
(Vậy papa thì sao?) Bảo Lợi Long kêu to, nó đã cảm giác thấy Leola hình như không muốn đi.
Leola chỉ là trầm mặc, không có hồi ứng Bảo Lợi Long, hắn đã dự định, khi đấu khí dùng cạn, liền dùng sinh mệnh lực bổ sung, cho đến lúc hắn chống giữ không nổi, cũng chính là lúc sinh mệnh hắn kết thúc, cho nên có mang hắn đi hay không... cũng không có gì khác biệt.
Bảo Lợi Long mặc dù sốt ruột, nhưng lại cũng không làm gì được papa, chỉ có càng thêm bạt mạng công kích á long, chỉ cần bầy á long bị nó tiêu diệt sạch, vậy thì không sao nữa... cách nghĩ của Bảo Lợi Long rất đơn giản.
Đấu khí trong cơ thể của Leola đã gần như cạn kiệt rồi, vách đấu khí cũng mỏng đến không thể mỏng hơn, đến lúc bổ sung sinh mệnh lực rồi!
"Mặt Nạ Bạc, cậu không sao chứ? Sắc mặt của cậu rất khó coi." Lão Bộ vô cùng lo lắng hỏi, theo hắn thấy, Mặt Nạ Bạc vốn đã hết sức trắng bóc, mà bây giờ sắc mặt càng trắng bệch giống như một tờ giấy trắng, ngay cả môi cũng như là màu xám.
Leola lại giống như không có nghe thấy lời của Lão Bộ.
"Mặt Nạ Bạc đại nhân hình như không ổn lắm, Lão Bộ, anh mau nghĩ biện pháp đi à!" Người mẹ sốt ruột hô lên.
Lão Bộ chà xát tay, nhíu mày nói: "Đây, đây... tôi nào có biện pháp gì, cậu ta vừa lại không chịu đi, thật là cố chấp! Quá cố chấp rồi!" Mặc dù lời này trên biểu hiện giống như trách móc, nhưng trong mắt của Lão Bộ lại tuôn ra nước mắt, sau khi ra sức chà xát, ánh mắt hắn chớp cũng không chớp mà nhìn Mặt Nạ Bạc, muốn vĩnh viễn ghi nhớ bóng lưng của kỵ sĩ đã dùng toàn lực bảo hộ bọn họ.
"Hu..." Người mẹ che mặt, âm thầm khóc thút thít, mặc dù cô cực kỳ không đành lòng nhìn Mặt Nạ Bạc đại nhân hi sinh, nhưng cũng bất lực.
Đấu khí sắp cạn kiệt rồi... Leola hạ quyết tâm, bổ sung lên sinh mệnh lực.
(Papa, dừng lại!) Bảo Lợi Long bây giờ rốt cuộc hiểu rõ Leola muốn làm cái gì rồi, nó sốt ruột gào hét, cũng không ngừng xoay quanh ở phía trên Leola.
"Ca ca đang làm gì vậy?" Cậu bé từ trong lòng mẹ ló đầu ra, tò mò chỉ vào Bạch Long đang bay quanh quẩn ở ngay phía trên vòng đấu khí.
Lão Bộ và người mẹ đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Bạch Long đang không ngừng xoay quanh ở trên không, tiếng gầm rống không ngừng phát ra nghe lên vậy mà có chút giống như đang khóc, từng tiếng khiến người muốn rơi nước mắt, mọi người nhất thời đều hiểu rõ, Bạch Long đang lo lắng cho chủ nhân, mà đây cũng biểu thị, thể lực của Mặt Nạ Bạc quả nhiên đã chống đỡ hết nổi rồi.
"Xin ngài mau chóng đi đi!" Người mẹ không nhịn được khẽ khóc lên.
Lão Bộ rốt cuộc nhìn không nổi nữa, hắn nhào lên một cái, nhào về phía Mặt Nạ Bạc đứng ở phía trước, vốn hi vọng thu hút chú ý của Mặt Nạ Bạc, ai ngờ vừa nhào như thế, lại có thể thật sự bổ ngã chàng trai một mình chống đỡ mấy ngàn con á long này. Lão Bộ vội vàng bò dậy, đỡ Mặt Nạ Bạc lên, lúc này mới phát hiện, Mặt Nạ Bạc đã ngất đi rồi.
Mặt Nạ Bạc vừa ngất xỉu, vòng bảo hộ cũng lập tức biến mất, giữa bầy á long và quần chúng, đã không còn chút trở ngại. Mới đầu mọi người đều sững sờ, đối mặt với cái miệng á long to lớn chảy nước dãi tanh tưởi, bọn họ gần như đã làm xong chuẩn bị trở thành đồ ăn, nhưng ở ngay lúc này, một quả lôi điện cầu to lớn nổ ở trên đầu bọn họ, sau đó dòng điện trong chớp mắt luồn lách bốn phương tám hướng, cho dù không thể điện chết những á long này, cũng chung quy khiến bọn chúng cả một hồi đều bò dậy không nổi.
Lão Bộ bế ngang Mặt Nạ Bạc lên, hét to với bầu trời: "Bạch Long, mau xuống đón chủ nhân của ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau