Từ phòng khám đến khách sạn, hai người đều không nói gì thêm. Cho dù trời mưa, bên ngoài cũng có không ít người, An Trình Điển cùng Văn Lược hai người ‘cổ nhân’ còn miễn cưỡng được khen ở bên ngoài đi tới đi lui, còn bị người vây xem, chụp ảnh! Sau này những bức ảnh đó tự nhiên trở thành YY tinh phẩm của fanclub, toàn bộ đều là bảo bối cất tận đáy hòm.
Không biết là có phải cố ý hay không, An Trình Điển đi rất chậm, Văn Lược thật ra kiêng dè hắn đang bệnh, thả chậm cước bộ theo, giống như ban ngày chỉ lo quay phim lần đầu tiên tới nơi này đi dạo.
Bởi vì ô có chút nhỏ, hai người dựa vào rất gần, dọc đường đi có rất nhiều tiệm bán đồ lưu niệm nhỏ, cũng không có gì quý nhưng nhìn thật đáng yêu.
Thời điểm đi ngang qua một tiệm quần áo, An Trình Điển dùng khủy tay thống thống Văn Lược, “Tôi mua cho cậu cái kia nhé!”
Văn Lược vừa nghe liền tò mò ngó qua, An Trình Điển muốn mua gì đó là thứ gì, này vừa thấy lửa giận liền bốc.
An Trình Điển chỉ vào chiếc áo thun, mặt trên còn có hàng chữ.
Lão bà: Tôi chỉ phụ trách ăn!
Lão công: Tôi chỉ phụ trách rửa chén!
“Đi chết đi!” Văn Lược trực tiếp đem ô thu lại, bạch liễu tha nhất nhãn, “Tôi mua cho cậu cái kia.”
An Trình Điển tò mò nhìn qua, là một chiếc áo thun có hàng chữ: hảo cật quỷ!
“Tôi đói bụng!” Nhìn đến ba chữ kia An Trình Điển sờ sờ cái bụng nhìn Văn Lược: “Mua đồ ăn cho tôi đi!”
“Cậu tự mua!” Văn Lược bĩu môi, “Tôi không có tiền!”
“Cậu như thế nào lại không có tiền!” An Trình Điển lộ ra biểu tình ngây thơ khó thấy.
“Cậu cũng đâu có tiền!” Văn Lược có điểm xấu hố xoay đầu sang chỗ khác.
“Tôi thân thể trần truồng tới đây!” An Trình Điển thật không biết xấu hổ lộ ra biểu tình đắc ý, “Quay phim tới trưa còn chưa có ăn cơm! Cậu chẳng lẽ không đói?”
Văn Lược lộ ra biểu tình cậu thắng, sau đó đứng ở một bên quán ăn thu ô, hắn tuyệt đối sẽ không để An Trình Điển biết, kỳ thật hắn đã sớm đói bụng.
An Trình Điển cười hì hì đi theo chui vào quán ăn. Loại quán này xem ra có điều không được tốt lắm, cấp bậc của quán ăn so với thành phố lớn có điều… nhưng An Trình Điển ăn rất nhiều, hoàn toàn không giống như người bệnh, một bàn đồ ăn đều ăn sạch sẽ.
Văn Lược bị biến thành hoàn toàn không ăn được bao nhiêu, bất quá cuối cùng còn món điểm tâm ngọt, hắn ngược lại ăn luôn.
“Vệ Sanh nếu ở đây tuyệt đối sẽ không cho cậu nhìn đến!” An Trình Điển cười đoạt lấy thìa Văn Lược.
“Tôi trả tiền mà cậu còn nhiều lời!” Văn Lược vươn tay đoạt thìa.
Chỉ nhìn thấy An Trình Điển múc miếng bánh ngọt, sau đó làm trò đưa thìa trước mặt Văn Lược rồi đút vào miệng mình, biểu tình còn thập phần đắc ý, miệng ngậm thìa hướng Văn Lược nhìn.
Văn Lược tức giận đến bùng nổ, chính là ngay sau đó mặt liền đỏ! Thìa kia, hắn vừa mới liếm qua.
“Mùi vị không tệ.” An Trình Điển miệng ngậm thìa lẩm bẩm nói, “Chờ Mục Thanh tới, tôi đưa anh ấy tới đây!”
Văn Lược tận lực không nhìn thìa kia, chuẩn bị lấy ví ra trả tiền, sờ tới sờ lui, theo từ bên trong quần áo sờ tới ngực, thậm chí còn sợ đai lưng, đừng nói ví, bạc cổ đại cũng không mang theo.
Hành tẩu giang hồ không mang theo tiền, làm sao đây a!
An Trình Điển chống đầu nhìn Văn Lược, thưởng thức màn ‘tự sờ’ của Văn Lược, rất lãnh tĩnh nói, “Cậu cũng không mang ví?”
Văn Lược xấu hổ gật gật đầu, hắn rõ ràng nhớ thời điểm lấy di động cũng cầm theo cả ví, như thế nào bây giờ thấy di động lại không thấy ví đâu!
“Cậu định giải quyết như thế nào?” An Trình Điển dù bận nhưng vẫn tỏ vẻ thong dong, thập phần khó coi.
“Tôi định để cậu lại trong này gán nợ!” Văn Lược tức giận gầm nhẹ nói.
“Vậy cậu có thể tiếp tục ăn vài cái bánh ngọt nữa!” An Trình Điển cười gọi thêm hai phần bánh ngọt.
“Cậu…” Văn Lược ngăn đều ngăn không được.
“Ăn đi! Dù sao chúng ta đều sẽ bị lão bản đánh ra ngoài, ăn no còn lấy sức chạy!” An Trình Điểm đem thìa đưa qua.
Văn Lược nghĩ cũng có chút đạo lý. Đứa nhỏ này hoàn toàn bị An Trình Điển hủy hoại. Nhìn bánh ngọt trước mặt, Văn Lược liền cầm thìa múc bánh, chuẩn bị ăn thì nhớ đến lúc nãy thìa đã bị ngậm, vội vàng đem bánh bỏ vào chén kế bên, dùng khăn giấy lau hai cái.
An Trình Điển mặt đen xuống. Với tay cầm lấy tay Văn Lược, ánh mắt hoàn toàn mất đi tia ôn nhu.
“Làm gì?” Văn Lược hoàn toàn không có tự biết liếc mắt nhìn An Trình Điển.
“Cậu có tin hay không tôi ở trong này hôn cậu!” An Trình Điển mặt đen nhìn Văn Lược, cảnh cáo hắn. Văn Lược vốn có điểm sợ, dù sao An Trình Điển cũng không phải chưa từng làm qua loại chuyện này. Nhưng là bỗng nhiên bị người như vậy uy hiếp, hắn ác hướng táo bạo, đem thìa vỗ trên bàn.
“Nếu cậu có thể giải quyết tiền cơm, tôi liền cho cậu hôn!” Kỳ thật hai người có thể ngồi đây ăn đến tối, sau đó chờ trợ lý đến trả tiền! Bất quá có thể nhìn An Trình Điển xấu mặt, coi như hôm nay là hắn báo thù. (chậc chậc, sai lầm rồi người ơi ~)
“OK!” An Trình Điển không cần suy nghĩ liền đồng ý, “Hôm nay… làm cho viên mãn đi!”
An Trình Điển là có ý tứ gì? Nghe nói như thế tâm Văn Lược lập tức trống rỗng, hôm nay viên mãn? Là chỉ cảnh diễn hôm nay sao? An Trình Điển lại có chủ ý quỷ quái gì đây? Văn Lược cảnh giác nhìn người trước mắt. Hai người cộng lại cũng năm mươi tuổi, nháo cái gì a? Ấu trĩ như vậy. Há mồm vừa định đổi ý, An Trình Điển đã muốn đứng dậy. Mục tiêu cư nhiên là mỹ nữ ở bàn kế bên.
Hai mỹ nữ ở bàn kế bên khẳng định cũng đến đây du lịch, mặc quần áo đặc sắc, tóc dài tùy ý ở trên đầu, thoạt nhìn thực thanh lịch. Nhưng Văn Lược liếc mắt nhìn bên cạnh hai mỹ nữ là giỏ xách LV.
An Trình Điển thật tinh mắt.
Này hai cái ngôi sao lại sa đọa thành cái dạng gì! Không rõ tình huống đạo diễn đang ở sơn động ngồi chồm hổm mắng mấy người kia chạy về phụ mang đồ vật này nọ, đi ra một chuyến cũng không biết mang theo ô trở về.
Văn Lược biết mức độ được hoan nghênh của An Trình Điển vượt xa chính mình, cái này không phải được hoan nghênh bởi fan, mà là bằng hữu. Văn Lược trừ bỏ Vệ Sanh trên cơ bản không có mấy người bằng hữu, mà bằng hữu của An Trình Điển cơ hồ phải chiếm cả một nửa trong làng giải trí đi! Có đôi khi Văn Lược thật phiền loại này đi tới đâu đều gặp người quen. Thế cho nên bây giờ vướng víu, vô luận như thế nào cũng cởi không ra, tựa như một khối da trâu cắt thế nào cũng không xong.
An Trình Điển trộm nhìn Văn Lược cấp cho hắn một cái mị nhãn, mỹ nữ không nhìn thấy An Trình Điển đang hướng Văn Lược giơ hai ngón tay thành chữ V. Văn Lược nghiêm mặt bắt đầu chén bánh ngọt. Cái kia vẫn là quý nhất.
Sau đó mặt bắt đầu chứng kiến An Trình Điển hành động, hướng lỗ tai lên nghe.
An Trình Điển nói: “Xin chào!”
Văn Lược hộc máu, ngay cả hắn tay mới cũng sẽ không dùng phương thức này. An Trình Điển vẫn là tay già đời. Như vậy xem ra sự tình không phải hoàn toàn không có khả năng chuyển biến tốt. Tâm Văn Lược có chút bất định.
Chính là hai mỹ nữ vừa nhìn thấy An Trình Điển, ánh mắt liền sáng, thiếu chút nữa kêu lên.
“Xin lỗi, tôi có chút sự tình muốn phiền hai vị giúp đỡ!” An Trình Điển lắc lắc tóc giả của mình, khí phách mười phần rút ra dựa lên ghế ngồi xuống, trên mặt lô ra vẻ cười tiêu chuẩn tiếp khách.
Làm cái gì? Diễn xiếc đổi tiền? Văn Lược thè lưỡi, An Trình Điển tốt xấu gì cũng là siêu sao, như vậy truyền ra cũng không dọa người đi? Bất quá so với góc khác, ăn cơm không trả tiền càng dọa người hơn.
“Chúng tôi có thể giúp gì cho anh?” Hai mỹ nữ cúi đầu cười thật ngượng ngùng. Xem biểu tình này, trên cơ bản đó có quyết định.
Văn Lược nháy mắt liền biết mình thua, xem ánh mắt của hai mỹ nữ kia, sợ là sẽ đem tiền đưa hết cho An Trình Điển. Lúc này trộm thu thập đồ đạc của mình, còn thực nhân tình hóa đem ô để lại trên bàn, đứng lên thừa dịp An Trình Điển không chú ý hướng cửa đi đến.
Mới vừa đi hai bước, chợt nghe người ở bên trong rống.
“Phương Gia Tuấn, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Phương Gia Tuấn? Văn Lược sửng sốt một chút, đây không phải là nhân vật của hắn sao?
Hết chương