Bất Quá Tư Quân

chương 90: phiên ngoại : đông trì 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gặp mặt hai lần, chưa nói được mấy câu, không hiểu tình yêu Phí Thanh Trì cảm thấy mình bị đùa giỡn.

"Thích cái đầu ngươi!"

Một đao dứt khoát chém tới làm Đông ca trở tay không kịp, bật lại đằng sau mấy bước.

Khí thế như hổ vồ mồi, Phí Thanh Trì trên đâm dưới chém túi bụi khiến cho Đông ca còn đang bàng hoàng trong cơn say tình ái đỡ không kịp.

Hây một tiếng, Phí đại hiệp xuất đao không biết chém vào đâu.

Chỉ là hoa trắng rơi lả tả, gốc cây rung bần bật. Dưới ánh trăng trong trẻo có hai bóng người đuổi tới đuổi lui. Vạt áo uyển chuyển xoay vòng, trong mưa hoa lãng lãng, phá lệ nên thơ.

Đông Đản đen mặt tránh trái tránh phải hoàn toàn dựa vào bản năng. Khi đó đầu hắn chỉ có: Ta vừa, vừa, vừa tỏ tình? Còn bị từ chối rồi?...

Không phải chứ?

"Này thì tiểu hồ ly này!"

'Viuu' một tiếng đao chém qua đỉnh đầu, mấy sợi tóc của Đông ca cũng bị chém đứt mấy sợi. Vội vã hoàn hồn, trước mắt đột ngột nhảy ra một bóng người áo đỏ cầm đao dữ tợn. Đông ca đơ rồi, mồ hôi lưng cũng muốn vã ra như tắm.

Phí Thanh Trì xuất thân là hồ ly, chưa bao giờ hiểu được sự mỹ mạo này là một món quà thượng đế ban tặng. Y đi khắp nơi đều thấy người ta chửi bới 'hồ ly tinh' rất dữ. Vậy nên trong tiềm thức non nớt của Phí đại hiệp, chuyện là hồ ly này kì thực rất đáng xấu hổ. Hơn nữa ba chữ tiểu hồ ly này, không phải sư phụ sao dám gọi y như thế!

Lửa giận bừng bừng lại đối diện với khuôn mặt lạnh te của Đông Đông, Phí Thanh Trì quyết định bật chế độ đồ sát.

Rõ ràng lúc này cần là đỡ chiêu của y, giải quyết rõ ràng mọi chuyện với y. Vậy mà trong đầu Đông ca vẫn chỉ có:

Da này, trắng quá.

Mắt này, đẹp quá.

Ngay cả tay cầm đao này, cũng quá tinh xảo rồi.

Rầm!

Phí Thanh Trì đánh bật gốc một cây lê. Tự y có một loại lỗi giác rằng nếu đầu gỗ còn không đáp lại, đêm nay y có thể san phẳng vườn lê này luôn được.

Huỵch huỵch uỳnh uỳnh.

Lại là một chưởng nữa trúng vào thân cây. Hoa trắng rụng xuống, đậu trên mái tóc đen.

Cũng may, Quân Thành Thu có tật ngủ say như chết. Chứ nếu không động tĩnh này mà đánh thức hắn và Tần Tư Uyên đến xem thì Đông Đông cũng không biết phải giải quyết thế nào.

Quá... xấu hổ rồi.

Một đêm đó đánh không biết đến bao lâu. Chỉ có Phí Thanh Trì tới, Đông ca tránh. Đánh ngược đánh xuôi hết gần một đêm thì Phí Thanh Trì không biết nhận được tín hiệu ở đâu, gấp gáp thu đao, gấp gáp trừng Đông Đản rồi gấp gáp biến mất hút.

Đông Đản đứng giữa vườn lê bị đánh cho tan tác, cả người vẫn như ở trong mơ. Hai mắt mơ màng híp lại. Môi mỏng mân mân, có cảm giác muốn chảy nước miếng.

Đêm qua thật là một giấc mộng đẹp, Đông Đản nghĩ.

Ái tình, chính là đáng sợ như vậy.

Qua nửa tháng tương tư không hồi kết, trải qua không biết bao nhiêu khảo nghiệm cùng thăm dò của Tần Tư Uyên và Quân Thành Thu, Đông Lọ Lem cuối cùng đợi được ngày Phí Hoàng Tử quay về.

Phí Đại Hiệp ngồi trên tảng đá, chân gác lên thanh đao đang cắm dưới đất. Miệng y ngậm nhành cỏ đuôi chó, mặt mày hung tợn chỉ mặt hồ.

Thập phần cuồng dã, ngầu như trái bầu.

"Lão tử cho ngươi ba giây, lập tức ra đây nghênh chiến!"

Quân Thành Thu và Tần Tư Uyên mỗi người nấp một gốc cây chỉ ló mỗi hai con mắt ra, một bộ dạng hóng hớt bất chấp.

Vậy nhưng Đông ca không biết là chập cái dây nào, cả buổi thẹn thùng trốn dưới đáy hồ, một cái sủi tăm cũng không nhả ra.

Phí Thanh Trì càng ngồi càng nóng ruột, cuối cùng đợi không nổi nữa nhảy tùm xuống hồ quyết tìm Đông ca.

Hai cẩu nam nam Quân Thành Thu và Tần Tư Uyên nấp sau gốc cây chỉ thấy trầm trồ thán phục, oa oa hóng hớt cả buổi không dời mắt đi đâu.

Đây, hàng này cũng quá nhiệt tình rồi!

Vì yêu mà đến (đánh)!

Suốt cả ngày, mặt hồ im ả không gợn sóng.

Quân Thành Thu ngồi xổm bên hồ, nước miếng cũng muốn chảy thành sông rồi vẫn chưa đợi được hiện trường vì yêu mà đến (đánh). Tần Tư Uyên cũng đâu có khác gì, gà gật một đống dưới gốc cây, thỉnh thoảng còn nói nhảm không chịu được.

"Làm cái quỷ gì vậy! Không phải là tham gia tiết mục múa ương ca cùng đám hề rồi đấy chứ?!"

Đến khi trăng lên, mặt hồ trong veo, Đông Đản mới ùng ục nổi bọt ngoi lên. Trong tay Đông Đản chính là Phí Thanh Trì, môi mày trắng bệch, bất tỉnh.

Tần Tư Uyên và Quân Thành Thu đều không thể tin nổi, vội vã chạy ra xem.

Chỉ thấy Đông Đản thở dài nói: "Y vốn là một con hồng hồ, tu luyện mới có vài trăm năm. Sao có thể ở dưới nước đánh với ta được?"

"Vậy mà ngươi còn có mặt mũi để y xuống tìm?" Tần Tư Uyên khinh bỉ nói.

Quân Thành Thu ngộ ra, quả nhiên là hồ ly cho nên mới yêu nghiệt như vậy, khiến cho cả Đông Đản trì độn cảm xúc còn biết tương tư.

Sau đó hai cẩu nam nam là Tần Tư Uyên và Quân Thành Thu lại tức anh ách nhìn Đông Đản tha tiểu tình nhân về hang ổ của hắn, nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà chăm sóc thêm mấy ngày.

Đông Đản lót một tấm khăn lông lấy ở chỗ Quân Thành Thu về cho Phí Thanh Trì nằm dưỡng thương. Bản thân thì ở một bên vừa truyền tu vi vừa tự trách mình ra tay hơi nặng với y. Ánh mắt đều là trìu mến yêu thương vô điều kiện. Đến mức Quân Thành Thu cũng không thể tin được đây là Đông Đông mà hắn biết.

Mặc cho tấm chân tình cùng ôn nhu của Đông Đông có vô biên bao nhiêu thì lúc tỉnh lại, Phí Thanh Trì vẫn không ngần ngại đạp hắn một cước sau đó xách đao bốc hỏa mà rời đi.

Con mẹ nó, mất mặt!

Phí Thanh Trì nghĩ, y đã thua dưới tay con cá vàng còn để hắn trị thương cho mình. Phí Thanh Trì y còn mặt mũi sống trên đời nữa hay không?!

Quân tử trả thù mười năm không muộn, Phí Thanh Trì hẹn Đông Đản đánh thêm mười một trận nữa. Kết quả không nói cũng biết.

Một vườn lê tan tác chim muông, một cái tổ nhỏ có hai con chim cu đang vuốt lông nhau.

Phí Thanh Trì bị buộc thành cái bánh tét, tanh tách bật nhảy trên giường của Đông ca, phẫn nộ nói: "Ngươi! Hèn hạ! Sao lại có kiểu đánh không được liền trói chứ?!"

Thuộc phái ế do thực lực, Đông ca ngồi cách đấy không xa làm bộ đọc sách nói: "Đánh không được là ngươi mà."

Phí Thanh Trì triệt để bị đánh gục. Bánh tét buồn thiu lăn vào góc, lén lút tìm cách thoát khỏi ma trảo của Đông ca.

Từ ngày có Phí Thanh Trì ở lại tệ xá, Đông ca liền đi trang bị một thân trù nghệ. Mỗi ngày dùng một con gà quay hấp dẫn mỹ nhân. Khung cảnh thường thấy trong tệ xá chính là Đông ca thừa cơ trục lợi ôm bánh tét vào lòng, bánh tét ở trong vòng tay y chỉ việc há miệng ra cắn. Ăn đến môi đều bóng loáng, lúc này Đông ca sẽ lấy khăn thấm khóe miệng cho mỹ nhâm. Mỹ nhân ăn no không bắt bẻ hắn, lăn cái bụng tròn về góc tiếp tục tìm cách mài bốn lớp chăn bông của Đông ca.

Quân Thành Thu và Tần Tư Uyên trái phải núp ngoài cửa sổ nhìn lén, tự ngược đến quằn quại mà vẫn không hề chớp mắt.

Phá lệ có một đêm Phí Thanh Trì ngủ không được, thất thần nhìn Đông ca nằm dưới đất ngủ say như chết. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Phí Thanh Trì lại gọi: "Này, cá đầu gỗ."

Vừa nói xong đã hối hận, lủi vào trong góc.

Vậy nhưng Đông ca nghe thấy rồi.

Hắn từ dưới đất bậy dậy, trơn tru leo lên giường kéo người vào lòng, song song nằm xuống. Suốt quá trình đó mắt cũng chưa từng mở ra. Trong đêm tối chỉ có hai con mắt của Phí Thanh Trì là lập lòe lửa giận.

Chưa đợi y tức giận quát, Đông ca đã ấn đầu y vào ngực hắn, tay không nặng không nhẹ ở sau lưng vuốt ve. Giọng nói khàn khàn: "Ngoan, ngủ đi."

Phí Thanh Trì, vậy mà ngủ thật.

Ai còn dám nói Đông ca không biết tán giai?

Hòa hợp ở được vài hôm cũng không thể ngăn nổi tinh thần tráng sĩ của Phí Thanh Trì. Đường đường là một đại nam nhân, sao có thể chỉ cả ngày nằm chờ ăn vậy được?! Có tiền đồ hay không?!

Vậy nên bạo kình bộc phát phá tan chăn bông. Một người một đao đánh Đông Đản từ đầu vườn đến cuối vườn.

Cuối cùng vẫn là đánh không lại nhưng cũng không có bị trói lại nữa.

Trong giây phút nóng giận đó, Phí Thanh Trì ngựa quen đường cũ chạy xuống nhân gian.

Nhân gian có người mà y không ngờ đến, định mệnh xui khiến y gặp được hắn.

Người đó, gọi là Tiếu Nam Khanh.

Phí Thanh Trì vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.

Nam nhân đó, chính là người đã đặt cho y cái tên này, cũng là người dạy y phải giữ được sơ tâm trong sáng nguyên vẹn.

Khi đó y không hiểu, nhưng hiện tại hình như có điểm hiểu ra rồi.

Tiếu Nam Khanh.

Kì thực Phí Thanh Trì biết đây không biết là đời thứ mấy của Tiếu Nam Khanh rồi nữa. Y năm nay đã hơn bảy trăm năm tu vi, một đời người tính dài là trăm năm. Hàng này ít nhất cũng đã luân hồi chuyển kiếp chục lần, sao còn có thể nhớ được y. Vậy nhưng Phí Thanh Trì vẫn không ngăn nổi tim đập thình thịch, mắt tràn lệ nóng.

Cõi sống hư hư thực thực, muôn màu muôn vẻ. Phí Thanh Trì y, cuối cùng cũng có một chút hiểu tình yêu.

Một đường này đuổi theo Tiếu Nam Khanh không biết ở đâu lại nhảy ra hai tên hồ cẩu bằng hữu.

Quân Thành Thu: "Gọi sư phụ đê!"

Tần Tư Uyên: "Hỏi thế gian tình là chi?"

Phí Thanh Trì nóng máu, một cước đạp văng hai người trước mặt.

Nhưng rất nhanh y nhận ra, hình như Quân Thành Thu này đúng là có thể giúp y được!

Đời này Tiếu Nam Khanh mặt vuông hơn đời trước, tính cũng lạnh hơn đời trước, lời cũng ít hơn đời trước. Phí Thanh Trì cẩn thận so sánh ân công năm đó ôn nhu ấm áp của y với Tiếu Nam Khanh của hiện tại.

Nhìn đi nhìn lại, thế nào cũng thấy giống Mộc Đầu Ngư.

Vậy mà y vẫn cứ không nhịn được rung động như thế.

Cơn tương tư này khiến Phí Thanh Trì run sợ bộn phần. Suốt mấy trăm năm qua y chỉ sáng tối đánh nhau để tìm ăn, chưa bao giờ có hoạt động ngoài luồng nào khác. Vậy nên cảm xúc này khiến tiểu hồ ly Phí Thanh Trì sợ hãi biết bao. Cũng không rõ bản thân bắt đầu yêu từ lúc nào, vì ai mà tim đập chân run.

Rốt cuộc là mặt Đông Đản vuông hơn hay mặt Tiếu Nam Khanh vuông hơn?

Phí Thanh Trì không biết.

Truyện Chữ Hay