Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đợi mây mưa kết thúc, sau khi tẩy rửa sạch sẽ hai người lại một lần nữa nằm trở lại trên long sàng rộng lớn kia.

“Đang suy nghĩ gì?” Tiêu Vân Hiên đợi hồi lâu, cũng không thấy Cung Dư Mặc nói gì, thấy hắn một bộ thần sắc dường như có điều suy nghĩ liền hỏi.

“Ta đang suy nghĩ… lần này liên tiếp vừa ngất lại thổ huyết, Liệt Võ đế cũng sắp đến lúc có thể có bệnh ẩn rồi.”

Tiêu Vân Hiên đột nhiên xoay người lăng lăng mà nhìn Cung Dư Mặc, chỉ nhìn thấy cặp đồng tử nâu nhạt kia tràn đầy tiếu ý, ôn nhu như cũ nhìn y, thanh âm y tựa hồ run rẩy hỏi, “Ngươi xác định?

Cung Dư Mặc sờ sờ đầu y, cười nói, “Chẳng qua là xác định lại thôi.”

………..

Liệt Võ đế năm thứ năm, sau khi Hồ tộc đại bại, Liệt Võ đế phái thiếu phó Trữ Tu Phàm đi sứ chư quốc xung quanh, đại tướng quân Tiêu Vân Hiên đi theo hộ tống. Cùng năm, Đế thân thể ôm bệnh nhẹ ngừng triều chính ba ngày. Ngự y tuyên bố đế bởi vì quá lao lực, thương ở nội tạng, cần điều trị, hơn nữa không được quá kích không được nổi giận.

(chức quan thuộc hàng tam cô, dưới thiếu sư và trên thiếu bảo)

….

Cung Dư Thư chỉnh lý dáng vẻ y quan của chính mình, bước nhanh lên bậc thềm, Tần Phong tại đại môn chắp tay hành lễ với hắn, nói, “Vương gia, bệ hạ chờ đã lâu.” Cung Dư Thư gật đầu, hơi hơi nhăn mi hỏi, “Ngự y nói thế nào?” Tần Phong đáp, “Vẫn là thần sắc lão suy, không thể nổi giận. Vương gia, thỉnh.” Dứt lời liền thay hắn đẩy ra đại môn đỏ thẫm. Cung Dư Thư đang kỳ quái ── như thế nào không thấy một hoạn quan cung nữ nào, lại chỉ có Tần Phong hầu hạ tại nơi này? Chỉ là nghi hoặc thì nghi hoặc, Cung Dư Thư hít một hơi liền cất bước tiến vào.

Môn “chi nha” một tiếng liền khép lại, hắn đi tới nội sảnh ngọa phòng liền quỳ xuống, đang muốn hô to liền được người chặn ngang đỡ lên, hoàng đế một thân minh hoàng sắc hướng hắn cười thoáng như ngày trước.”Hoàng huynh, ” Cung Dư Mặc cười kéo hắn ngồi vào một bên, giữa hai người cách nhau một bộ trà cụ, “Tới thật đúng lúc, nước này vừa mới sôi lần hai.”

Cung Dư Thư nhăn mi như cũ, nhìn động tác của Cung Dư Mặc nước chảy mây trôi, tinh tế nhìn hắn một lát, tay gõ hồng đồng mộc hỏi, “Vi thần nhận lệnh đến đây, nhưng không hiểu được bệ hạ cáo ốm bãi triều, tại sao sắc mặt hồng nhuận tinh khí tràn đầy, khí định thần nhàn phao trà uống như vậy?”

Cung Dư Mặc vì hắn châm một ly trà, “Trẫm cùng hoàng huynh hồi lâu chưa tĩnh tọa nói việc nhà như này đi.” Dư Thư gật đầu, sau khi uống một ngụm trà cười nói, “Bộ trà cụ này chính vi thần đưa tặng bệ hạ a.”

“Nguyên lai hoàng huynh vẫn nhớ kỹ.”

“Tự nhiên.” Dư Thư cười gật đầu nói, “Nhưng không hiểu được, bệ hạ ngày hôm nay triệu ta tới có chuyện quan trọng thương lượng… là chuyện quan trọng gì? Chẳng lẽ chỉ là nhàn thoại việc nhà?”

“Không phải toàn bộ a.” Cung Dư Mặc cười khổ nói, “Trẫm… Ta khi đăng cơ từng hứa hẹn, tương lai nhất định phải đem tất cả chuyện này, cho hoàng huynh một công đạo. Hôm nay nghĩ đã đến lúc, nhưng là thiên ngôn vạn ngữ, không thể nào lên tiếng.”

Cung Dư Thư nhìn chén trà trong tay hồi lâu, hắn nhớ kỹ là khi sinh thần Dư Mặc mười lăm tuổi, hắn tìm rất nhiều địa phương mới tìm được bộ Mộc ngư thạch này làm thành trà cụ, liền cười nói, ” Nói từ lúc này đi, vì sao giả bệnh bãi triều?”

“Bởi vì Dư Mặc cân nhắc, là đã đến thời điểm hoàn trả thiên hạ lại cho hoàng huynh, Đại Hi, đã không còn cần Liệt Võ hoàng đế kim qua thiết mã.”

“Ngươi đây là nói cái gì?!” Dư Thư cả giận nói, “Cái gì gọi là cần cái gì gọi là không cần… Ngươi đem thiên hạ xem là đồ chơi sao? Tùy ngươi nói muốn liền lấy, nói không muốn liền hoàn lại sao?”

Cung Dư Mặc cười nói, “Hoàng huynh không nên tức giận, ta tại vị mấy năm nay, nhưng có một ngày là coi thiên hạ trở thành một món ‘đồ chơi ’ sao? Cái gọi là thời thế tạo anh hùng, Dư Mặc sáu năm trước từng nói qua, Đại Hi khi đó càng thích hợp do ta khống chế, mà hôm nay thế sự biến thiên, người càng thích hợp chấp chưởng ngôi vị hoàng đế Đại Hi cũng thay đổi, không còn là ta, mà là hoàng huynh.” Thấy Cung Dư Thư chỉ là nghi hoặc nhưng không nói lời nào, Dư Mặc tiếp tục nói, “Thế nhân dù sao vẫn nói, thiên cổ chi đế khuếch trương thiên cổ giang sơn, thật tình không biết… Cũng không phải là đế vương chỉ điểm giang sơn, mà là giang sơn đã chon lựa đế vương. Nếu sinh không gặp thời thế, uy vũ như Hán vũ đế, có thể làm, có lẽ không cần Lý Đường hậu chủ ── ”

“Đại Hi sáu năm trước, cường địch quốc lân cận, hoặc từ xa quan sát tùy thời mà động hoặc động động thoáng qua ngang nhiên xâm phạm, mặc dù không sầu muộn gần, nhưng lại lo lắng xa. Mà dân phong tập tục cũng đều sùng văn khí võ, còn thêm như vậy, không quá ba mươi năm tất có đại họa… Đến lúc đó ngoại địch xâm lấn, Tiêu Vân Hiên đã già, lẽ nào chúng ta có thể trông cậy vào những văn nhược thư sinh này ra trận giết địch sao? Đúng… Vân Hiên không đi được có lẽ có lớp người sau, nhưng hoàng huynh cũng cần biết, một đào kép cũng là thượng đài một chớp mắt hạ đài mười năm huống chi một tướng quân. Một quân đội không phải đánh nhau, không có tâm huyết… làm sao đối mặt Đột Quyết man di Hồ tộc hung hãn?”

(tôn kính, coi trọng văn chương, bỏ qua vũ lực) ( một đào kép để lên sân khấu trong phút chốc, cũng phải luyện tập dưới đài cả chục năm = cần khổ luyện lâu dài a)

Cung Dư Thư nháy mắt mấy cái, thở phào một hơi, “Kỳ thực những điều này… Mấy năm nay, ta cũng nghĩ tới.” Hắn nhắm mắt lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Ta bình thường hỏi chính mình, nếu là ta tiếp nhận mảnh giang sơn này, ta có thể như Dư Mặc đại hưng vũ lực, quy mô chinh chiến? Đáp án là ta sẽ không… Không phải ta không muốn, là ta không dám.” Cung Dư Mặc ngồi đối diện hắn, chỉ nhìn hắn, hồi lâu, Dư Thư mới tiếp tục nói, “Thứ nhất, ta không dám mạnh tay tập trung tài lực về trung ương… Thứ hai, ta không dám chi tài lực khuynh quốc chống đỡ chiến tranh… Thứ ba, ta cũng không dám chủ động khởi xướng chiến tranh.”

“Thứ nhất, trung ương tập tài có hai tai hại, thứ nhất là Hoàng Hà vỡ đê, nhưng điểm này ta đã hỏi Phó bá gia, hắn bảo đảm tuyệt đối không có sai sót; thứ hai là quan viên vơ vét của cải bóc lột bách tính, Trữ Tu Phàm khi còn trẻ bất hạnh chịu nhiều ức hiếp, vì thế hắn hận nhất người làm mưa làm gió, do hắn tới tra cử quan lại tham hủ, ta không dám nói tám chín phần mười, chí ít bảy phần sâu mọt đều có thể bị hắn bắt được. Hơn nữa hắn ủng hộ văn nhân phải có tinh thần võ tướng, đệ tử thuộc hạ của hắn chịu ấn tượng từ hắn, bọn chúng đều là thiết cốt tranh tranh, một bầu nhiệt huyết không sợ chuyện không sợ quyền, việc này, ta rất yên tâm.”

“Thứ hai, Tiêu Vân Hiên dẫn dắt quân đội này đã sắp mười năm rồi, đội ngũ có dạng người gì ta cũng cơ bản hiểu biết qua. Bọn họ ban đầu có lẽ không cách nào thành người hữu dụng, nhưng kinh qua một hồi chiến tranh rèn luyện, bọn họ chung quy sẽ từ một khối gang biến thành lợi kiếm trường minh trường không. Còn điểm thứ ba…” Cung Dư Mặc cười cười, “Hoàng huynh thiện tâm, từ nhỏ liền là như thế này, không muốn thấy giết chóc không muốn thấy đổ máu… Ta nhớ kỹ khi Tiêu Hoài Viễn tướng quân qua đời, ngươi khóc còn thương tâm hơn ta.”

Cung Dư Thư cười khổ lắc đầu, “Những điều này ta cũng xem tại trong mắt… Dư Mặc, ta hiểu rõ ngươi nói khi xưa ta không thích hợp trở thành hoàng đế Đại Hi, cũng không phải là bởi vì ta mềm lòng, nhưng là ta không chịu tin người. Mặc dù ngươi đem quan hệ lợi hại này nói cho ta nghe, ta cũng sẽ không làm như thế… Ta tin ngươi, cũng không thể hoàn toàn nghe lời ngươi, bởi vì ta không tin Phó Thanh Y, không tin Trữ Tu Phàm, không tin Tiêu Vân Hiên… Ta hiểu bọn họ chưa đủ, cho nên không thể trước khi bọn họ chứng minh tài năng với ta, hoàn toàn không đề phòng mà tin tưởng bọn họ.”

“Nhưng ta lại đã quên ta nếu không cho cơ hội, bọn họ làm sao biểu hiện? Vì thế Dư Mặc, không phải ta không thích hợp, nhưng là ta, quả thực không bằng ngươi.”

“Thế gian này không có ai không bằng ai.” Cung Dư Mặc cúi đầu, cầm chăn mềm cuốn quanh, “Hoàng huynh nghĩ như vậy, không khỏi quá tự coi nhẹ mình rồi. Nếu thật muốn nói như thế, Dư Mặc cũng có rất nhiều chuyện không bằng hoàng huynh, vì thế mới nghĩ đem giang sơn này giao cho hoàng huynh… Thỉnh hoàng huynh hoàn thành sự tình Dư Mặc không thể hoàn thành.”

“Ngươi… sự tình không thể hoàn thành?” Cung Dư Thư cười nói, “Còn có cái gì là ngươi không thể hoàn thành?”

“Nhân từ.” Cung Dư Mặc trả lời, “Liên tục chinh chiến, tuy rằng thắng tích liên tục bách tính cũng không lời oán hận, nhưng chiến tranh dù sao cũng là chuyện hao tài tốn của. Hiện tại đại cục an ổn, biên cương không người dám phạm, việc phải làm là an dưỡng sinh lợi, thời gian phát triển dân sinh, cũng chính là lúc hoàng huynh phát huy sở trường. Ta tạo thành quá nhiều sát nghiệt, ta đi trấn an bách tính không khỏi quá mức cứng ngắc, hơn nữa ta cũng xác thực không hiểu được phải bắt đầu làm từ đâu, thế nhưng hoàng huynh có thể làm được. Đạo làm chính trị, cần siết chặt cũng cần buông lỏng mới có thể giương cung buông cung có độ, nhưng ta nóng lòng cầu thành, kéo đến quá chặt, mong rằng hoàng huynh vì ta mà kết thúc.”

“Nóng lòng cầu thành?”

Cung Dư Mặc cười, không trực tiếp lý giải nghi vấn của Dư Thư, chỉ tiếp tục nói rằng, “Quân đội đóng tại các quốc gia biên cảnh, đứng đầu đều là người lập công lớn nhất trong chiến dịch công thành, đối với man di mà nói, tên của bọn họ so với Tiêu Vân Hiên càng đáng sợ hơn, nếu hoàng huynh điều dưỡng dân tức thoả đáng, Đại Hi nội trăm năm không lo.”

“Vậy trăm năm sau thì thế nào?” Cung Dư Thư vô thức hỏi, Dư Mặc nghe xong cười, “Hoàng huynh, ngươi ta trên đời bất quá chỉ là phàm nhân, cầu kiếp này không có kiếp sau, khi trăm năm sau… Nhân sinh lâu như vậy, làm sao cầm nắm? Huống hồ tử tôn tự có phúc của tử tôn… Đại Hi có thể kéo dài mấy trăm năm, cũng không phải do ngươi ta định đoạt.”

Cung Dư Thư gật đầu, cười nói, “Dư mặc… Ta từng nghĩ ngươi thay đổi tính tình, nhưng mới vừa rồi ta nghĩ ngươi một chút cũng không thay đổi. Nếu không phải lòng dạ rộng lượng như lúc ban đầu, ngươi cũng không thể làm ra thành tựu ngày hôm nay, nói không lên lời nói mới vừa rồi kia.” Nói xong đề tài lại chuyển, “Nhưng như ngươi vừa nói… Nóng lòng cầu thành, ngươi nếu bước chậm một chút, có thể đem cả đời hoàng đế dạy dỗ nhi tử của ngươi triệt để làm sao siết chặt, làm cách nào lỏng tay, vì sao?”

Vì sao?

Nóng lòng cầu thành, vì sao?

Cung Dư Mặc cười đáp, “Vì Tiêu Vân Hiên, cũng vì ta.”

“Tiêu Vân Hiên?” Cung Dư Thư ngoài ý muốn lúc này sẽ nghe được danh tự này, kinh ngạc nói, “Có quan hệ gì với y đây?”

“Hoàng huynh, ” Cung Dư Mặc cười đến có chút xấu hổ, nhưng trong sóng mắt toát ra đều là ôn nhu uyển chuyển, “Đương nhiên cùng y có quan hệ, Tiêu Vân Hiên, là người ta cả đời này tình chi sở hệ, hồn chi sở khiên.”

(nơi tình cảm trói buộc, nơi linh hồn dẫn dắt)

“Cái gì!?” Dư Thư kinh ngạc đứng lên, cầm tay Cung Dư Mặc cả kinh nói, “Thế nhưng… Thế nhưng ngươi không phải… không phải…”

“Hề Phán cùng ta cũng không có tư tình… Mặc dù có, cũng là tình chủ tớ, là ta cần nàng mới…” Nói tới đây, Cung Dư Mặc dừng dừng, suy nghĩ chỉ chốc lát mới tiếp mở miệng nói, “Ta đã từng nghĩ qua, tuần tự từng bước đi tới, hoàng huynh đăng cơ ta dụng tâm phụ tá, cũng có thể hóa giải nguy cơ lúc này của Đại Hi, gây dựng trăm năm cơ nghiệp. Nhưng nếu là như vậy, ta cùng Tiêu Vân Hiên liền vĩnh viễn không có khả năng.”

Cung Dư Mặc cũng đứng lên, “Sáu năm trước, phóng nhãn khắp thiên hạ, ngoại trừ Vân Hiên không có đại tướng có thể xuất chinh lĩnh binh, mà triều đình nếu chống đỡ hết nổi đối y mà nói, y sớm muộn sẽ giống phụ thân y, chết trên chiến trường nơi biên quan. Hoàng huynh… Ta quyết định cùng y cùng một chỗ, thì không thể nhìn y từng bước một đi đến tử vong.”

“Mà chính ta…” Cung Dư Mặc cúi đầu cười nói, “Hoàng huynh ngươi là hiểu được ta, từ nhỏ thì đã quen tản mạn, như vậy làm sao ngây ngốc tại hoàng gia được? Ta vô pháp phủ nhận, thời gian theo Vân Hiên đến Nhạn Môn Quan, ta đích xác có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, khi đó nghĩ… Nam nhi nếu không kiến công lập nghiệp sao có thể không uổng phí cuốc đời này. Thế nhưng ta nghĩ… Bất luận kẻ nào tới địa phương như vậy, xem qua trời đất mênh mông bát ngát như vậy cũng sẽ đều có tình hoài như vậy, huống chi… liền như hoàng thúc nói, trong máu nhi tử Cung gia đều có liệt hỏa phi thiên.”

“Ta có thể lý giải.” Cung Dư Thư gật đầu, cười nói, “Mỗi lần thấy Tiêu Vân Hiên khoái mã hồi kinh sẽ có loại xung động, nhịn không được… nghĩ muốn cưỡi trên lưng một con ngựa chạy thẳng về phía trước, mặc kệ điểm cuối cùng ở nơi nào mặc kệ có phương hướng hay không, chỉ cảm thấy muốn chạy đến cùng trời cuối đất mới có thể dừng lại.”

Cung Dư Mặc cũng cười, “Đúng vậy… Vô luận tính cách làm sao, chúng ta chung quy chảy cùng một loại huyết mạch, cho nên ta tin tưởng, duy trì ân uy đối hoàng huynh mà nói tuyệt đối không phải việc khó. Mà ta… Ta cưỡi ngựa của ta một đường điên cuồng chạy, sau này mới cảm thấy không có lời a… Bên người nhiều phong cảnh chưa từng xem qua như vậy, không bằng thả chậm cước bộ, tùy tâm mà đi, tinh tế thưởng thức phong cảnh núi này sông này.”

Cung Dư Thư nhìn Cung Dư Mặc, hồi lâu mới vỗ vỗ vai hắn, “Dư Mặc… Xét đến cùng, ngươi vẫn là tiểu hoàng đệ ‘dữ thế vô tranh’ kia của ta.”

“Cung Dư Mặc suốt đời, không cầu dữ thế vô tranh… Chỉ cầu nhân sinh tại thế, thoáng trong chớp mắt, đối thiên địa không thẹn, đối chính mình không hối.”

Truyện Chữ Hay