Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vân Hiên… Vân Hiên… không thể quay lại nữa rồi, con đường chúng ta chọn chỉ có thể đi tới…

Một đường vượt núi vượt sông, đến lúc cả hai trở lại phủ đệ của mình, trời đã sang đông.

“Nha đầu nhà ngươi, tham ăn riết coi chừng hỏng việc!” Trong trù phòng ở hậu viện, Hề Phán hung hăng đập cái tay đang định thò ra chôm một khối bánh, giả vờ hung ác nói, “Ôi trời, nhìn xem giờ là lúc nào rồi, lẽ ra ta phải đi thu thập phòng ngủ cho chủ tử, hết lần này đến lần khác lại bị ngươi dây dưa.” Nàng vừa nói vừa nhéo cái mũi của muội muội nhà mình.

Hề Sảnh xoa xoa mũi, ra vẻ đáng thương nói. “Người ta chỉ muốn học tỷ tỷ làm bánh thôi mà.” Rồi sau đó dẫu dẫu môi, “Được rồi, tỷ đi nhanh đi, không khéo điện hạ về thì khổ, sẵn đem mấy thứ này sang cho ngài ấy nếm thử đi.” Vừa nói vừa nhân cơ hội chộp lấy một hộp bánh, chạy đi mất. “Cái này cho muội mượn.”

Nhìn muội muội nhà mình lớn như thế mà còn không đứng đắn, Hề Phán chỉ biết lắc đầu, nhưng cũng không thực sự lo lắng lắm, đem hộp bánh còn lại đi đến phòng ngủ của Cung Dư Mặc.

Phòng ngủ của Cung Dư Mặc chia làm hai gian, nội sảnh kê giường để ngủ, ngoại sảnh là một tiểu thính. Hề Phán đang ở bên trong trải giường, nghĩ gần đây thời tiết ngày càng lạnh, có lẽ nên đổi chăn dày hơn thì bên ngoài có tiếng đẩy cửa. Nghĩ là Cung Dư Mặc đã trở về, nàng vừa muốn ra ngoài thỉnh an thì nghe ngoài sảnh có hai thanh âm.

“Tình huống thái tử điện hạ thế nào ạ?” Tựa hồ là giọng của Tần Phong. Hề Phán che miệng cười khẽ, thì ra ngài ấy ở đây, chỉ sợ nha đầu Hề Sảnh tìm cả sân cũng tìm không không được người rồi…

“Chỉ là vất vả lâu ngày sinh bệnh, bệnh nhẹ không đáng kể.” Cung Dư Mặc cởi ngoại bào đưa Tần Phong treo lên. “Huynh ấy bảo không sao, chắc qua hai ngày là khỏi thôi.” Vừa nói vừa ngồi xuống tiếp tục trò chuyện cùng Tần Phong.

“Ta cùng huynh ấy hàn huyên…” Cung Dư Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, “Chỉ là… Hoàng huynh đúng là hoàng huynh, huynh ấy phản đối chiến tranh, phỏng chừng năm sau quân phí sẽ bị cắt bớt.”

“Đây đúng là tác phong của thái tử điện hạ.” Tần Phong cười cười, “Bên phía ta thì có vẻ ổn rồi, ta cùng đại ca thương nghị, rất có hy vọng.”

Đại ca của Tần Phong? Hề Phán lặng lẽ đứng trong nội sảnh, nhíu mày, đại ca của Tần đại nhân… chẳng phải là thống lĩnh đại nội cấm quân? Tâm còn đang nghi vấn, ma xui quỷ khiến thế nào, Hề Phán không có bước ra, trái lại nỗ lực hô hấp nhẹ nhàng, không hy vọng mình bị phát hiện.

“Vậy sao?” Cung Dư Mặc gật đầu, bên phía nhà Tần Phong rất có hy vọng, dù sao khi xưa họ chọn đưa thứ tử đến làm thị vệ cho mình cũng đã rất xem trọng mình.

Tần Phong thấy Cung Dư Mặc nhíu chặt mày, liền châm một cốc trà, đẩy đĩa điểm tâm trên bàn đến trước mặt hắn.

“Chủ tử đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta đi một bước tính một bước, lo nhiều quá cũng vậy thôi.”

Nghe vậy, Cung Dư Mặc nở nụ cười, “Từ bao giờ đến phiên ngươi trấn an ta thế?” Dứt lời liền uống cạn trà, nhìn cái cốc trống không trong tay, nói tiếp, “Ta chỉ đang nghĩ… Tiếp theo phải làm sao.”

“Tiếp theo?”

“Ừ…” Áp cốc trà vào trán, Cung Dư Mặc nhắm mắt trầm tư, “Vân Hiên bên kia không vấn đề gì, Tạ Suất từng nói với ta đầu năm hắn sẽ xin thánh ý, đề cử Vân Hiên làm đại tướng quân. Dù sao ông ấy tuổi tác đã cao, chịu không nổi bão cát Nhạn Môn Quan… Đến lúc đó năm phần binh lực thiên hạ đều sẽ vào tay Tiêu Vân Hiên. Ý tứ phía đại ca ngươi ra sao?”

“Ta đã trò chuyện với đại ca, ta cảm thấy hắn cũng nhất trí với ngài. Hắn bảo hiện tại thế cục triều chính không tốt, Hoàng thượng muốn bồi dưỡng thái tử, nhưng thái độ quá rõ ràng, mà tính cách của thái tử cũng không khác Hoàng thượng là bao… Hắn nghĩ nếu sau này Thái tử đăng cơ xưng đế, giang sơn cũng không thay đổi gì nhiều. Nhưng hắn cũng nói, mặc dù hiện tại thiên hạ có thể xem là thái bình, nhưng nếu tiếp tục kéo dài thế này cũng không tốt.” Tần Phong ngẫm lại những gì đại ca Tần Tín Nguyệt nói, “Ta cảm thấy, đại ca cũng có ý nghĩ giống ngài, nhưng bị bó buộc bởi thân phận thần tử.”

Cung Dư Mặc gật đầu, “Tần đại nhân quả thật danh bất hư truyền… Trước kia thường nghe người ta nói hắn tài năng xuất chúng, tiếc là vẫn chưa có dịp tương giao.” Tần gia lúc trước đưa Tần Phong đến bên cạnh hắn vốn chỉ vì rèn luyện kinh nghiệm, ai ngờ sau cùng Tần Phong lại vẫn chọn làm thiếp thân thị vệ của hắn. Phải biết rằng Tần gia ở kinh thành là một đại gia tộc, trong nhà có thứ tử làm thị vệ cho hoàng tử, danh xưng chức vị thật khiến người ta đau đầu. Giả dụ Cung Dư Mặc là Thái tử, ngày sau đăng cơ Tần Phong có thể theo đó được chức quan tốt, đằng này…

Tần Phong là một nhân tài xuất chúng của Tần gia, hiện tại lại tặng không cho Cung Dư Mặc, hiển nhiên phía Tần gia ngoài mặt mỉm cười trong lòng oán hận. Cung Dư Mặc cũng hiểu chuyện này, thành ra mỗi khi gặp người Tần gia đều có chút nhún nhường, quan hệ hòa thuận nhưng không quá thâm giao.

“Kỳ thật đại ca cũng rất ngưỡng một chủ tử.” Tần Phong đắc ý cười, “Mỗi lần về nhà ta thường trò chuyện với đại ca, nói không ít chuyện của chủ tử, đại ca bảo tiếc rằng hắn công vụ bề bộn, nếu rảnh rỗi cũng muốn tiếp kiến chủ tử.”

Nghe Tần Phong nói vậy, Cung Dư Mặc cười, “Thôi, việc này cũng không gấp, có điều trừ đại ca ngươi ra còn phải mượn sức một vài văn nhân có chút tham vọng…”

“Ta nghe nói khoa cử năm nay có một nhân tài không tồi, đỗ bảng nhãn nhưng vẫn chưa phong quan… tên… tên là…”

“Ninh Tu Phàm.” Cung Dư Mặc nhắc tên. Lúc xem diễn ở gánh hát hắn có gặp qua người nọ một lần, bạch diện thư sinh, dung mạo tựa phù dung, tài hoa ngạo khí, tuy thân phận thư sinh nhưng tinh thông nhất lại là binh thư, có điều không thích lĩnh binh đánh giặc. Dư Mặc nhớ lúc hắn cao hứng luận đàm ở gánh hát có nói, hắn muốn dùng đạo lý binh thư để trị quốc, trước nay đều là văn nhân lãnh đạo võ tướng, hắn thì mong dùng binh thư lãnh đạo văn nhân.

Tính tình có mấy phần cuồng quyến, nếu hắn có thể làm được như những gì hắn nói, thì thật đúng là nhân tài, có thể dùng hắn để chấn chỉnh triều cương.

Đàm luận một hồi, Tần Phong cáo lui, Cung Dư Mặc cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn vào trong nằm nghỉ một hồi.

“Hề Phán!?” Vừa vào đến nội sảnh lại nhìn thấy Hề Phán đứng sau vách ngăn, Cung Dư Mặc kinh hãi, “Ngươi vào đây khi nào?”

“Điện… điện hạ…” Hề Phán tựa như vừa hoàn hồn, sắc mặt Cung Dư Mặc tức giận trước nay chưa từng thấy, hai chân nàng liền mềm nhũn, quỳ xuống, “Ta…. tỳ nữ… tỹ nữ đến… giúp điện hạ trải giường… tỳ nữ… tỳ nữ không phải…”

Thấy nàng bị dọa đến thế, Cung Dư Mặc cũng đoán ra được phần nào, cho dù đối với việc nàng không biết quy củ trốn sau nghe lén, nhưng cũng không muốn phát tác, chỉ hờ hững cởi ngoại y, “Ngươi ra ngoài đi.” Ý muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi.

Cung Dư Mặc trước nay đối đãi với hạ nhân vô cùng tốt, tính tình phóng khoáng, thỉnh thoảng bị các nàng trêu ghẹo hai câu cũng không giận hờn, nhưng dù sao hắn vẫn là con cháu hoàng tộc, huyết mạch lưu chảy trong người là huyết mạch vương triều cao quý nhất, hiện tại hắn đột nhiên lạnh mặt, Hề Phán không biết làm sao, chỉ có thể quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích, cả người run rẩy. Cung Dư Mặc thấy thế thở dài một hơi, biết mình đã dọa đến nha hoàn chất phác này, liền nhẹ giọng nói.

“Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Gia…” Thở phào một hơi, Hề Phán vội đứng lên, nhưng cũng không lui ra mà đến sát bên người Cung Dư Mặc, lại quỳ xuống, “Gia… tỳ nữ không phải cố ý, lúc tỳ nữ làm điểm tâm xong… định đến trải giường cho gia, lúc đi ra tình cờ gặp phải gia cùng Tần đại nhân đi vào… tỳ nữ…”

“Ta biết rồi.” Cung Dư Mặc gật đầu. “Ta đâu có nói sẽ phạt ngươi, đứng lên đi.”

“Gia…”

Cung Dư Mặc nhìn nàng, hồi lâu mới mở miệng, “Những gì ngươi nghe được hôm nay tốt nhất là quên hết… Nếu không quên được thì đến khố phòng lĩnh bổng lộc một năm rồi mang Hề Sảnh đến nơi khác an thân đi.” Hề Phán sẽ không đi mật báo, hắn vẫn luôn tín nhiệm nàng.

Hề Phán cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói, “Điện hạ nếu có việc gì phân phó Hề Phán xin cứ nói… Nếu không, Hề Phán xin lui xuống chuẩn bị ngọ thiện cho điện hạ.” Dứt lời liền đứng dậy, lui ra ngoài.

Người liên lụy vào ngày càng nhiều… Cung Dư Mặc có chút đau đầu. Thật lòng mà nói, Hề Phán có chỗ rất hữu dụng, hắn cần một “sủng cơ”… Không có đế vương nào đăng cơ lại bỏ trống hậu cung cả. Hậu phi, xét về một khía cạnh nào đó, tượng trưng cho sự yên ổn của đế vương. Đế vương có bên mình một phi tử, đặc biệt là phi tử chuyên sủng, chia làm hai loại, loại thứ nhất là hôn quân vô đạo, loại thứ hai… chính là có thể sáng lập đế nghiệp thiên thu!

Có một chuyên sủng không thế lực cường đại chống lưng sẽ rất tốt, một mặt hắn sẽ không lo ngày ngày bị dâng thư bức lập hậu, đâu ai muốn mẫu nghi thiên hạ là một tỳ nữ xuất thân thấp hèn, mặt khác, các đại thần có nữ nhi sẽ vắt hết óc đem nữ nhi của mình tiến cung, hiển nhiên hắn sẽ lấy cớ chuyên sủng không lập thêm phi tần, bọn họ thấy không thể kiếm chác gì từ hậu cung, dần dần sẽ càng chuyên tâm vào chuyện triều chính.

Nhưng mà…

Cũng như Tiêu Vân Hiên trung tâm với hắn, hắn cũng mong có thể trung tâm với Vân Hiên. Không phải do bị trói buộc gì, mà tựa như Vân Hiên nói… tình chi sở hệ, tình hữu độc chung, hắn không muốn khiến Tiêu vân Hiên thất vọng, càng không muốn khiến bản thân mình thất vọng… Huống hồ, nếu ngay cả bản thân cũng không làm chủ được, hắn cũng không tự thuyết phục được mình rằng hắn có thể làm chủ giang san.

Còn nếu làm thế…. vậy sủng phi của hắn tuy ngoài mặt phong quang vô hạn, nhưng sau lưng sẽ bị nữ nhân đố kỵ, quyền thần khinh thường, phu quân lãnh bạc.

Hắn nhớ lúc trước chuộc thân cho hai tỷ muội Hề Phàn Hề Sảnh từng nói, hy vọng có thể tìm cho hai nàng phu quân như ý.

Vân Hiên… Vân Hiên… không thể quay lại nữa rồi, con đường chúng ta chọn chỉ có thể đi tới…

Truyện Chữ Hay