Chỉ là hồi tưởng lại một chút, vậy mà tâm tư đã mềm nhũng, tựa như đang chậm rãi nhỏ từng giọt từng giọt mực vào chậu nước, mực sẽ từng chút từng chút một lan ra, cuối cùng nhuộm đầy cả tâm tư…
“Dư Mặc.”
Tiêu Vân Hiên quay về doanh trại, không thấy Cung Dư Mặc đâu, liền đi xung quanh tìm người. Nhạn Môn quan cuối thu lạnh hơn kinh thành, người kia ngồi ở tảng đá nhô ra trên đỉnh núi, nhìn xuống vực sâu không biết đang suy nghĩ gì. Vân Hiên hơi nhíu mày, cởi xuống áo choàng dày cộm ấm áp của mình khoát lên người hắn.
“Đang suy nghĩ gì mà thất thần thế? Ta đến gần vậy cũng không biết.”
Trên mặt Cung Dư Mặc có chút mệt mỏi, quay đầu cười nhẹ với Vân Hiên, hơi dịch người qua một chút ý bảo Vân Hiên cùng ngồi xuống.
“Biết là ngươi nên không cần quay lại nhìn.”
Áo choàng của Tiêu Vân Hiên rất lớn, đủ bao lấy cả hai người, thành ra hắn liền nhấc tay bảo Vân Hiên dựa vào.
“Nghe nói đêm qua ngươi cùng Tạ Suất nói chuyện thâu đêm, sáng nay người ta huấn luyện xong đã trở về nghỉ ngơi, còn ngươi lại ra đây ngồi.” Vừa nói Tiêu Vân Hiên vừa sờ sờ mặt hắn, yêu thương vuốt ve quầng thâm dưới mắt, “Sao không về doanh trại mà ngủ?”
Cung Dư Mặc không trả lời, chỉ siết chặt tay Tiêu Vân Hiên, kéo xuống để lên đùi mình. Tiêu Vân Hiên thấy tay hắn bị lạnh, vội lấy cả hai tay mình bao quanh tay hắn. “Không muốn ngủ sao? Đang suy nghĩ chuyện gì?”
Cúi đầu thấy Tiêu Vân Hiên xoa xoa tay mình, nỗ lực muốn đem hơi ấm truyền sang, Cung Dư Mặc cảm giác trong lòng ấm áp khôn tả, “Không sao đâu, ta không lạnh.”
Cung Dư Mặc rút tay về, xoa xoa sau gáy Tiêu Vân Hiên.
Hắn là đang suy nghĩ, hắn cùng Tiêu Vân Hiên sao lại đi đến nước này.
Hai người cùng nhau lớn lên, hồi nhỏ vẫn hay chơi đùa cùng một chỗ, khi đó phụ hoàng vẫn thường dùng ánh mắt vừa hoài niệm vừa mong đợi mà nhìn hắn, Vân Hiên cùng thái tử hiện tại Cung Dư Thư. Hắn vẫn không rõ ánh mắt ấy mang hàm nghĩa gì, cho đến lúc Tiêu Hoài Viễn mất đi.
Vị đại tướng quân độc nhất vô nhị đó chết đi, tựa hồ cũng mang theo một thứ gì đó rất quan trọng của phụ hoàng hắn. Từ đó về sau, ánh mắt vừa hoài niệm vừa mong chờ kia không còn nữa, mỗi khi phụ hoàng nhìn hắn chỉ còn lại nhãn thần yêu chiều nhưng cũng rất nghiêm khắc, còn Vân Hiên… Mỗi khi đối mặt với Vân Hiên, Cung Dư Mặc nghĩ trong đôi mắt phụ hoàng chất chứa những bi thương không thể giải bày, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tuôn trào.
Ngày đó giữa đại điện, hắn thấy phụ hoàng cười đến trống rỗng vô lực nên mới quyết định nhẫn tâm một lần, cự tuyệt Tiêu Vân Hiên ngoài cửa.
Hắn trước hay chưa từng mong muốn làm gì hoặc lựa chọn gì cụ thể. Thế sự vô thường, lúc được lúc mất, giữ được và mất là muôn vàn tính toán, chi bằng lúc này buông tay, trời cứ cao, mây cứ trôi…
Ấy vậy mà cái gã Tiêu Vân Hiên này, dung mạo thua xa cha hắn Tiêu Hoài Viễn, tài trí cũng không bằng, võ công càng không nói đến, thế nhưng so với vị phụ thân đi vào huyền thoại kia lại cứng cỏi hơn nhiều. Hắn nói, ta sẽ không chết, bởi về nếu chết, những thứ ta muốn sẽ vĩnh viễn không thể có được. Hắn nói, ta sẽ luôn chờ ngươi đợi ngươi, chờ cho đến lúc ngươi nguyện ý cùng ta tay trong tay. Hắn còn nói… lòng ngươi chứa cả thiên hạ, nhưng thiên hạ của ta chỉ có ngươi.
Thứ cố chấp cảm động lòng người này, thật khiến người ta vô pháp chống cự… Mà Cung Dư Mặc hắn, chung quy vẫn là con người.
Chỉ là hồi tưởng lại một chút, vậy mà tâm tư đã mềm nhũng, tựa như đang chậm rãi nhỏ từng giọt từng giọt mực vào chậu nước, mực sẽ từng chút từng chút một lan ra, cuối cùng nhuộm đầy cả tâm tư.
Tiêu Vân Hiên xoay đầu nhìn Cung Dư Mặc đột nhiên im lặng cả nửa ngày, vừa lúc Cung Dư Mặc cũng quay sang nhìn hắn, bốn mắt tương giao, Cung Dư Mặc bỗng nhiên nở nụ cười.
“Dư Mặc, ngươi…” Tiêu Vân Hiên tựa như người mất hồn, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi Cung Dư Mặc.
“Sao vậy?”
“Không…” Hắn cùng Cung Dư Mặc bên nhau lâu như vậy, nhìn không quen người kia cười tựa vân đạm phong khinh thế này. Hắn quen với nụ cười khẽ lưu luyến ôn nhu, quen với cái cười nhạt có chút châm chọc, quen với nét cười ngượng ngùng khi hắn giả vờ ngây thơ vô tội, nhưng tìm không ra từ ngữ thích hợp để miêu tả dáng cười của hắn lúc này, “Ta chỉ nghĩ… nghĩ là… ngươi nhìn… rất đẹp mắt.”
Cung Dư Mặc cúi đầu cười, nhéo nhéo mặt Vân Hiên, “Ngươi biết ngươi đang nói gì không?”
Tiêu Vân Hiên, ngươi không làm được một Phó Thanh Y thứ hai… Phó Thanh Y xuất thân thế ngoại, vừa xuống núi liền gặp hoàng thúc, nhận định hoàng thúc là người quan trọng cả đời. Trong thế giới của hắn hoàng thúc là trời, là lẽ phải, là người hắn tuyệt không muốn rời xa nửa bước, thế nên khi hoàng thúc không muốn hắn ra chiến trường, hắn liền vui vẻ chấp nhận nhàn cư cùng hoàng thúc. Hắn không cần có trách nhiệm với thiên hạ này, nhưng ngươi lại khác. Ngươi có một phụ thân anh hùng, có Tạ Chinh Lam nguyện suốt đời phụ tá, có hàng ngàn tướng sĩ phủ phục dưới chân, có hàng vạn bá tánh ngày đêm mong chờ.
Phó Thanh Y có thể quy ẩn điền viên, không chút hổ thẹn đối mặt với ánh mắt nghi kỵ cùng chỉ trích của người đời, ngươi có thể sao?
Mà cho dù ngươi có thể… Còn ta, ta có thể giả vờ không thấy sao?
Nhưng nếu tiếp tục để ngươi ra sa trường, gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, lỡ đâu một ngày không may đánh mất tánh mạng… Ta đây cùng phụ hoàng năm đó chẳng phải cũng như nhau?
“Sao đột nhiên lại thở dài.” Tiêu Vân Hiên hôn hắn một cái, “Mệt mỏi sao?”
“Ừ, có chút mệt mỏi.”
“Ta cõng ngươi trở lại nha? Cả đêm không ngủ chắc mệt lắm rồi.” Tiêu Vân Hiên vừa nói vừa kéo tay hắn khoát lên vai, nhưng người kia lại không động đậy, quay sang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Vân Hiên cười khổ. “… Ngươi… hối hận ư?”
Cung Dư Mặc không thể chịu nổi bộ dáng này của Tiêu Vân Hiên, rõ ràng ủy khuất lại không dám than van, rõ ràng khó chịu lại giả như chẳng có việc gì… có điều người này của hắn ngốc lắm, giả vờ chẳng giống chút nào. Cung Dư Mặc ôm lấy Vân Hiên, nhẹ nhàng hôn lên má.
“Ta trong lòng ngươi là kẻ vô trách nhiệm đến thế sao?”
“Không phải…”
“Ngươi vì sao một chút yên tâm, một chút tín nhiệm với ta cũng không có?”
“Không phải mà…”
“Vậy thì sao?”
Tiêu Vân Hiên ôm lấy Cung Dư Mặc, “Dư Mặc, ta nói rồi, ta không thông minh bằng ngươi, ta không biết ngươi đang lo gì nghĩ gì, thành ra ta rất sợ… Ta sợ ngươi chê ta ngốc, muốn bỏ ta, như thế ta sẽ chịu không nổi.”
Cung Dư Mặc cười, ôm chặt ai kia, “Sẽ không đâu, ta nói rồi, sẽ không bao giờ có chuyện đó.” Hắn nghĩ, có khi nào mình cứ trốn tránh mãi khiến hiện tại Tiêu Vân Hiên cứ ngày đêm lo được lo mất, “Vân Hiên Vân Hiên, ngươi tin ta, cũng tin vào chính mình, hiện tại ta sẽ vĩnh viễn không rời khỏi ngươi, nếu như đột nhiên ngươi chán ghét ta muốn bỏ ta, ta cũng sẽ khó chịu muốn chết.”
Tiêu Vân Hiên cười dài, nhìn Cung Dư Mặc, “Chúng ta trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Ừ.”
Cung Dư Mặc ở lại Nhạn Môn Quan cũng gần một tháng, đã đến lúc phải trở về.
Tần Phong thấy Tiêu Vân Hiên tiễn chủ tử đi rất xa, sau đó mới miễn cưỡng trở về, vó ngựa bụi mờ, không khỏi nghĩ đến quan hệ giữa Tiêu tướng quân và chủ tử nhà mình hình như càng ngày càng tốt, tốt đến bất thường.
Còn đang thở dài, bỗng dưng nghe được giọng chủ tử có chút vô lực truyền ra từ trong mã xa lót thảm mềm, “Tần Phong, ngươi lên xe đi.”
Tần Phong tuân lệnh vội vã lên xe, thấy chủ tử nhà mình đang cuộn tròn trong chăn.
“Ngài lạnh sao? Để ta thêm than.” Trên xe có một ấm nước nóng, Tần Phong nghĩ trong xe so với bên ngoài ấm áp nhiều lắm, nhưng thấy Cung Dư Mặc co tròn như vậy không khỏi nghĩ đến việc đun lại nước.
“Không có việc gì.” Thanh âm Cung Dư Mặc mang đầy vẻ mệt mỏi, “Ta nghĩ mình bị nhiễm phong hàn rồi.”
“A!?” Tần Phong hai mắt trừng lớn, đang muốn ra ngoài lại bị Cung Dư Mặc gọi lại.
“Ngươi định làm gì?”
Tần Phong thành thật trả lời, “Đi gọi người sắc thuốc trừ phong hàn.”
“Không cần.” Cung Dư Mặc yếu ớt nới, “Không có gì nghiêm trọng lắm đầu, chỉ là cả người nặng nề mệt mỏi, đừng làm lớn chuyện khiến mọi người lo lắng.”
Tần Phong đột nhiên nghĩ đến chủ tử vừa rồi vẫn còn rất tốt, đột nhiên thành ra thế này, hẳn là phát sốt nhưng sợ Tiêu tướng quân phát hiện lo lắng không yên nên cố tình che giấu, liền hỏi, “Ngài phát sốt từ bao giờ?”
“Tối hôm qua.” Cung Dư Mặc sụt sịt mũi, giọng nói có chút khàn khàn, “Ngủ một chút chắc khỏe lên thôi.”
Tần Phong chậm rãi ngồi xuống, đưa tay giúp chủ tử nhà mình chỉnh chăn, đắp kín, rồi vẫn duy trì tư thế nửa quỳ nửa ngồi đó, không nói chuyện. Cung Dư Mặc thấy hắn như vậy liền cười.
“Ngươi biết vừa rồi lúc chia tay, ta nói gì với Vân Hiên không?”
Tần Phong lắc đầu.
Cung Dư Mặc hỏi tiếp, “Ngươi nghĩ… quân đội của Tiêu Vân Hiên thế nào?”
Không hiểu hai câu hỏi có liên quan chỗ nào, có điều là Cung Dư Mặc hỏi ra, Tần Phong liền rất nghiêm túc suy nghĩ, sau một chốc mới trả lời, “Cảm giác rất khó nói… Trước đây ở kinh thành ta luôn nghĩ mình rất giỏi, trong đám bạn cùng lứa công phu của ta là tốt nhất, nhưng khi đối đầu với bọn họ, ta chợt thấy mình thật nhỏ nhoi.”
“Cùng bọn họ tập luyện luôn có một cảm giác rất áp bách, cho dù ta biết mình có thể đánh thắng đối phương, nhưng vẫn cảm thấy bị bức không thở nổi, đặc biệt là lúc luyện tập cùng Tiêu tướng quân. Ngài ấy lúc đối đầu tựa như hoàn toàn thay đổi, bình thường tính tình mộc mạc ôn hòa, lúc ấy lại như muốn ăn thịt người. Ngài ấy đứng yên, ta cũng đứng yên, ta nghĩ ngài ấy chỉ đơn giản là đứng, nhưng ta lại phải dùng năm phần khí lực mới có thể đứng thẳng nổi.”
“Quân đội kinh thành không thể so được với họ… Trên người họ có một loại khí phách ngang tàn, đối mặt với họ tựa như đang đối mặt cùng một đám sói.”
Cung Dư Mặc híp mắt, thỏa mãn gật đầu, bảo hắn tiếp tục nói. Tần Phong cũng rất thành thật nhận xét.
“Sau đó ta cẩn thận suy nghĩ lại. Ta luyện võ tuy là vì bảo hộ chủ tử, bảo hộ bản thân, nhưng phần lớn đều là những chiêu thức hoa mỹ, nhìn thì đẹp nhưng thiếu mất uy phong. Bọn họ luyện lại là những chiêu thức tàn nhẫn nhất, trực tiếp nhất… Bọn họ luyện võ là vì mạng sống, là vì có thể trở về từ chiến trận. Thành ra… ta không so được với bọn họ.”
“Trước nay không nghĩ thông… hiện tại mới thấy, bọn họ chính là một tòa thái sơn.”
————–
tòa thái sơn: ý chỉ sự kiên cố, tường đồng vách sắt.