Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ hôn bất ngờ nhưng nồng nhiệt.
Sau khi có phản ứng, Diêm U cũng ôm chặt Mạnh Vãn Yên, đưa đầu lưỡi vào trong miệng đối phương, xâm chiếm từng tấc không chừa một khe hở.
Phảng phất như thể phút chốc sẽ biệt ly, các nàng hung hăng quấn lấy nhau, đến mức nảy sinh cả ảo giác tuyệt vọng.
Bất tri bất giác hai người liền đổi tư thế, Diêm U nằm đè lên người Mạnh Vãn Yên, một tay luồn vào trong vạt áo nàng, không kìm nổi lòng mà nhẹ xoa một cái, người dưới thân liền rùng mình.
"Ưm..." Mạnh Vãn Yên run rẩy vòng tay quanh cổ người nằm trên, bàn tay siết chặt đầu vai đối phương khiến y phục bạc nhăn nhúm.
Hai người cứ thế triền miên đến khi sắp ngạt thở mới chịu ngừng.
Lúc tách môi ra, Diêm U lưu luyến hôn từ mi tâm xuống chóp mũi Mạnh Vãn Yên, cuối cùng cụng trán nàng, cười xấu xa: "Nhớ ta đến vậy sao?" Cho nên mới vứt bỏ rụt rè, nhiệt tình đến mức khiến mình vừa mừng vừa sợ.
"Phải, em nhớ người." Người dưới thân trả lời, thanh âm không lạnh lùng như thường ngày, khóe mắt mơ màng.
Nghe vậy, Diêm U nhếch môi, lưu luyến nói: "Ai dà, nàng nói thế càng làm ta không muốn đi dự hội nghị Tông Miếu nữa..." Chưa kịp dứt lời, hành động của đối phương khiến nàng kinh ngạc.
Mạnh Vãn Yên ngồi dậy, khẽ nâng tay lên.
Lập tức, áo trong mở toang, lộ ra cái cổ thon dài như ngọc, xương quai xanh quyến rũ cùng hai bờ vai nhẵn mịn. Tóc đen như thác nửa che, áo yếm xanh bao lấy hai đồi núi mê người.
Diêm U vội vàng đè lại bàn tay đối phương đang định tháo dây lưng, môi mỏng khẽ nhếch: "A Mạnh, sao đột nhiên nàng..."
Mạnh Vãn Yên cắn môi không nói, nàng quỳ gối trên giường nhìn chằm chằm người trước mặt, biểu cảm u oán. Kỳ thực, hành động lớn mật này đã tiêu tốn khá nhiều dũng khí của nàng, hàm ý là gì, không cần nói cũng biết.
Diêm U cũng không phải kẻ khờ, hiển nhiên là nàng hiểu. Thế nhưng chính vì vậy nàng mới hốt hoảng, tâm trạng phức tạp khó hiểu.
Có điều, những cảm xúc này không kháng cự được động tác tiếp theo của Mạnh Vãn Yên.
"Yêu em đi." Cánh tay trắng nõn vòng lên, bên tai là hơi thở thơm mát.
"U, yêu em đi..." Âm điệu mê hoặc hút hồn, lập tức phá hủy lí trí , trước ngực là hai khối tròn mềm mại cùng tiếng tim đập phát ra từ một lồng ngực khác, đồng loạt kêu thình thịch.
Ầm một tiếng, đầu óc Diêm U như nổ tung, tất cả phòng tuyến trong nàng tan rã, sụp đổ hoàn toàn. Diêm U ngơ ngác nhìn người trước mặt nhẹ lùi về sau, trở tay tháo dây lưng.
Tấm vải thêu hoa lan màu xanh nhạt từ từ tuột xuống, lộ ra đường cong nở nang, làn da tuyết trắng hơi ửng đỏ, quang cảnh tuyệt vời không sao tả xiết.
Diêm U như bị nghẹt thở, nàng ngây ngốc ngắm nghía, đầu ngón tay xoa vai Mạnh Vãn Yên khẽ run.
Chớp mắt, phảng phất như trong lòng nổi sóng cuồn cuộn rồi xông thẳng lên đầu, vừa điên cuồng vừa choáng ngợp khiến Diêm U bất động. Sau khi định thần, nàng khẽ thở dài, cởi y phục trên người xuống.
"Không cho nàng hối hận đâu đấy."
Nói xong, Diêm U vươn thân đưa môi mình lên...
Gió đêm thổi qua khe cửa sổ khiến ngọn phù đăng leo lắt trong phòng thoáng đung đưa. Sau tấm bình phong, màn gấm thêu hình hoa mẫu đơn khẽ lay động, phác họa đường nét mơ hồ khiến người nhìn không khỏi mơ tưởng.
"Ưm... U..." Một tiếng rên rỉ truyền ra từ chiếc giường thơm.
Y phục lộn xộn rải rác, ngay cạnh là hai thân thể xinh đẹp ôm nhau ngồi trên giường, tứ chi quấn chặt không chừa chút khe hở nào, tựa như dung hòa thành một thể.
Diêm U đỡ lưng Mạnh Vãn Yên, đặt đối phương từ từ nằm xuống, sau đó vén toàn bộ tóc mình sang một bên, dịu dàng cúi đầu ngậm vành tai y nhân, đầu lưỡi quét vào trong tai, bàn tay cũng bắt đầu vuốt dọc theo từng đường cong người dưới thân, khẽ du di quanh bắp đùi như đang khiêu khích. Mùi hương thơm dịu, cảm xúc nhẵn mịn khiến nàng khoan khoái đến mức kêu rên.
Tiếng thở dốc nặng dần.
Nàng nhẹ nhàng tách hai chân Mạnh Vãn Yên, đưa thân mình vào giữa, hôn dọc từ vùng cổ ngọc tới vai, khẽ ngậm, gặm rồi mút khiến y nhân bật tiếng rên rỉ. Gương mặt mỹ nhân đỏ bừng, bên trán cũng nổi một lớp mồ hôi mỏng, nàng run rẩy nhắm mắt, hai hàng lông mi dài tựa như cánh bướm phe phẩy. Đôi mi thanh tú thình lình nhíu chặt, bỗng nhiên lại giãn ra, biểu cảm khá khổ sở.
Ánh mắt Diêm U si mê, bàn tay đang mơn trớn không khỏi gia tăng độ mạnh. Nàng dời xuống bầu ngực, quét đầu lưỡi vào giữa khe rãnh, mút làn da phấn hồng rồi lại dè dặt ngậm phần đỉnh đang nhô ra.
"Ưm ah..." Bị kích thích, Mạnh Vãn Yên kêu rên, sau đó xấu hổ cắn môi chịu đựng, đôi mắt xinh đẹp gợn sóng tình đầy mê muội.
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của người nọ đi xuống bụng mình, nàng chợt rụt người, từ từ thất thần.
Diêm U vén sợi tóc rối bên tai, dịu dàng lau mồ hôi bên trán y nhân. Lúc này chăn đã tuột xuống bên hông, lộ diện thân hình mảnh mai thon thả của nàng. Da trắng nõn nà, vai như được đẽo gọt, cái lưng trơn nhẵn bị tóc đen che phủ càng thêm gợi cảm mê người. Hai bàn tay đặt hai bên vai nàng hơi siết lại, đốt ngón tay trắng bệch.
Nàng mút vùng xương quai xanh tinh xảo, nhẹ nhàng gặm cắn lên cổ, Mạnh Vãn Yên đành phải ngửa mặt lên, vòng eo cũng ưỡn cong, tựa như cây cung bị kéo căng.
Hơi thở Diêm U nóng rực, một tay nàng ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của Mạnh Vãn Yên, tay kia thì chậm rãi đi xuống, cuối cùng đã tới nơi cần đến. Đầu ngón tay khẽ chạm, thử tiến vào trong, lại phát hiện nơi đó tuy rất trơn nhưng vẫn quá chật hẹp, khó có thể tiến sâu hơn.
"Thả lỏng chút nào, chúng ta từ từ thôi..." Nàng ôn nhu nói, đồng thời hôn Mạnh Vãn Yên, dụ dỗ đối phương mở khớp hàm, buông môi dưới bị cắn đến in cả dấu răng.
Nàng dời tay về, khẽ đặt lên bụng, chậm rãi truyền linh lực giúp y nhân thả lỏng cơ thể, cũng nhằm giảm thiểu đau đớn sắp xuất hiện. Đến khi người trong lòng không còn căng cứng nữa, nàng lại đưa tay mò xuống, khẽ cọ xát.
Lập tức, Diêm U ngậm vành tai Mạnh Vãn Yên, ngón tay đồng thời trượt vào trong nhưng khựng lại giữa chừng.
"A..."
Tiến công bất ngờ khiến Mạnh Vãn Yên kêu lên, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, nàng không thấy quá đau như trong tưởng tượng.
Đau đớn qua đi trong chớp mắt, tiếp đó là một loại cảm giác sung sướng không nói nên lời, vừa tê vừa ngứa, dần dần mãnh liệt.
"U..." Mạnh Vãn Yên bất an mở mắt, tìm đến đôi môi Diêm U.
"Ta ở đây." Diêm U luôn miệng đáp, ngón tay kia vẫn không động đậy, nàng yêu chiều hôn lên mặt, lên mi tâm, lên môi Mạnh Vãn Yên, xua tan toàn bộ nỗi bất an cùng căng thẳng trong lòng đối phương.
Một lúc lâu sau, Mạnh Vãn Yên bắt đầu không kìm được tiếng thở gấp, thân thể vặn vẹo trong vô thức, Diêm U mới chậm rãi kéo tay ra rồi từ từ đẩy vào.
Ngón tay tại chỗ sâu vừa khẽ động, cơ thể liền như bị điện giật, từng đợt tê dại chảy dọc khắp châu thân. Mạnh Vãn Yên gập ngón chân lại, bàn chân vặn thành một độ cong tuyệt đẹp, cái đùi cũng nâng lên, cọ vào hai bên hông mềm mại của Diêm U.
Phảng phất như cả linh hồn đều bị đối phương nắm giữ trong tay, lúc thì bay lên, khi thì hạ xuống.
"Ư... Ưm ah..." Tần suất ra vào từ chậm thành gấp gáp, lực đẩy cũng gia tăng, mỗi lần tiến lùi đều mang theo sự sung sướng. Mạnh Vãn Yên không hề biết, hóa ra cảm giác giao hòa thân thể lẫn tâm hồn cùng người mình yêu lại tuyệt vời đến vậy.
Tựa như đóa hoa lần lượt nở bung, như sóng biển ấm áp chảy khắp người, rung động nhấp nhô.
Một cái, hai cái, ba cái... Đầu ngón tay đi ra đi vào càng lúc càng nhanh, hô hấp càng thêm dồn dập.
Chợt một luồng điện từ sâu trong thân thể mãnh liệt tràn ra, trải khắp châu thân khiến nàng co quắp cả người.
"Ưh ah.... U... Ahh..." Mạnh Vãn Yên kêu lên, để lại vài vết cào trên lưng Diêm U, rốt cục không nhịn nổi mà thốt ra âm thanh rên rỉ bị đè nén nãy giờ.
Sau khi đợt lên đỉnh qua đi, xung quanh liền chìm vào im lặng.
Phảng phất như thân thể bị quăng lên cao, đạp lên đám mây hư vô, trước mặt là từng chùm pháo nổ sáng chói. Trong cơn lơ mơ, Mạnh Vãn Yên cảm giác bản thân trông thấy một đôi mắt tím trong suốt đầy dịu dàng, yêu thương cùng chút buồn bã không sao hiểu được... đang nhìn chằm chằm vào tận đáy tâm hồn mình.
Ý thức dần dần trở về, Mạnh Vãn Yên từ từ tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện người yêu đang đắm đuối nhìn mình, hình ảnh chân thực xuất hiện trước mặt, chỉ thiếu mỗi cảm xúc buồn bã như trong ảo giác vừa rồi, cái nhìn ấm áp tựa như ánh dương quang giữa mùa xuân phủ tuyết.
Nàng chậm rãi cong môi cười lại, hệt như bông sen lặng yên nở rộ trong đêm đen, đẹp đến mức chấn động lòng người.
Phù đăng dưới xà nhà vẫn chập chờn.
Diêm U hôn khẽ, ôn nhu ôm người vừa trải qua thời điểm cao triều vào lòng. Giờ khắc này nàng như bị lấp đầy bởi hạnh phúc lẫn thỏa mãn, cùng một loại tâm tình khác khiến vành mắt cay cay, nổi lên cảm xúc bi thương khó tả, đến mức không sao kiềm chế nổi.
Lúc này Mạnh Vãn Yên đã khôi phục sức lực, nàng ôm lại Diêm U, cọ nhẹ mặt mình lên vai đối phương, trong sự xấu hổ còn có bịn rịn không nỡ rời xa, cùng thần sắc phức tạp bị che giấu.
"Nàng ổn chứ?
"Ừm..."
"Ta yêu nàng." Giọng Diêm U hơi khàn. Thình lình cả người đột nhiên mất hết khí lực, ý thức cũng dần mơ hồ. Chẳng lẽ...
Đáy mắt Diêm U buồn bã, nàng cúi đầu thở hổn hển, chậm rãi kéo tay Mạnh Vãn Yên đến vùng đất ẩm ướt của mình.
"U..." Mạnh Vãn Yên ngẩn ngơ, ý thức được dụng ý trong đó, vành mắt nàng nóng hổi, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Diêm U, lại nhận thấy ánh mắt đối phương giống như cái lưới bao bọc lấy mình, dịu dàng nhưng kiên định.
"Có thể..." Nữ tử trên người thấp giọng nói.
...
Ngoài cửa sổ, đêm đen như mực, tối tăm không thấy biến hóa gì, gió thổi đìu hiu, bóng cây lay động, sương mù cũng lấm tấm từng điểm sáng yếu ớt ảm đạm từ ánh đèn hắt ra, thoắt ẩn thoắt hiện.
Sau tấm bình phong, thanh âm lịm dần, tình triều phẳng lặng.
Lúc này đã qua giờ Tý, mê dược ẩn trong chén chè đậu đỏ bây giờ đã phát huy tác dụng, người trên giường ngủ thật say, hô hấp đều đều. Mạnh Vãn Yên nằm nghiêng, vuốt ve dung nhan người bên gối hết lần này đến lần khác mãi không biết chán, dường như muốn khắc họa những đường nét xinh đẹp này vào tận đáy lòng mình.
Xin lỗi... Nàng rướn người hôn cái trán bóng mượt của Diêm U, tim đau như đao cắt.
"Em cũng yêu người, yêu rất rất nhiều." Nàng lầm bầm, chuyển nụ hôn xuống mi tâm. "Nhưng mà... em biết phải làm sao đây. Em đã... không thể cứ ích kỷ ở bên người như vậy được."
Mạnh Vãn Yên cố nén chua xót, nàng ngồi dậy, lấy ra pháp khí sao chép, khàn khàn niệm chú khởi động nó, sau đó nhấc lên cái tay vô tri bên hông mình.
"Chờ một thời gian nữa, người cũng từ từ quên em đi, nhé? Bất kể là Cấm Hề hay Mạnh Vãn Yên... quên hết tất cả..." Nàng cắn môi, nghẹn ngào nói.
Pháp khí tới gần, dán vào lòng bàn tay Diêm U, hào quang màu lam tỏa sáng, chậm rãi khắc họa đường vân tay. Thoáng chốc tầm mắt Mạnh Vãn Yên trở nên mờ mịt, nước mắt trào ra, chảy dọc gò má.
Kết thúc rồi, Diêm U.
Em phải... rời khỏi người.
...
————————————————————————————————————
Cơ Lan cụt hứng té xuống đất: Đây không phải tiểu kịch trường, không cần để ý đến ta đâu... cho ta... yên tĩnh nằm một chút đi...
Link không che: