- Theo ta dự đoán thì có lẽ cũng sắp sửa rồi... Ngươi hãy lên khỏi đây ngay may ra còn kịp...
- Tiền bối! Không lẽ tiền bối cứ ở đây mãi sao?
- Hãy mặc ta! Ngươi đừng có bận tâm đến lão già này làm gì! Mọi việc trọng đại ta đã giao phó cho Lưu Lệ Quân và ngươi rồi... Ta không còn gì phải phàn nàn nữa... Tiểu tử... Ở phía Tây vực này có một đường thông lên phía trên.. ngươi hãy tìm đến đó...
- Sử bang chủ... Hay là vãn bối đưa Bang chủ lên...
- Không cần! - Sử Văn Long xua tay - Ta biết rằng ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Chỉ cần ngươi hứa với ta...
- Sử tiến bối! Vãn bối nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của Bang chủ... giúp Lưu cô nương chân chỉnh lại Cái bang, trả thù cho Bang chủ...
- Được rồi!
Sử Văn Long mắt bỗng sáng lên :
- Chu hiền đệ.
Đột nhiên lão đổi cách xưng hô nói một cách âu yếm :
- Lão phu xin đa tạ ngươi... ngươi... ngươi hãy đi đi thôi.
Chu Cẩm Sơn biết cố thuyết phục lão cũng vô ích, gã cảm động nói :
- Bang chủ... Vãn bối xin cáo từ. Xin Bang chủ hãy bảo trọng, khi nào xong xuôi, trả được thù nhà vãn bối sẽ lại xuống đây...
- Ngươi sẽ không thấy ta ở chỗ này nữa đâu. - Sử Văn Long nói.
Lão bỗng quay mặt đi rồi nói tiếp một cách cương quyết :
- Tiểu đệ! Ngươi hãy đi đi!
- Vậy xin Bang chủ bảo trọng.
Chu Cẩm Sơn nhắc lại. Gã bỗng quay mình rồi quả quyết theo lối Sử Văn Long đã chỉ để tìm đường lên vực.
Đúng như lời Sử Văn Long nói, Chu Cẩm Sơn thấy một khe núi khá lớn trông như một miệng hang. Gã chui vào và cứ theo đường lối quanh co trong núi đi miết. Quả nhiên, đường đi mỗi ngày một lên cao song rất khó đi vì lối đi mỗi lúc một hẹp lại. Có đoạn gã phải bò xuống sát đất mới chui qua được.
Đi thêm một đoạn khá dài nữa ánh sáng bỗng bừng lên chói lòa. Chu Cẩm Sơn mừng rỡ reo lên :
- Ta đã lên khỏi miệng hang rồi!
Ra ngoài gã mới biết bây giờ là giữa trưa, bụng thấy đói liền nhủ thầm :
- “Mình muốn trà trộn vào Cái bang trước hết phải cải trang một chút đã mới có cơ hội dò la tung tích Lưu cô nương được”.
Nghĩ vậy gã tìm đến một thị trấn gần đó kiếm một bộ quần áo rách rưới mặc vào, lấy ít bùn đất xoa lên mặt.
Chỉ một loáng sau, thấy gã đã y hệt một tên Cái bang chính thống.
Gã đang đi lang thang trên đường thì bỗng thấy từ xa có mấy tên đệ tử Cái bang đang tiến tới. Lác đác mới thấy vài tên đệ tử phái khác.
Chu Cẩm Sơn cũng hòa vào người xem chúng đi đâu. Gã nghe một tên nói :
- Cái bang ta gần đây thật xảy ra lắm chuyện lần trước, Sử bang chủ đã buộc phải rời chức đến bây giờ thì lại nhoi ra cái con nhỏ này đòi mở đại hội, lại còn tự nhận mình mới là đệ tử chân truyền...
- Nhưng thế có gì làm bằng cớ không? - Một gã khác hỏi.
- Có mới lạ chứ! Ả nói đã gặp Sử bang chủ được Bang chủ trao cho gậy Đả Cẩu bổng...
- Lần trước chính Sử bang chủ đã tuyên bố đánh mất cây gậy rồi cơ mà! Lão lấy đâu ra mà trao cho y...
- Ta làm sao mà biết được... chỉ có điều là... Ả cũng chẳng làm trò trống gì được... Rốt cuộc cũng phải trao lại tín vật cho Trần bang chủ mà thôi.
- Ý ngươi muốn nói... - Gã kia ngập ngừng hỏi.
- Thì ngươi cũng biết rồi việc gì phải hỏi ta? Có Đả Cẩu bổng rồi, còn phải biểu diễn võ công tuyệt thế! Ngươi không thấy lần trước, ngay cả Sử bang chủ cũng bị đã bại dưới tay Trần Bá Lưu hay sao?
- Thế lỡ ra. Trần bang chủ thua thì sao?
- Ngươi thật là ngớ ngẩn... - Gã kia có vẻ cáu - Ngươi không tin vào võ công của Bang chủ sao?
- Không phải là đệ không tin nhưng...
- Thôi đừng có nói nữa..
Chu Cẩm Sơn nghe bọn chúng nói chuyện thì mừng thầm. Thì ra chưa mở đại hội, mình lên vừa kịp. Gã giả bộ hỏi một tên đi bên cạnh :
- Sư huynh! Không biết hôm nào mới tổ chức đại hội nhỉ?
- Ngươi ở đâu mà lại không biết thế? - Gã kia nghi ngờ nhìn Chu Cẩm Sơn chòng chọc - Việc này đã thông báo toàn bang rồi mà.
- Đệ không biết là vì mới đi xa về! - Chu Cẩm Sơn biện bác.
- Thảo nào! - Gã kia tỏ vẻ thông cảm - Chứ toàn bộ các Phân đà đều đã được phổ biến, ba hôm nữa thôi...
- Nhưng! - Chu Cẩm Sơn hơi ngập ngừng. - Đệ cũng không biết lần này tổ chức ở đâu?
Chu Cẩm Sơn sợ hỏi tiếp sẽ lòi cái đuôi ra nhưng gã kia đâu có để ý gì tới.
Gã làm bộ kể cả nói :
- Thì bọn ta đang tới đó đây này. Ngươi cứ đi theo bọn ta là biết thôi...
- Đa tạ sư huynh - Chu Cẩm Sơn giả bộ nịnh gã - Lần này hẳn là náo nhiệt lắm...
- Dĩ nhiên rồi - Gã kia nói - Chúng ta chắc chắn được rượu thịt no say!
Sáng hôm sau đoàn người đi tới nơi, hóa ra Đại hội lần này Cái bang vẫn tổ chức ở Kim Sơn trấn... Tuy còn hai hôm nữa mới tới song quang cảnh đã nhộn nhịp vô cùng. Phần đông là đệ tử Cái bang từ khắp các Phân đà, chưa thấy mặt một cao thủ nào thuộc các phái khác.
Lần này Cái bang tổ chức có khác lần trước, dường như có chuẩn bị rất chu đáo. Nơi diễn ra đại hội không phải ở trang trại của Vương phú gia mà là ở một bãi đất rộng, xung quanh có dựng nhiều nhà rạp lớp có để các đệ tử nghỉ ngơi... Chính giữa có kê một dãy bàn dài hẳn là để dành cho các khách mời của các môn phái khác. Đệ tử Cái bang thì ở khu ngoài.
Chu Cẩm Sơn trà trộn trong số đệ tử Cái bang mà không bị ai phát giác hoặc nghi ngờ gì cả. Gã chạy lăng xăng làm bộ thu xếp chỗ này, dọn dẹp chỗ kia... Mấy trưởng lão thấy gã nhanh nhẹn được việc nên cho phép y được gần chỗ các khách quan để tiện sai vặt. Thực ra gã nóng ruột chẳng phải vì công việc mà chỉ muốn tìm Lưu Lệ Quân đã đến chưa. Gã nghĩ :
- “Bọn Thanh Long bang đã truy đuổi Lưu Lệ Quân chỉ vì muốn đoạt “Thái Cực đồ”, song hiện nay chúng đã biết bí kíp đã bị mình đoạt được thì Lưu cô nương chắc không phải là mục tiêu chính của chúng nên cũng yên tâm phần nào”.
Chu Cẩm Sơn quyết định không để lộ tung tích để xong xuôi việc này sẽ đến tìm Vương Nhất Minh để làm cho ra lẽ.