Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

chương 110

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trình Thiên Diệp nhìn Tướng quân cũng sinh ra đã là nô lệ này, đang quỳ gối trước mắt.

Trên mặt người này có một vết sẹo, thoạt nhìn sẽ làm người ta hơi sợ hãi.

Trình Thiên Diệp nhớ rõ tên của hắn, là Dương Thịnh.

Từ rất lâu trước đây, Trình Thiên Diệp đã chú ý đến hắn.

Dưới gương mặt có vết sẹo dữ tợn kia lại là một màu trắng bạc rực rỡ.

Hắn như một thanh thần binh được rút khỏi vỏ, sắc bén, lóa mắt.

Lúc hắn nhìn Trình Thiên Diệp, xung quanh màu trắng bạc này lấp lánh một viền vàng nhạt.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Kiều Sinh nằm trên giường, vòng màu vàng này trong nháy mắt trở nên chói lóa, sáng ngời.

Từ lúc Mặc Kiều Sinh xuất chinh, vì để tránh tái xuất hiện bi kịch như Hạ Lan Trinh, Trình Thiên Diệp đã tốn rất nhiều thời gian, cẩn thận tra xét qua hầu như tất cả mọi người bên cạnh hắn.

Bài trừ từng kẻ bụng dạ khó lường.

Lúc ấy nàng rất vui mừng vì bên cạnh Mặc Kiều Sinh có không ít thuộc cấp trung thành và tận tâm với hắn.

Trong số những người này, vừa có năng lực vừa trung thành nhất chính là vị Dương Thịnh trước mắt.

Trình Thiên Diệp kiềm lòng không đậu trách cứ: “Dương Tướng quân, Đại Thứ trưởng bị thương nặng như vậy, ngươi là ái tướng tâm phúc của hắn, sao không biết ngăn cản hắn? Ngươi nên biết thành trì bên ta vững chắc, lương thảo sung túc, cho dù các ngươi tới chậm một ít cũng đâu có sao?”

Dương Thịnh ngẩng đầu lên, câu trách cứ này của Chúa công thật ra không hợp lý lắm, hắn làm sao có thể ngăn cản được quyết định của Đại Thứ Trưởng. Thế nhưng, khi nghe xong, hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hóa ra Chúa công và Tướng quân tin cậy nhau, quan tâm nhau như vậy.

Dương Thịnh: “Mạt tướng biết lỗi, mạt tướng thất trách.”

Trình Thiên Diệp: “Sau này nếu còn gặp phải tình huống như thế, phải lấy an nguy của Tướng quân làm trọng, biết không?”

Dương Thịnh: “Vâng. Ty chức ghi nhớ.”

——

Có lẽ là bởi vì đã thả lỏng, vào đêm đó, Mặc Kiều Sinh ngủ trong trướng Chúa công đột nhiên sốt cao.

Hắn chỉ cảm thấy cơ thể lúc lạnh lúc nóng, cả người lâm vào nhiều cơn ác mộng.

Lúc mơ màng, Mặc Kiều Sinh nhận ra bản thân mình đang chìm trong dòng suối lạnh buốt.

Hắn đang cõng Chúa công, liều mạng chạy về phía trước, tên nhọn của địch nhân bắn liên tục vào người hắn, cả dòng suối đều biến thành một màu đỏ tươi.

Phải chạy, tiếp tục chạy, không thể ngừng, đưa Chúa công đi.

Đột nhiên, không thấy dòng sông máu lạnh băng kia nữa, Chúa công cũng không còn trên lưng.

Mặc Kiều Sinh phát hiện mình bị đặt dưới mặt đất cát nóng bỏng, trước mắt bày biện vô số than bồn đang cháy hừng hực.

Có người cầm lấy que hàn đỏ bừng trong chậu, hung hăng ấn lên người hắn.

Hắn cảm thấy đau nhức như bị kim châm muối xát.

Vì sao ta lại thành nô lệ rồi?

“Chúa công, Chúa công!” Hắn hoảng loạn la lên.

“Chúa công ở đâu ra.”

“Ngươi nằm mơ à?”

“Chúa công ngươi chết từ lâu rồi.”

“Ngươi chỉ là nô lệ.”

Vô số giọng nói vang lên từ bóng tối. Vô số que hàn khổng lồ di chuyển lại gần hắn.

Hắn rơi vào sự sợ hãi khôn cùng.

“Kiều Sinh, Kiều Sinh.” Một giọng nói quen thuộc đang gọi tên hắn.

Mặc Kiều Sinh thở hổn hển, đột nhiên mở mắt ra.

Hắn thấy mình đang ngủ trong trướng bồng đen kịt.

Trong bóng tối có người giơ một cây nến nho nhỏ đến gần hắn, chút ánh sáng yếu ớt đó rọi vào khuôn mặt nọ, đúng là người hắn đã điên cuồng gọi tên trong cơn ác mộng.

“Kiều Sinh, chàng sốt rất cao, gặp ác mộng sao?”

Gương mặt Chúa công phản chiếu ánh nến màu da cam, có vẻ mông lung, như không chân thật.

Chúa công ngồi bên giường, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên trán hắn, lại vắt thêm một cái khăn nóng, lau đi mồ hôi trên cổ và mặt hắn.

Xúc cảm ấm áp lướt qua trán, gò má, rồi cổ của hắn.

Cuối cùng, hơi thở của hắn từ từ ổn định lại.

“Chàng nhìn chàng đi, làm bản thân bị thương thành thế này.”

“Dương Thịnh đã nói cho ta biết rồi, ngực chàng bị trúng một mũi tên, còn không quan tâm mà điên cuồng cưỡi ngựa chạy tiếp.”

Chúa công vừa quở trách, vừa đổi một cái khăn lạnh khác, đắp lên vầng trán nóng hổi của hắn.

Trong trướng bồng yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Mặc Kiều Sinh khàn khàn vang lên: “Trên đường đi, ta nghe nói Giáng Thành thất thủ, Chúa công nàng... sống chết không rõ.”

“Khi đó ta thật sự sắp hóa điên rồi, hoàn toàn không nghĩ được nhiều nữa.”

“May thay, Chúa công không có việc gì.”

Hắn nhắm nghiền hai mắt, lông mi nhẹ nhàng cử động, hai giọt nước mắt trong trẻo chảy ra khỏi khóe mắt, thấm vào trong gối đầu.

“Đừng khóc mà. Ta đâu dễ dàng gặp chuyện không may như vậy.” Trong bóng tối, giọng nói của Chúa công luôn có thể xoa dịu lòng người.

Mặc Kiều Sinh cảm thấy một góc chăn bị xốc lên.

Cơ thể ấm áp của Chúa công chui vào, nằm kế bên hắn, bàn tay mềm mại cầm lấy tay hắn.

“Chàng xem, không phải ta vẫn khỏe mạnh sao? Ta đang ở bên chàng nè.”

Trong sự yên tĩnh, Chúa công thở dài một tiếng: “Haiz, bảo chàng đừng khóc rồi.”

Một đôi môi ướt át hôn lên khóe mắt hắn, hôn lên nước mắt của hắn.

Cuối cùng, nụ hôn nóng bỏng này rơi vào đôi môi khô khốc của hắn.

Chiếc lưỡi ẩm ướt và ấm áp chiếm lấy miệng của hắn, chiếm lấy tất cả tư duy và năng lực của hắn.

——

Chiến sự Giáng Thành vẫn hừng hực khí thế,

Nhưng bởi vì Đại Thứ trưởng Mặc Kiều Sinh đã dẫn theo bộ đội tiền trạm vào thành, cả quân tâm đều theo đó được ổn định.

Đối với binh lính, vị Đại Thứ trưởng Mặc Kiều Sinh đã công chiếm Kỳ Huyện, giành lấy Trịnh Châu, lại một đường tiến quân cướp cả Phong Đô, sau đó còn một mình lĩnh quân diệt cả Hán Trung, là quân thần bách chiến bách thắng trong nội tâm bọn họ.

Chúa công cùng Mặc Tướng quân đều ở Giáng Thành, vậy thì còn gì phải lo lắng nữa?

Tuy nhiên, bây giờ đại tướng quân đã nằm trong trướng Chúa công mấy ngày liền đang cực kỳ buồn bực.

Chiến sự căng thẳng nhưng Chúa công lại nghiêm lệnh cho hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, thậm chí cấm hắn đứng dậy đi lại.

Mỗi đêm, Chúa công đều ngồi ở bàn, vừa chăm hắn, vừa phê duyệt quân báo, ngày ngày chong đèn đến đêm khuya.

Mặc Kiều Sinh nhìn bóng dáng gầy gò và quầng mắt xanh đen của Chúa công, hầu như không muốn lại nằm thêm một khắc nào.

Lúc này, hắn thật sự bắt đầu hối hận lúc trước mình quá xúc động, nếu bây giờ mình không bị thương thì có lẽ Chúa công sẽ không phải vất vả như vậy.

Sắc trời dần sáng lên, Trình Thiên Diệp rón ra rón rén xốc chăn lên, leo xuống giường, mội bàn tay chợt níu lấy y phục của nàng.

Trình Thiên Diệp quay đầu, trông thấy Mặc Kiều Sinh đang nhổm người dậy.

“Chúa, Chúa công...”

“Không được. Chàng nằm nghỉ đi.” Trình Thiên Diệp thẳng thừng cắt đứt lời hắn.

Mặc Kiều Sinh không buông tay ra: “Chúa công, thần đã không sao rồi. Hôm nay đại quân chúng ta từ Hán Trung chạy tới, đã đến đóng ở phía nam Giáng Châu. Hôm nay cuộc chiến trọng đại, thần vẫn chưa lộ diện trong quân...”

Hắn hơi do dự, cảm thấy nói vậy sẽ tổn hại đến uy tín của Chúa công, nhưng hắn vẫn quyết định nói thẳng ra.

“Từ khi thần vào Giáng Thành vẫn chưa ra mặt trước quân, e là quân tâm không ổn.”

Trình Thiên Diệp biết rõ hắn nói rất đúng, đại quân từ Hán Trung đến có hai mươi vạn, trong đây hơn một nửa nhân số đều là quân đội một tay Mặc Kiều Sinh hợp nhất trong khi công chiếm Phong Đô ở Nam Trịnh.

Trong đó rất nhiều người chưa từng thấy mặt của Chúa công Trình Thiên Diệp, thậm chí đây còn là lần đầu tiên bước vào quốc thổ Tấn quốc.

Hôm nay Mặc Kiều Sinh đã vào Giáng Thành, nhưng chưa ra mặt, quả thực bất lợi với việc ổn định quân tâm, để lâu dần có lẽ sẽ bị người cố tình lợi dụng.

Mặc Kiều Sinh trông thấy vẻ mặt Trình Thiên Diệp hơi buông lỏng, vội vàng cố gắng: “Thần ra đứng trên đầu thành, giám sát chiến sự, tuyệt đối sẽ không tùy ý làm bậy, nhất định không sao.”

Trình Thiên Diệp suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được. Chàng thay chiến bào, không được mặc giáp. Ra ngoài thôi.”

Mặc Kiều Sinh vui mừng thay chiến bào, vội vàng dùng bữa sáng, vừa ra ngoài cửa, thoáng chốc đã ngây ngẩn cả người.

Trình Thiên Diệp đứng đó chờ hắn, phía sau nàng là hai tiểu binh, đang khiêng một cái kiệu nho nhỏ.

Mặc Kiều Sinh bỗng đỏ mặt: “Ta... Ta sao có thể ngồi cái này?”

Trước mặt Chúa công, sao hắn có thể ngồi kiệu.

Trình Thiên Diệp phủi phủi xiêm áo: “Muốn lên tường thành, ngồi vào. Không muốn ngồi, về nằm.”

Vì vậy vào sáng sớm, sương mù dần tiêu tan, binh sĩ trên đầu thành bận rộn chuẩn bị công sự chợt giật mình nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Chúa công của bọn họ đi phía trước, sau lưng là Đại Thứ trưởng ngồi kiệu đi theo.

Hai người leo lên sườn núi dọc theo tường thành, đến đầu tường, đi vào bên trong địch lâu phòng ngự kiên cố nhất trên tường thành.

Có lẽ là do ánh mặt trời sáng chói chiếu lên người, cả khuôn mặt của Đại Thứ trưởng Mặc Kiều Sinh đều như đang ửng hồng.

Nhóm Trương Phức đang thương thảo chiến vụ hôm nay trong địch lâu, trông thấy Mặc Kiều Sinh sau lưng Trình Thiên Diệp, ai nấy đều lấy làm kinh hãi, nhưng lập tức thân thiết chào hỏi hắn.

Trương Phức còn gật đầu hỏi han: “Thương thế của Đại Thứ trưởng không sao chứ? Có thể đi ra ngoài rồi hả?”

Lúc Mặc Kiều Sinh ở Biện Kinh thì Trương Phức lại ở Giáng Thành.

Khi Trương Phức trở lại Trịnh Châu thì Mặc Kiều Sinh đã xuất chinh đến Hạo Kinh.

Vì thế, hai người bọn họ tuy đều là người thân cận bên cạnh Trình Thiên Diệp, nhưng chưa tiếp xúc với nhau nhiều lắm.

Từ lúc ban đầu, Mặc Kiều Sinh đã mơ hồ nhận ra Trương Phức có lòng phòng bị hắn.

Nhưng lúc này, Trương Phức tựa hồ đã tháo gỡ được thành kiến với hắn.

Y thậm chí căn dặn Tiêu Tú bưng một cái ghế dựa tới cho Mặc Kiều Sinh.

Mặc Kiều Sinh đành phải ngồi xuống ghế, chắp tay trước ngực hành lễ nói tạ: “Đa tạ Trương tướng.”

Có lẽ bị thương lúc này cũng không phải chuyện xấu, Mặc Kiều Sinh thầm nghĩ, hắn thật cao hứng vì mình có thể được người bên cạnh Chúa công chấp nhận.

Trình Phượng đi đến cạnh hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn.

“Không sao chứ.” Trình Phượng nói.

Mặc Kiều Sinh dùng ánh mắt ý bảo đừng lo lắng.

Trình Phượng ngắm nhìn doanh địa quân địch ở xa xa, nói: “Những ngày qua, trong quân địch chỉ có Công Tôn Liên của Lữ Tống, Phượng Túc của Lý Văn Quảng là khó giải quyết nhất. Còn lại đều là hạng người tầm thường.”

Mặc Kiều Sinh: “Hai người kia, lúc ở thành Biện Châu, ta cũng từng cùng kề vai chiến đấu với họ, cũng có chút hiểu biết. Phượng Túc dụng binh vững vàng. Công Tôn Liên lại cương trực dũng mãnh, một thân ngạo khí.”

Hắn và Trình Phượng trao đổi ánh mắt.

Trình Phượng giơ ngón tay làm hình lưỡi dao, kéo xuống phía dưới: “Vậy trước tiên ra tay từ hắn.”

Ánh mặt trời nhảy nhót trên lưng núi, ráng chiều phủ lên tường thành hoang vắng.

Đại quân của địch nhân lại đến dưới thành.

Tương quốc đại tướng quân Công Tôn Liên thúc ngựa hoành thương, khiêu chiến tiền quân.

Mặc Kiều Sinh gọi Dương Thịnh tới: “Ngươi ra đi, nhớ kỹ chỉ được bại không được thắng, chỉ cần tận lực khiêu khích, dụ hắn dẫn binh truy kích. Trình Phượng Tướng quân sẽ dồn trận cho ngươi.”

Dương Thịnh bật cười: “Tướng quân, cái này hơi khó rồi. Trên chiến trường ty chức còn chưa bao giờ chủ động rút lui.”

Mặc Kiều Sinh: “Thủ cấp có một nửa của ngươi.”

Dương Thịnh dẫn lệnh ra khỏi thành.

Trình Phượng và Mặc Kiều Sinh bắt tay, đeo cường cung, cùng ra khỏi thành.

Tiếng trống dồn dập, khói lửa nổi lên tứ phía.

Trình Thiên Diệp chắp tay sau lưng đứng trong địch lâu, nhìn tường thành phía dưới, quân mã song phương đều tự triển khai trận thế.

Hai quân giao nhau, tên bay đầy trời, quân lính giơ khiên, từng bước tiến lên.

Kỵ binh tung hoành, cát vàng bốc lên cuồn cuộn.

Trong lớp bụi mù, Trình Thiên Diệp nhìn thấy một màu trắng bạc đi thẳng đến chỗ địch quân màu lam khổng tước.

Trên người hai vị đại tướng quân đều tự dấy lên chiến ý ngút trời, xông vào nhau.

Song phương giao chiến một lát, đã thấy màu trắng bạc quay ngựa, màu lam gắt gao theo sát.

Trình Phượng canh giữ trên đường, duỗi tay, cầm cung lắp tên, chỉ nghe tiếng vun vút của hàng loạt mũi tên.

Màu lam khổng tước chói mắt sau màn cát vàng chợt lóe lên rồi ánh sáng dần dần biến mất.

Trình Thiên Diệp khép hờ mắt.

Chúng ta thắng một trận.

Đóng tại phía nam thành trì, đại quân Tấn quốc từ Hán Trung đến, bày trận cánh nhạn, triển khai hai cánh, đánh bọc theo hai bên sườn của quân địch.

Quân địch hao tổn một đại tướng, lại bị viện quân Hán Trung bọc đánh, nhất thời khí thế giảm nhiều, thối lui ra ngoài ba mươi dặm.

Một tháng bị ba nước liên quân vây khốn, binh lính Tấn quốc bị đè nén đã lâu, rốt cuộc lần đầu nếm được tư vị thắng lợi.

Bọn họ hãnh diện mở cửa thành ra, nghênh đón đại quân từ Hán Trung chạy đến trợ giúp vào thành.

Trong ngoài thành Giáng Châu, bóng tối che lấp hơn một tháng đã bị quét sạch, toàn cảnh vui sướng.

Đến khi mặt trời ngã về tây, hưng phấn và nhiệt tình của binh lính còn chưa dứt.

Hạ Phỉ đi qua, nhìn thấy các tướng sĩ đang phấn khởi bàn luận trận thắng ban ngày.

Nàng đi đến trước trướng Chúa công, đang muốn đi vào.

Thính giác nhạy bén, nàng nghe thấy trong trướng có tiếng bước chân rất nhỏ.

Chúa công còn chưa trở về, như vậy bên trong chỉ có thể là tướng quân Mặc Kiều Sinh.

Hạ Phỉ ngăn vệ binh muốn đi thông báo ngoài cửa lại.

Vốn xuất thân ám vệ, nàng lặng lẽ nương theo bóng tối lẻn vào bên trong trướng.

Nàng biết rõ Chúa công và Trương đại nhân đều vô cùng tín nhiệm vị tướng quân này.

Nhưng đối với nàng, vị tướng quân này chỉ là một người xa lạ mới quen.

Làm thiếp thân thị vệ của Chúa công, nàng cảm thấy mình cần phải hiểu rõ vị tướng quân này.

Xem xem lúc Chúa công không ở đây, hắn sẽ làm những gì trong trướng của Chúa công.

Truyện Chữ Hay