"Nó to quá... Đáng sợ quá..."
Sao nó lại có thể lớn đến vậy chứ?! Nó là sinh vật ngoài hành tinh rơi xuống nhà cô à?!
Khi cơn ác mộng dài cỡ ngón tay đó bò lên tay cô, Yvonne suýt thì ngất tại chỗ. Cô vẫn còn run rẩy trước ký ức đó trên đường tới nhà hàng. Chính tại trải nghiệm kinh khủng đó mà cô vẫn chưa thôi run rẩy trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Elsa chỉ có thể cố gắng an ủi cô. "Thì, có lẽ bởi vì thời tiết ở đây ẩm ướt hơn. Lũ gi*n sâu trong đất liền mà tớ từng gặp không to đến thế này."
Đây chính là ví dụ hoàn hảo cho ảnh hưởng của môi trường sống, hay còn gọi là hiệu ứng cam quýt. Cam phát triển tốt ở miền nam, nhưng nếu trồng ở miền bắc, sẽ chỉ ra quả nhỏ và chua. Đó là bởi vì cây và động vật sẽ thích ứng và thay đổi tùy theo môi trường chúng sống.
Thị trấn ven biển nằm ngay sát đại dương và có khí hậu nhiệt đới hơn. Nhờ thời tiết nóng ẩm hơn những nơi khác, nơi đây là vị trí hoàn hảo cho sự sinh trưởng của côn trùng, cho phép chúng phát triển lớn gấp nhiều lần kích cỡ thường thấy.
"Đừng nói nữa... Tôi không muốn nghe tên thứ đó!!!" Không muốn nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó, Yvonne ôm tay Elsa chặt hơn.
Sinh vật đen đúa đó đã biến mất vào một xó xỉnh nào đó trong căn phòng, khiến Yvonne quá sợ để bước chỉ một bước vào căn bếp. Cô đã cầu xin Elsa hóa phép ra một quả cầu nước để rửa bàn tay đã chạm vào sinh vật bẩn thỉu đó. Cô rửa nó phải đến hai mươi lần mới thôi.
Mặc dù cách cô ấy phát hoảng rất đáng yêu, Elsa lại không đủ tỉnh táo để khắc biểu cảm hoảng sợ ấy vào trong tâm trí.
C-Cô đang chạm vào...
Có lẽ bởi cô ấy vẫn còn sợ, hoặc có lẽ cô ấy chỉ muốn cảm thấy an toàn hơn, Yvonne càng ngày càng dựa nhiều vào Elsa trong khi vẫn khoác tay. Yvonne không nhận ra mình đang làm gì, nhưng tim Elsa đang mất hoàn toàn kiểm soát do việc đụng chạm thân mật này. Cô không thể suy nghĩ rõ ràng được.
Mặc dù cô vẫn luôn tích cực tán tỉnh Yvonne, việc đột ngột thân mật với cô ấy khiến cô bất ngờ. Việc này cũng giống như có một con mèo bình thường kiêu kỳ và thiếu thân mật lại đột ngột đến ngồi vào lòng cô vậy. Nhìn thấy Yvonne thiếu phòng bị như vậy khiến tim cô loạn nhịp.
Tuy vậy, kể cả khi mặt Elsa đang đỏ lựng lên, cô cũng cảm thấy có chút thất vọng. Yvonne vô tư đụng chạm với cô là bằng chứng cho sự thật phũ phàng rằng cô ấy có lẽ chưa bao giờ xem Elsa như đối tượng đáng để tâm đặc biệt đến. Các cô gái sẽ chỉ vô tư ôm bạn thân mình thế này thôi. Yvonne có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến việc tiếp tục phát triển mối quan hệ của họ theo hướng mà Elsa muốn. Suy nghĩ ấy làm dậy lên cảm giác đau khổ trong cô.
Đáng ra cô phải biết rằng bảo Yvonne cô thích cô ấy nhiều đến thế chỉ làm cho cô ấy không nghiêm túc coi trọng lời tỏ tình của Elsa...
Nhưng cô không nên đòi hỏi quá nhiều. Cô thỏa mãn với tình cảnh hiện tại. Hai người họ cứ giữ nguyên hiện trạng thế này có khi lại tốt hơn... Elsa tiếp tục có những suy nghĩ đáng trách này khi cảm nhận sự mềm mại đang ép vào cánh tay cô.
Elsa muốn tiến tới bước tiếp theo với Yvonne càng sớm càng tốt, bằng cách nào cũng được. Đó là điều duy nhất cô khao khát lúc này.
"Cô ổn chứ? Mặt cô đỏ lắm đấy."
"...Có lẽ là do hôm nay nóng quá thôi!"
Đó là một lời nói dối trắng trợn. Sắc hồng trên má nàng nữ chính không liên quan gì đến cái nóng mùa hè, mà là do những suy nghĩ hư hỏng trong đầu cô.
"Nếu cô thấy nóng, thì tôi có lẽ không nên ôm ghì lấy cô thế này," Yvonne nói. Cô vô tư thả tay ra, và sự mềm mại cũng theo đó mà biến mất.
WAAAH! Elsa khóc thầm.
Đáng ra cô không nên nói gì cả!
***
"Cô muốn dành ngày hôm này thế nào, thưa tiểu thư?" Sau khi tới Nhà hàng Gió Biển, Elsa mang cốc trà miễn phí dành cho khách cho Yvonne với nụ cười trên môi.
Hôm nay, Yvonne không mặc gì đặc biệt. Cô chỉ mặc một chiếc áo vải nhạt cùng một chiếc váy bông mà thiếu nữ miền biển vùng này thường mặc. Cô trông không khác gì những cô gái khác. Ngoài mái tóc vàng óng ả mà cô đã buộc lên thành búi, không có gì cho thấy cô từng là con gái nhà công tước với địa vị danh giá cả.
"Đừng gọi tôi như thế! Thật sự... Tôi có đem theo một cuốn sách, nên tôi chỉ cần một chỗ ngồi thôi, cũng như lần trước ấy."
Yvonne khó chịu với việc Elsa chọc cô với danh hiệu đó, vì cô từ lâu đã không còn là "tiểu thư" nữa rồi. Bây giờ, sau khi đã mất tước hiệu, cô chỉ là một cựu quý tộc, không khác gì một thường dân cả.
"À, đúng rồi. Evie, nhà hát của thị trấn có chương trình mới đấy. Cậu có muốn đi xem cùng tớ không?" Nhìn vào tấm áp phích dán trên tường nhà hàng, Elsa ngay lập tức đề xuất lần đi chơi tiếp theo của họ. Đó là một vở kịch chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết về một cô chủ và người hầu của cô đang rất nổi gần đây.
"Tớ có nghe là kết thúc vủa vở kịch không giống với kết thúc cuốn tiểu thuyết... Cậu cũng hứng thú, đúng không?" Elsa đã nhìn thấy bìa cuốn tiểu thuyết mà Yvonne mang bên mình mọi lúc, và nó chính là câu chuyện được chuyển thể: Khu Vườn Bí Mật.
"Dù vậy, tớ mới chỉ đọc cuốn đầu tiên thôi... Nếu chúng ta cùng đi xem vở kịch, cậu không được spoil bất cứ điều gì đâu đấy!"
"Hmph... Cô nói như thể tôi đã đồng ý đi rồi ấy." Ôm lấy cuốn sách của mình, Yvonne ngoảnh đầu đi với đôi má ửng hồng.
"Cậu không đi được à?"
"Nếu tôi không bận trong kỳ nghỉ tới... có lẽ tôi sẽ đi được."
Quá tuyệt! Elsa phấn khởi cực độ khi Yvonne chấp nhận lời mời.
"Dù vậy... Sao hôm nay cô không thay đồng phục hầu gái à?" Yvonne đã cảm thấy có gì đó sai sai trên đường tới đây. Chỉ khi họ đến nhà hàng và thấy những cô hầu gái đang đón khách thì cô mới nhận ra vấn đề là gì.
"Vì trời nóng nên tớ để đồ lại phòng thay đồ. Bọn tớ được thay đồ trong nhà hàng."
"À, vậy là các cô có thể thay đồ trong đó... Ê, chờ chút đã?!"
Nếu vậy, thì hôm đó-
Sau một vài giây đứng hình, sự bối rối của Yvonne chuyển thành giận dữ khi cô hiểu ra. Lúc cô nàng này thay đồ trước mặt cô, cô ấy đang chọc cô![note55036]
"Lần trước đúng là cô đang trêu tôi!!!"
Elsa tinh nghịch lè lưỡi và nhanh nhẹn biến vào trong nhà hàng như một con mèo trước khi Yvonne có thể làm bất cứ điều gì.
...
Vào buổi sáng, quán khá vắng khách. Yvonne tìm được một chỗ khá im ắng để ngồi và bắt đầu tận hưởng việc đọc sách ngày nghỉ.
So sánh với thế giới hiện đại với những tiến bộ về kỹ thuật, thế giới này còn không có điện thoại hay máy tính chứ đừng nói đến Internet, nên có ít cách giết thời gian hơn nhiều. Nhưng may là lại có rất nhiều cuốn sách thú vị, nên đọc sách đã trở thành thú vui lớn nhất của Yvonne.
Hoàn toàn đắm chìm vào quyển sách, Yvonne trở nên phấn khích trước câu chuyện tình của hai cô gái vượt qua rào cản giai cấp.
Cuối cùng họ cũng đến bước này... Cô chủ và nàng hầu cuối cùng cũng đồng ý bỏ trốn cùng nhau!
Cô rất háo hức muốn biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo!
Sau khi đọc đến một điểm dừng chấp nhận được, Yvonne miễn cưỡng đóng sách lại.
"Xin lỗi, tôi có thể xem thực đơn được không?"
"Cô muốn gọi đồ ạ?"
"Vâng."
Yvonne thấy có lỗi khi chiếm chỗ cả ngày, và mặt cô cũng không dày đến thế, nên cô gọi đồ gì đó sẽ thoải mái hơn. Thêm nữa, cô cũng không thể nhịn đói mà chờ Elsa tan làm được. Tốt hơn là gọi món gì đó để ăn. Như thế, khi Elsa được nghỉ, họ sẽ có thể ăn cùng nhau.
"Hở? Thực đơn thay đổi rồi à?"
"Nhà hàng chúng tôi vừa có thêm một vài lựa chọn!" Nàng hầu nói và đưa thực đơn ra với nụ cười trên môi.
Yvonne cầm lấy nó. "Để xem nào... Nhà hàng có thêm món đặc biệt nào à?"
Tuy vậy, khi Yvonne lật tới trang mới nhất, cô suýt thì bóp nát cuốn thực đơn.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trải nghiệm tình yêu các nàng hầu của chúng tôi dành cho các chủ nhân!
Dịch vụ Đặc biệt:
♡ Một nàng hầu sẽ làm phép tăng độ ngon miệng ♡
2 đồng bạc mỗi lần
♡ Một nàng hầu sẽ âu yếm đút cho bạn ăn ♡
5 đồng bạc mỗi lần
♡ Một nàng hầu sẽ cùng bạn dùng bữa ♡
10 đồng bạc mỗi giờ
Chú thích: Chấp nhận đặt trước.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Mấy dịch vụ mới đáng ngờ đó là sao chứ?!"
"À, chúng hả," Elsa nói. Không như Yvonne, người đã lao thẳng tới bên cạnh Elsa đang bê đĩa, cô hoàn toàn bình tĩnh. "Dạo này đối thủ cạnh tranh của bọn tớ có vẻ tăng lên, với lại đánh cá mùa hè bị cấm, nên giá nguyên liệu tăng mạnh. Gần đây ông Sent rất lo lắng về lợi nhuận nhà hàng, nên bọn tớ nghĩ ra cách này. Bọn tớ cũng được tăng lương nếu thu nhập của nhà hàng tăng lên, nên tớ nghĩ đây là điều tốt."
"'Tốt' cái con khỉ!!!" Yvonne nắm chặt cuốn thực đơn và cao giọng, "Lũ khờ này! Cô định làm gì nếu bị một khách hàng biến thái nào đó quấy rối hả?!"
"Ổn thôi mà! Bọn tớ chỉ ngồi cạnh khách hàng, rót rượu cho họ, và giúp họ ăn thôi. Không còn gì khác đâu." Elsa mỉm cười và nhún vai. Cô ấy trông hoàn toàn không lo lắng chút gì.
"Nếu có chuyện khác xảy ra thì sao?"
"Tớ có thể tự vệ mà, cậu biết chứ? Tớ khá tự tin vào ma thuật của mình đó." Elsa đặt đống cốc đang bê xuống và tự hào vỗ bộ ngực khiêm tốn.
Khi nói về Elsa, có một điều là chắc chắn: cô là thiên tài pháp thuật của vương quốc Oz. Cô ấy giỏi chiến đấu hơn phần lớn những người khác.
"Nếu tớ không muốn làm những việc đó, tớ chỉ cần bỏ cái phù hiệu này đi thôi." Cô chỉ vào phù hiệu đang đeo trước ngực. Chỉ những cô hầu thực hiện những dịch vụ đặc biệt mới đeo chúng.
"Không phải cô đang đeo nó đấy à?!"
"Đằng nào thì cũng không giống như cậu tưởng tượng đâu, Evie... A, có khách hàng đang gọi tớ. Chờ tớ chút nhé."
Không thể chấp nhận được.
Elsa không hiểu.
Là nữ chính một trò chơi otome[note55037], cô ấy hoàn toàn không biết những "dịch vụ đặc biệt" này sẽ dẫn đến điều gì!
Đây không phải chuyện đùa!
Yvonne không hiểu được cảm xúc đằng sau sự khó chịu cô đang cảm thấy là gì. Cô chỉ biết cô phải ngăn điều gì đó lại.
Tay nhanh hơn não, cô nắm lấy cổ tay Elsa.
"...Evie?" Elsa chớp mắt ngạc nhiên, vì Yvonne trông hoàn toàn nghiêm túc.
"Khách hàng nào cũng có thể tự chọn ra một cô hầu, đúng không?" Yvonne nghiêm nghị nói.
"Ờm, đúng?"
Elsa không biết ý Yvonne là gì.
Cô chỉ cảm thấy tay Yvonne nắm cổ tay mình chặt hơn.
"Nếu thế thì, tôi chọn cô."