... Cô thực sự đang đi quá giới hạn, nhỉ?
Nhìn thấy đôi vai run rẩy của Elsa, cô mới nhận thức được việc „bắt nạt“ lần này nghiêm trọng đến mức nào. Nhưng ngoài lựa chọn không điểm, hệ thống luôn đưa ra những lựa chọn cơ bản là bắt cô phải lấy mạng nữ chính.
Và nếu cô không thể hoàn thành nhiệm vụ bắt nạt...
Hoàn cảnh của cô sẽ còn trở nên tệ hơn.
Nếu cô thất bại thêm một lần nữa, hệ thống sẽ trừng phạt cô bằng cách khiến cô thực sự bị kết tội phản nghịch.
Và cô sẽ không phải người duy nhất gánh chịu hậu họa – cha mẹ cô cũng sẽ phải chịu một số phận khủng khiếp. Cô phải tránh số phận đó bằng mọi giá, và do đó không có cách nào khác ngoài bắt nạt Elsa.
Yvonne cảm thấy cực kỳ có lỗi. Dù việc này không hề công bằng với Elsa, cô chỉ có thể xin cô ấy chịu đựng thêm một chút nữa.
„Không... Không sao đâu,“ Elsa nói, thấy được cuộc đấu tranh nội tâm của Yvonne. Cứ như để an ủi cô, Elsa tiếp tục nói với giọng run run: „Tớ sẽ chấp nhận mọi điều cậu muốn làm với tớ, dù có kỳ lạ thế nào đi nữa...“
Điều đó thật không thể tin nổi.
...Sao cô ấy lại làm như Yvonne là đứa biến thái với xu hướng tình dục kỳ quặc vậy?!
Yvonne muốn nói gì đó để phản bác lại những lời sai lệch đó, nhưng khi cô để ý thấy nụ cười của Elsa đang trên ngưỡng tắt ngúm, cô ngậm chặt miệng.
„Evie... Tớ có thể biết việc „bắt nạt“ lần này sẽ kéo dài bao lâu không?“ Elsa cúi đầu hỏi, tay nắm chặt lấy viền váy.
Yvonne đã vô thức thả lỏng khi họ tới đây, nhưng cô ngay lập tức căng thẳng trở lại khi nghe câu hỏi bất ngờ. Cô có thể cảm nhận được có gì đó không ổn trong cách mà Elsa hỏi và vội vã trả lời: „Không lâu đâu! Chúng ta sẽ xong hết trước khi vào tiết!“
Đồng hồ đếm ngược của hệ thống chỉ được đặt ba mươi phút. Chỉ cần Elsa nhịn được, họ sẽ không lỡ tiết tiếp theo. Nhưng nếu cô ấy không nhịn được... Yvonne không muốn nghĩ về hậu quả một chút nào.
„Được rồi. Đã rõ.“
Elsa ổn định lại hơi thở và hít sâu. Lần này, có vẻ như nàng nữ chính không thể bình tĩnh đối đầu thử thách như mọi lần.
Vẫn còn mười lăm phút.
„...“
Khi họ mới bắt đầu, Elsa vẫn có thể duy trì một tư thế tự nhiên, gượng cười, và nói chuyện phiếm với Yvonne. Nhưng cô nhanh chóng mất đi sự điềm tĩnh đó. Hai người họ chìm vào im lặng và để thời gian chậm chạp trôi qua.
Yvonne không cưỡng lại được mà nói, „Ờm, nếu cô thực sự không nhịn được nữa, thì đừng cố quá. Tôi sẽ giúp cô dọn sạ-„
Sự ăn năn đang dày vò cô, và Yvonne đang cố vắt óc nghĩ cách cứu lấy tình huống này, mà không để ý nhiều đến lời mình vừa nói.
Nhiệm vụ chỉ yêu cầu „ngăn không cho Elsa dùng nhà vệ sinh“, không bao gồm cả việc ngăn Elsa tự... ra tại chỗ, nên-
„Đừng có đùa như thế!!!“
Yvonne giật mình. Có phải đó là do tình huống hiện tại của Elsa không? Cô ấy vừa nói với âm điệu gần như gầm gừ.
Trong trò chơi, Elsa luôn có vẻ là một nàng nữ chính cổ điển: nhỏ nhắn, đáng yêu, và hậu đậu, cứ như một con thỏ con vô hại.
Nhưng ai cũng biết kể cả một con thỏ cũng biết cắn trả nếu bị dồn vào đường cùng.
„Tớ không muốn... Tớ không muốn điều đó xảy ra...“ Elsa nức nở, cảm xúc của cô bắt đầu trào ra một cách mất kiểm soát. Dù cô có muốn được bắt nạt, điều đó không có nghĩa cô muốn Yvonne thấy mình trong tình trạng thảm hại như vậy.
Dù có nhìn theo hướng nào, một thiếu nữ đứng đắn trong đỉnh cao thanh xuân sao lại có thể ổn với việc mất kiểm soát bàng quang ngay trước người mình thích chứ?!
Đó là một lằn ranh không bao giờ được vượt qua. Lòng tự tôn của cô không cho phép điều đó.
„T-Tôi xin lỗi! Tôi rất xin lỗi!“ Yvonne sốc đến mức cô xin lỗi liên hồi. Khi cô nghĩ về điều đó, tất nhiên, cô gái bình thường nào lại ổn với việc này chứ? Đó là một gợi ý không thể chấp nhận được.
Nhưng mà, có vẻ Elsa cũng là một cô gái bình thường nhỉ? Yvonne có hơi nhẹ nhõm khi nhận ra điều này.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Từng giây một, tình huống càng trở nên căng thẳng.
Vẫn còn mười phút.
Cô không nhịn được nữa…
Tay ghì chặt viền váy đồng phục, bụng dưới sưng lên, Elsa có cảm giác như chỉ thở thôi cũng sẽ khiến cô mất kiểm soát.
Mắt cô đỏ hoe và đôi chân run lẩy bẩy, cố gắng giữ cơ thể đứng thẳng.
Dù vậy, cô không còn đủ sức đứng nữa.
Cô bắt đầu lắc lư nhẹ.
Cô không thể… nhịn thêm được nữa…
Elsa không thể nói gì trước khi chân cô sụm xuống và cô ngã về phía trước.
“Cẩn thận,” Yvonne nói, và dùng một tay ôm lấy Elsa theo bản năng để ngăn cô khỏi ngã xuống. Cô đã đòi hỏi quá nhiều ở Elsa, nên nếu Elsa vì cô mà bị thương, cô sẽ không bao giờ tự tha thứ cho mình.
Sự tiếp xúc đột ngột khiến Elsa càng thêm đỏ mặt.
Giật mình vì cái ôm, cơ thể Elsa thả lỏng trong một khoảnh khắc và cô són ra một chút.
Khi cô nhận ra điều vừa xảy ra, một cảm giác xấu hổ mạnh mẽ trồi lên trong cô.
“Cô không đụng vào đâu hay trật khớp chân, đúng không?” Yvonne hoảng hốt hỏi. Cô lo lắng vì do lí do lạ lùng nào đó, vai Elsa run rẩy còn dữ dội hơn sau khi được Yvonne ôm. Cô tưởng rằng Elsa đã bị thương ở đâu đó. Tim cô gần như ngừng đập khi thấy khuôn mặt Elsa lúc cô ấy ngẩng đầu lên.
“…Yvonne, tất cả là lỗi của cậu.” Lời nói của nữ chính chứa đầy sự trách móc và mắt cô đỏ hoe như sắp khóc.
Vậy là những lúc thế này, cô ấy sẽ không gọi Yvonne bằng biệt danh…
“Tôi xin lỗi… Tôi rất xin lỗi…” Dù nói vậy, tim Yvonne vẫn đập thình thịch liên hồi.
Điều này không ổn…
Điều này cực kỳ không ổn…
Vì lí do nào đó, thấy Elsa như vậy đã đánh thức bản tính bạo dâm ẩn trong thân phận nữ phản diện của Yvonne.
Chuyện gì thế này…?
Elsa vẫn luôn đáng yêu thế này khi khóc sao? Cứ như cô ấy là một con người hoàn toàn khác so với cô nàng mặt dày suốt ngày bám lấy cô vậy.
Bây giờ, trông Elsa cứ như…
…Như đang bị Yvonne bắt nạt vậy.
Dù vậy, Yvonne đúng là đang bắt nạt cô ấy. Tuy nhiên, đây là lần đầu Yvonne thực sự trải nghiệm cảm giác bắt nạt người khác.
Cảm giác này thực chất là gì…?
Không ổn rồi… Kể cả cô cũng đang trở nên kỳ lạ.
May mắn thay, lương tri và lý trí cô có được từ kiếp trước đã chiến thắng. Cô làm dịu đi những dòng suy nghĩ quay cuồng và chuyển sự chú ý về Elsa một lần nữa.
“Có lẽ… sẽ dễ chịu hơn nếu cô đổi tư thế?”
“Mgh…”
Cả việc nói và đứng thẳng đều rất khó khăn với Elsa lúc này. Kể cả thở thôi cũng là một thử thách. Nếu Elsa có thể chuyển từ đứng sang ngồi, có lẽ cô ấy sẽ có thể nhịn lâu hơn một chút.
“Chúng ta thử ngồi xuống nhé…?” Nhưng khi nhìn quanh, Yvonne nhận ra không có chỗ nào để ngồi cả.
Ngồi bệt lên đất sẽ bắt cô ấy phải di chuyển quá nhiều và có thể sẽ phản tác dụng. Mặc dù sàn có vẻ sạch, họ vẫn đang ở trong nhà vệ sinh. Bắt cô ấy ngồi bệt xuống sẽ là vô lý.
“Hay là… cô ngồi lên người tôi đi?” Yvonne gợi ý sau khi suy nghĩ một lúc.
“Hở? Như thế nào…?”
“Ờ, thế này chăng?”
Elsa không ngờ tới việc xảy ra sau đó. Yvonne đỡ cô tới một góc của căn phòng.
“Không cần vội đâu. Đúng rồi, cứ dựa vào đó.”
Nhớ lại một cảnh cô đã thấy trong manga, Yvonne chống một tay vào tường và đưa đầu gối vào bên dưới váy Elsa cho đến khi nó chạm vào bức tường đằng sau. Cứ như vậy, cơ thể họ tạo nên một hình tam giác vững chãi.
Bây giờ, Elsa không cần di chuyển quá nhiều mà chỉ khuỵu gối một chút là ngồi được lên chân Yvonne.
Còn về loại manga gì đã dạy Yvonne tư thế này – hiện tại cô không có hứng thú nhớ lại cho lắm.
Cô cảm thấy như lý trí mình sẽ sụp đổ ngay khi nghĩ về việc đó.
Do đó, Yvonne không cho phép mình nghĩ quá nhiều. Cô chỉ cố tìm một cách chữa cháy cho tình huống mà không hề nhận ra mình bạo đến mức nào.
“Được rồi, tôi sẵn sàng rồi. Thử ngồi đi.”
“…”
Trái tim Elsa vốn đã đang loạn nhịp. Bây giờ, nó đập còn nhanh hơn nữa.
Cô chỉ thấy rằng… tư thế này… có hơi…
Cả hai người họ đều đang mặc váy đồng phục. Nếu cô cứ thế mà ngồi xuống, chỗ nhạy cảm của họ sẽ chạm nhau, chỉ được ngăn cách bởi lớp đồ lót.
Nhưng không còn lựa chọn nào khác, Elsa chỉ có thể nuốt cảm giác xấu hổ vào trong mà ngồi lên người Yvonne.
“Đúng rồi, cứ thế. Từ từ thôi…”
Chuyện này cứ như đang xem một con tàu vũ trụ cập bến trạm vũ trụ vậy, cũng có cùng cảm giác tinh tế, linh thiêng và nghiêm trọng. Yvonne cuối cùng cũng thả lỏng được người khi Elsa an toàn ngồi được lên đùi cô.
Hơi ấm và cảm giác da chạm da chạm tới Elsa. Mặt cô càng thêm đỏ với việc đụng chạm gần gũi đến phi lí này. Yvonne không biết, nhưng não Elsa đã chập mạch vì quá nhiệt.
Mặt cô ấy gần quá.
Dù bình thường Elsa luôn chấp nhận rủi ro mà hành xử một cách táo bạo khi ở cùng Yvonne, nếu Yvonne làm điều gì đó còn bạo hơn cô ấy, Elsa sẽ đông cứng lại như bây giờ.
Tiếng thở hổn hển át lấy mọi âm thanh khác trong không gian chật chội đó.
„Sao vậy, chẳng phải cô bảo muốn được tôi bắt nạt à?“
Yvonne không thể cưỡng lại việc nói ra những lời đậm chất phản diện như vậy khi cô nhìn xuống nạn nhân của mình, một tay chống vào tường trong thế kabedon. Cô luôn bị chính đối tượng bắt nạt của mình dắt mũi, nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng cảm nhận lại được cái uy của một phản diện.
„Ngh... Hah, huff, haah...“
Elsa, tuy vậy, lại không có đủ khả năng để trả lời, thay vào đó chỉ có thể nhìn vào Yvonne với đôi mắt đẫm lệ, cố gắng chịu đựng tình huống oái oăm này trong đau khổ. Yvonne cảm thấy rằng đây có thể là thời điểm không tốt để lợi dụng tình huống, nên cô tập trung trở lại vào hiện tại. Cô nắm chặt tay Elsa và chuyển trọng tâm cô ấy lên đùi phải của mình.
Nhưng vừa giữ nguyên tư thế khó chịu này vừa đỡ cả trọng lượng cơ thể Elsa trong thời gian dài là rất khó. Yvonne biết cô không thể giữ được lâu, và chân đỡ của cô cũng đang mỏi và hạ dần xuống.
„K-Không, đừng-„
Elsa van xin cô, giọng nghẹn ngào như sắp khóc, cố gắng điều chỉnh tư thế và ôm lấy cổ Yvonne.
„Xin lỗi, nhưng tôi sắp tới giới hạn rồi...“
„...Đừng bỏ tớ đi mà, Tớ- Tớ xin cậu đấy...!“
Elsa sử dụng chút sức lực cuối cùng để nói ra những lời đó với giọng yếu ớt và run rẩy.
„...“
Yvonne vô thức nuốt nước bọt khi thấy Elsa như vậy. Có vẻ như việc bắt nạt của cô cuối cùng cũng „vượt rào“. Theo nhiều nghĩa.
„Augh... Augh...“
Elsa run rẩy dựa mình vào Yvonne, khuôn mặt đỏ đến bất thường. Hơi thở của cô ấy ngày càng gấp. Rõ ràng là cô khó lắm mới giữ nổi sự bình tĩnh và đang sắp sụp đổ tới nơi.
„...Một chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa thôi là chuyện này sẽ kết thúc.“
Có cảm giác như cô làm gì thì Elsa cũng chỉ khổ thêm, nên Yvonne không nghĩ ra được gì khác ngoài dùng một tay đỡ lấy mông Elsa và cố gắng hết sức để giữ thăng bằng.
Chỉ còn năm phút thôi!
Chỉ cần họ đủ kiên cường, chiến thắng sẽ là của họ!
Trong ánh sáng chập choạng của căn phòng, đôi môi hồng run rẩy, eo và bụng của Elsa đều rất mời gọi, lấy đi sự tập trung của Yvonne. Căn phòng lặng thinh, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt và tiếng thở nhẹ nhàng của họ. Không còn âm thanh nào khác, và sự tĩnh lặng xen một cách hoàn hảo giữa hai người họ.
10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 –!
„Hết giờ! Dorothy, xong rồi!“ Yvonne kêu lên. Đồng hồ hệ thống cuối cùng cũng về không. Yvonne phấn khích bắt tay Elsa, cứ như đang chúc mừng một vận động viên vừa hoàn thành chặng đua maratông. Sự tôn trọng và ngưỡng mộ vô thức hiện lên trên mặt cô. „Cô làm được rồi! Cô thực sự làm được rồi!“
„Ồ... Thật à? Ah... Tuyệt thật đó...“ nàng nữ chính nói với giọng khào khào. Sắc mặt cô xám như tro, như một hình vẽ trong manga, và đầu cô gục xuống ngay trước khi cô ngã sụm vào người Yvonne.
Cô đã vắt kiệt hết sức lực mình...
„ELSAAAAAAAAA!!!“
Dù sao thì, Yvonne cuối cùng cũng thành công hoàn thành nhiệm vụ bắt nạt hôm nay.
Chúc mừng. Nhiệt liệt chúc mừng.
Tuy nhiên, Elsa cạch không rủ Yvonne cùng đi hái hoa lần nữa trong một khoảng thời gian rất dài sau đó.
Lần này nữ phản diện đã chiến thắng.