“Ngày mới tốt lành~”
“......!”
Đây thực sự là ngày mới siêu thảm họa nha.
Mở mắt ra, Yvonne đã thấy chăn của mình bị chiếm mất rồi.
Sao con nhỏ này lại ở đây chứ?
Phải rồi... Hôm qua nổi hứng lên mời người ta vào ở cùng mà, cứ tưởng cũng phải mất mấy ngày mới chuyển đến được, ai ngờ đâu tối đến nhỏ về lại ký túc lấy mấy đồ cần thiết rồi dọn luôn qua đây.
“Hì hì~ Dáng ngủ của Yvie đáng yêu đến không ngờ nha~”
Cô ấy cười như thế, kiến người ta cảm thấy nếu như mà vén chăn lên thì mấy đóa hoa hồng hồng sẽ tràn hết ra đây ấy.
Nhưng mình là phản diện nên không dính chiêu này được.
“Đi ra đi.”
“Yvie có thể nghiêm khắc hơn chút hông?~”
“Ra… Ngay cho tôi!!”
Đối với con nhỏ này thì có lớn tiếng trách mắng cũng như đang khen thôi, thế nên kiểu nào thì Yvonne cũng cảm thấy khá là khó chịu.
“Vâng~”
Bị mắng mà còn cười hớn hở thế, chắc có mỗi con nhỏ này làm được. Ngồi dậy ngay cạnh bên, Elsa thon gầy trong chiếc áo của Yvonne trông có vẻ hơi rộng.
Là do ngực mình lớn hơn sao? Trông nhỏ không có vẻ gì vừa vặn trong bộ đồ mới nhận được cho lắm. Chắc hôm nào có thời gian rảnh nên dẫn nhỏ ra phố mua vài bộ mới được.
“Chẳng phải tôi chuẩn bị chỗ nằm cho cậu rồi sao?”
Yvonne bực bội, bất lực chỉ xuống bộ chăn nệm được gấp vuông vức, xếp gọn sang một bên ở dưới sàn phòng.
“Nhưng mà ngủ dưới sàn lạnh lắm á~ Nằm ở đây thoải mái hơn~”
Nói rồi cái tay táy máy cũng lại vòng qua ôm lấy hông Yvonne.
“... Cái con nhỏ này, được voi đòi Hai Bà Trưng hả?”
***
Hôm nay là ngày nghỉ.
“Yvonne này,… Mọi khi đều là cậu tự nấu ăn cả hở?”
“Đúng rồi, có chuyện gì sao?”
Cựu tiểu thư quý tộc mặc tạp dề đang ngậm dây buộc tóc và chuẩn bị buộc mái tóc dài vướng víu lên. Tiếp đến, cô rửa qua tay bằng vòi nước có lắp thủy ma thạch, rồi lấy ra bộ đồ ăn cho hai người, thao tác khá là điêu luyện.
Nhìn Yvonne đang trong chế độ làm việc nhà mà Elsa phải kinh ngạc, mắt chớp chớp. Cứ nghĩ Yvonne sinh ra vốn là quý tộc nên sẽ chẳng biết mấy công việc thường dân này nên cô đã định xuống bếp nấu ăn như một cô vợ đảm. Nhưng thật không ngờ Yvonne thế mà lại biết nấu ăn, thậm chí còn làm tốt đến thế.
Đó là bởi Elsa không biết rằng Yvonne có ký ức từ kiếp trước. Nếu là một vị đại tiểu thư quen sống trong chiều chuộng thì cảnh tượng này kỳ thực có chút bất thường, nhưng mức độ này đối với Yvonne mà nói lại khá đơn giản.
Với lại, đây không phải là manga. Làm sao mà có chuyện cô nào đó thực sự có thể biến thức ăn thành thứ sinh vật đen kịt, không rõ nguồn gốc được. Không thể nào, đúng không?
Thức tế, hầu hết mọi người nếu tìm hiểu cách nấu một chút thì có thể làm theo được thôi mà?
Nhìn Yvonne mặc tạp dề, tóc buộc đuôi ngựa đang tự làm cơm trong bếp mà Elsa hạnh phúc đến mức cả người cứ lâng lâng.
Ô ô ô~ Chẳng lẽ đây là thiên đường sao?
Hay nên nói là mình chết rồi nhỉ?
Elsa hạnh phúc đến mức sắp thăng thiên luôn rồi.
“Bữa sáng là bánh mì nướng với salad rau củ nhé?”
“... Tớ ăn gì cũng được hết!”
“Đừng lo, yêu cầu một chút cũng không sao đâu.”
Chỉ cần không phải chuyện gì quá đáng thì cô đều cố gắng khiến nữ chính hài lòng.
Dù sao thì nhỏ cũng là đối tượng bắt nạt quan trọng của cô mà.
Nói rồi Yvonne một tay cầm quả trứng gà gõ cái cộp vào bát sành, rồi đổ nửa bình sửa ban sáng ra bát, xong lại cho thêm hai thìa đường cát vào và quấy đều. Kế đến là dùng ma thuật kích hoạt hỏa thạch để nhóm bếp.
Cô bỏ một miếng bơ vào chảo, đợi đến khi tan hết thì đem mấy lát bánh mì nướng dày dày nhúng ngập trong hỗn hợp vàng nhạt đẹp mắt. Khi trứng đã thấm hết vào bánh mì, cô thả chúng vào chảo rồi chiến với lửa nhỏ, ngay sau đó, tiếng xèo xèo liền xuất hiện và mùi thơm ngào ngạt không ngừng tỏa ra.
“Thơm quá à...”
Elsa nuốt nước bọt, không nhịn được mà khẽ thốt lên.
“Món này đơn giản lắm. Cậu muốn ăn thì có thể tự làm. Trong nhà còn nguyên liệu đó.”
Nói rồi, cô chỉ cho Elsa chỗ để thực phẩm - trứng gà cùng một số loại rau theo mùaở trong tủ lạnh ở đằng kia.
Cô thường xuyên gọi tiểu thương mang ít rau củ tươi cùng bánh mì dễ bảo quản đến đây. Thi thoảng cô cũng đặt mua chút thịt mắc tiền và tự nấu ăn tại nhà.
Yvonne còn nhớ thiết lập cuối cùng của nữ chính là biết nấu ăn. Suy cho cùng, nữ chính của một otome game nếu không biết nấu ăn thì lấy lòng được đàn ông kiểu gì chứ?
Cô dù sao cũng từng là quý tộc, nếu tự đi chờ mà để cha biết được thì ông hẳn sẽ rất đau lòng.
Lần trước viết thư, cô không khéo lỡ nói đến vài việc làm thường dân. Kết quả là ông hồi âm lại bằng tâm thư dài mười mấy trang. Ông rất là dằn vặt bản thân và xin lỗi vì đã để con gái mình phải sống trong cảnh nghèo khó như hiện tại, lời lẽ thiểu não đến mức có phần đáng sợ.
Nhưng thực sự thì mức sống hiện tại cũng không tệ. So với mười mấy năm trước, lúc nào cũng cảm thấy gò bó, bất tiện vì bị một đống người hầu vây quanh, thì bây giờ lại tự do, thoải mái hơn nhiều.
Cô dùng thìa gỗ lật chiếc bánh nướng vàng óng lại.
Rất tiện lợi khi có phép thuật, và hầu hết mọi thứ đều có thể được thực hiện bằng phép thuật.
Tuy không có gas, nhưng vẫn có thể dùng hỏa ma thạch để nấu ăn. Không có tủ lạnh nhưng vẫn có tủ là từ băng ma thạch.
Thủy ma thạch có thể cho nước sạch liên tục mà giá lại không quá đắt. Chỉ cần một viên cỡ quả trứng gà với giá khoảng 50 xu đồng cũng đủ nước cho gia đình năm người dùng cả tháng, mà cô ở một mình thì có thể gần nửa năm.
Hỏa ma thạch thì hơi đắt một chút, so với thủy ma thạch thì chắc gấp đôi, nhưng dùng bền hơn.
Đắt nhất là băng ma thạch, vì phải làm lạnh liên tục nên nó rất nhanh hỏng, mà mỗi viên lại có giá đến hơn 10 xu bạc. Thế nhưng, vì nó để làm tủ lạnh bảo quan thực phẩm nên đối với Yvonne mà nói thì rất đáng đồng tiền bát gạo.
Ngon, xong rồi!
“Yvie này… Cậu là thần đúng không?”
Nhìn bánh mình vàng óng trong chảo đang tỏa ra mùi hương ngây ngất, Elsa xúc động đến mức nước dãi, nước mắt sắp trào ra đến nơi rồi.
“Không phải đâu.”
Trong lúc Yvonne đang dọn dĩa ăn ra thì hệ thống đột nhiên bật lên, làm cô sợ đến mức suýt trượt tay.
“Cậu sao vậy?”
Nhận thấy vẻ bất ổn trên mặt cô, Elsa lo lắng hỏi.
“Không, không có gì…”
Không phải thế.
Phải “bắt nạt” vào lúc này sao?
Ít nhất thì cũng phải để mình ăn cho xong đi chứ!
Nhưng chẳng còn cách nào nữa, cô đành lặng lẽ ngồi yên mà nhìn vào nó.
【Bắt nữ chính ăn đồ thừa.】
Lần này là ăn đồ thừa sao…
Chỉ cần mình đã nến qua thì vẫn tính nhỉ?
“Ơ?”
Cô lấy phần thức ăn trước mặt Elsa.
“... Hừ, quả nhiên cho một kẻ như cô ăn thế này thì thật là lãng phí.”
Lúc làm nhiệm vụ, cô phải vào vai phản diện, nếu không hệ thống sẽ không nhận diện được.
“Ăn bám thì cho ra dáng ăn bám đi…”
Nói rồi, Yvonne cắt một góc bánh mì nướng, và dùng nĩa cho vào miệng rồi đẩy trả dĩa lại cho Elsa đang không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt.
“... Thứ như cô chỉ đáng ăn đồ thừa của tôi thôi.”
Kết lời, cô hừ một tiếng.
Hừm… Diễn cũng không tệ lắm nhỉ.
Tốt rồi, vậy cũng được coi là “đồ thừa” rồi.
Hệ thống phản diện không có nhận định gì bất thường hết, vậy là hoàn hảo rồi, chỉ cần đợi nhỏ ăn nữa là được.
“...…”
Elsa ngồi đối diện cô, lặng im nhìn phần thức ăn vừa bị cắt mất một phần mà hai vai khẽ run run.
Nhìn thấy vẻ này, Yvonne cũng bắt đầu thấy bất an.
Làm sao vậy, làm sao thế này? Bộ bị cướp đồ ăn đối với cô ấy là tối kỵ hở? Nói mới nhớ… hình như nữ chính cũng có thiết lập tham ăn nữa. Theo nguyên tác thì có không ít plot và CG đi ăn nha.
… …!!
Ngẩng đầu lên, Elsa nhìn Yvonne với đôi mắt ngấn lệ, khiến tim cô run lên vì sợ.
… Ăn đồ thừa thực sự khó chịu đến vậy sao… Bắt nạt kiểu này là rất quá đáng ư?
Làm… Làm sao bây giờ…
Nhìn cô ấy run rẩy mở miệng mà Yvonne sợ tới mức nín thở.
“Ít nhất… ít nhất thì… cũng để tớ dùng dao nĩa mà Yvie đã dùng chứ! Cắn một miếng cũng không sao mà… Sao lại cắt ra rồi mới cho tớ chứ~!!”
… Ra là quan tâm đến chuyện đó à!?
“Chẳng phải dính nước bọt của người khác là bẩn sao? Cậu bị làm sao thế hả!”
“Đó mới là tinh túy đó nha! Làm lại đi… Lần này, cắn luôn đi!!”
Đôi mắt Elsa như rực lên tia lửa khi nhỏ nhất quyết đưa bánh mì nướng trong tay cho Yvonne.
“... Nếu tôi làm vậy thì cậu mới chịu ăn à?”
“Đúng á!”
Cái con người này... Hết thuốc chữa rồi.
Nhưng để khiến nhỏ chịu ăn ngoan ngoãn, Yi Fang không còn cách nào khác là phải nghiêng người về phía trước,
Cô lấy tay vén lọn tóc rối lên tai, tạp dề trên người vẫn chưa cởi, thiếu nữ xinh đẹp với tóc đuôi ngựa vàng óng đang hé mắt ngượng ngùng. Đôi môi mỏng của cô khẽ tách ra, hàm răng trắng đều thoáng lấp ló, và để lại một dấu vết trên chiếc bánh mì mềm mại. Vết cắn.
…...
Thình thịch, thình thịch.
Elsa nhìn mà mê mẩn.
Chỉ là đút cho cậu ấy ăn thôi mà, sao lại thấy cậu ấy khiêu gợi đến thế chứ?
Yvonne che nửa miệng, khẽ nhai từng chút một, đó là nghi thức ăn uống được dạy trong một gia đình quý tộc.
“Vậy là được rồi… Mau ăn phần còn lại nhanh đi!”
Nhìn con nhỏ ngốc kia ăn cái chỗ cô vừa cắn một cách vô cùng thích thú, Yvonne không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ngại ngùng.
Đây là bắt nạt… Đây rõ ràng là bắt nạt mà!
Sao người cảm thấy xấu hổ lại là mình cơ chứ!?