【Khu vực này không phù hợp với yêu cầu của hệ thống】
…...
【Khu vực này không phù hợp với yêu cầu của hệ thống】
…...
【Khu vực này không phù hợp với yêu cầu của hệ thống】
…...
Đã đổi nhiều chỗ như vậy mà vẫn không được. Phòng học thì có cửa sổ, dẫu có khóa lại thì cũng không được tính là “phòng kín”.
Vẻ mặt Yvonne dần trở nên lo lắng khi thời gian hạn định của hệ thống sắp hết.
Vì tính chất của nhiệm vụ nên lần này hệ thống cho thời gian chuẩn bị tận 30 phút, nhưng loay hoay tìm kiếm mãi đến sắp hết giờ vẫn chưa đâu vào đâu.
“Hửm? Cậu đang muốn tìm một chỗ để nhốt tớ lại hử~?”
Được Yvonne nắm tay dẫn đi khắp nơi, Elsa vui vẻ cực kỳ, từ cuối cùng nói ra chợt hào hứng hẳn.
“Đúng vậy đó, rồi cô biết chỗ nào được không?”
Yvonne giận dỗi nói.
“Ưm~ Kho vật liệu chắc được á.”
“...!”
Chỗ đó hình như được đó.
Cô nhớ lại có lần đến lớp đã từng thấy qua kho vật liệu chất đầy dụng cụ dùng cho giả kim thuật. Nó được xây dựng dưới lòng đất và chỉ có độc cửa ra vào, một căn mật thất hoàn hảo.
Nhưng mà cô cũng nhớ là nhà kho lúc nào cũng khóa cửa, không có chìa khóa thì không vào được.
Có tí thời gian thế này thì tìm đâu ra chìa khóa cơ chứ!
“Xem nè~”
Elsa lắc lắc chiếc chìa khóa kim loại nhỏ trong tay như đang làm ảo thuật rồi đặt vào tay Yvonne.
“Vừa hay tớ lại có chìa khóa nhà kho nè.”
Yvonne cảm thấy vẻ mặt của Elsa khi nhìn mình hệt như cún con đang đợi được khen vậy. Thậm chí cô còn lờ mờ thấy được cái đuôi đang vẫy vẫy sau lưng nhỏ nữa.
“Cảm...”
Yvonne, người muốn nhận lấy chiếc chìa khóa, đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai.
Chuyện này là sao chứ? Con nhỏ này muốn bị bắt nạt nên nhiệt tình bày cách đến thế à??
Chuyện này rất chi là quái dị nha!?
“... Sao cậu lại có chìa khóa nhà kho vậy?” Yvonne bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi.
“Mấy bạn trong lớp nhờ mình buổi chiều đến sớm để lấy dụng cụ nên đưa chìa khóa dự phòng cho mình á~”
Cô nháy mắt làm Yvonne cảm giác như có vài đóa hoa nhỏ đang bay về phía mình vậy.
Không đúng... Mặc dù nhỏ nói nghe vui vẻ vậy, nhưng đây đến tám phần là bắt nạt mà?
Không như cô ấy, người vừa chuyển đến ở học kỳ này, Yvonne đã đi học được một thời gian rồi nên biết nguyên liệu tinh luyện và dụng cụ sử dụng khá nặng và còn cực kỳ dễ vỡ nữa. Thế nên, căn bản là chẳng ai muốn tiếp nhận công việc này cả. Vậy mà lại giao hết cho một học viên mù mờ vừa mới chuyển đến?
Rốt cuộc là từ khi nào...
Chợt nghĩ rằng có kẻ nào đó đang bắt nạt Elsa sau lưng mình, trong lòng Yvonne liền lửa giận đùng đùng.
“Lối vào nhà khó ở tầng dưới kia rồi~ Chúng ta đi thôi.”
Cọt kẹt...
Cửa sắt nhà kho mở ra kêu ken két, sau khi Yvonne bước vào cũng nhẹ nhàng ken két đóng lại.
“Ý?... Chẳng phải cậu muốn nhốt tớ lại sao?”
Nhìn thấy Yvonne cũng theo sau mình mà bước vào nhà kho, Elsa không giấu nổi vẻ hoài nghi trên mặt.
Trước đấy cô còn tưởng nói đến cái trò bỏ mặc[note46502] đó, nhưng hóa lại chẳng phải sao?
“... Cô là con gái mà ở một nơi như thế này không thấy sợ sao?”
Yvonne nhíu mày khi ngắm nhìn xung quanh. Toàn là bụi bặm và mùi ẩm mốc. Đống nguyên liệu kia chẳng biết là lưu cữu ở đây đã bao nhiêu năm rồi nữa. Đã vậy, đến một ngọn đèn cũng không có, đóng cửa lại thì chỉ còn được chút ánh sáng leo lét dưới khe cửa.
Là nữ chính của một otome game, dĩ nhiên sẽ có một, hai điểm yếu rất nữ tính. Có như vậy thì đám nhân vật cần chinh phục kia mới được cơ hội kích hoạt cốt truyện chứ.
“Sợ hãi bóng tối” chính là một trong số đó.
Yvonne còn nhớ, theo cốt truyện tình cờ gặp được người định mệnh, là do nữ chính bị nhốt nên suýt chút nữa đã bạo phát ma lực nếu không có nhị hoàng từ trấn an. Mối quan hệ của cả hai cũng vì thế mà xích lại gần nhau hơn.
... Khoan đã, nói như vậy thì, chẳng phải mình vừa cùng Elsa tự tiến vào tình huống tương tự như vậy sao?
Trong lòng Yvonne chợt dấy lên dự cảm không lành, nhưng rồi lại bị chính cô xua tan ngay sau đó.
... Không, không, không, đây là bắt nạt cơ mà!
Sao mà lại có người đi thích kẻ ngày nào cũng bắt nạt mình chứ?
Sau khi vực lại tinh thần, Yvonne khóa trái cửa bên trong rồi đẩy chìa khóa ra ngoài khe cửa. Cuối cùng thì hộp thoại thông báo 【Thỏa điều kiện phòng kín】cũng chịu xuất hiện, và thời gian cho nhiệm vụ bắt đầu đếm ngược từ lúc đấy.
Theo lời Elsa thì năm nhất sẽ có tiết học giả kim vào giờ chiều nên chắc chắn sẽ phải mở cửa nhà kho. Thế nên không phải lo chuyện chẳng may bị nhốt cả ngày nữa.
Tốt rồi. Tiếp đến chỉ cần đợi một tiếng để hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Mất đi nguồn sáng, bên trong căn phòng kín liền tối đen như mực. Sau khi chìm vào bóng tối tĩnh lặng đến mức ngột ngạt ấy, Elsa vốn hay líu lo bên cạnh cô giờ lại đột nhiên im thin thít.
Nếu nín thở và nghe thật kỹ thì có thể nghe được từng làn hơi đang khẽ run trong tĩnh lặng ấy.
... Quả nhiên là đang sợ nhỉ.
May mà không bỏ mặc nhỏ một mình.
“Nếu cảm thấy chán thì cứ nói vài câu như mọi khi đi.”
Yvonne không nhịn được đành lên tiếng trước.
Tiếng thở bất chợt dừng lại một khắc, cảm giác như cô nàng vừa ngây người ra thì phải, rồi sau đó lại bật ra một tiếng cười.
“Cô cười gì chứ?”
“Tớ chỉ nghĩ là Yvie thật sự rất dịu dàng thôi... Vẫn như ngày trước, không có gì thay đổi cả.”
“... Nói cứ như thể ngày trước cô hiểu tôi lắm ấy.”
Dù cả hai có học cùng trường trước khi bị lưu đày thì cũng chẳng gặp nhau mấy.
Với lại, đây cũng chẳng phải dịu dàng gì.
Cô thầm nhủ trong lòng. Đây chỉ là hành động đáng khinh mà bản thân tự huyễn hoặc là đang đền bù cho vì phải bắt nạt cô ấy thôi.
... Sao cái con nhỏ này chẳng giận dỗi gì hết vậy? Ở cái chỗ tối đen như mực thế này đáng lẽ phải cực kỳ khóc chịu chứ...
Từ đó tới giờ, toàn là cô ép Elsa làm việc này việc nọ, ấy vậy mà nhỏ lại chẳng một lần từ chối.
Chẳng biết vấn đề nằm ở cốt truyện hay là tính cách mà nữ chính lại chẳng bao giờ phản kháng khi bị bắt nạt. Mặc dù Yvonne bị bắt nạt trước đó thì lại thay mặt đáp trả, nhưng nếu bản thân là nạn nhân thì cô ấy sẽ đón nhận một cách bình thản.
Theo cốt truyện thì thường có đàn ông vây quanh nữ chính và giải quyết mọi việc, nhưng ở cái xứ chó ăn đá gà ăn sỏi này thì đào không ra một tên nhân vật cần chinh phục. Cái chốn ngang tàng bạo ngược này không như học viện quý tộc ngày ấy, nếu cô cứ cam chịu như trước đây thì kết cục sẽ trở thành bánh bao thịt để người khác mặc sức dày vo thôi...
Nếu không thích thì cứ nói ra có phải là tốt hơn không...
Nghĩ đến cảnh Elsa chỉ mỉm cười khi bị bắt nạt, Yvonne lại cảm thấy lo lắng cực kỳ.
“Mặc dù rất tối tăm và đáng sợ... Nhưng tớ lại rất thích được ở cùng Yvie.”
“Còn tôi thì không thích ở cùng cô.”
... Mình buột miệng mất rồi.
Người cạnh bên chợt sững sờ.
“Nói vậy là… Yvie không thích tớ ư?”
Giữa bóng tối ấy, giọng nói run run ban đầu giờ đã trở nên nghẹn ngào một cách rõ ràng. Nhận thấy tình hình không ổn, Yvonne vội nhẹ giọng:
“Thật, thật có lỗi quá... Ý tôi không phải thế...”
Do tính đặc thù của nữ chính, Elsa sẽ luôn vô ý khiến người bên cạnh mình bị cuốn vào những biến cố nguy hiểm, hay là tự khiến bản thân phải đối mặt với những lựa chọn cam go… Con nhỏ quả thực hệt như một quả bom di động, lúc nào cũng có thể phát nổ bất kỳ được mà.
Thế nên Yvonne mới chọn cách thoát khỏi vòng xoáy hỗn loạn vô định đó, nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng bản thân mình lại bị trói chặt đến mức này.
“Híc... Hu hu hu...”
Thôi chết, không ổn rồi... Lúc này mà đểm cảm xúc của nhỏ bị giao động quá mức rồi chẳng may bạo phát ma lực thì tiêu mất.
“... Tôi không ghét cô mà.”
Hết cách, cô đành phải nói ra những lời ấy.
“Thật ư?”
“... Thật.”
Yvonne bất đắc dĩ nói, nhưng may thay nhờ vậy mà tâm trạng Elsa đã đỡ hơn phần nào.
“Vậy thì... Nếu phải chọn một giữa “thích” và “ghét” thì tớ sẽ là đâu?”
“... Cứ coi như là “thích” đi?”
Mặc dù chỉ là một câu nói lấp lửng nhưng cũng đủ khiến Elsa vui mừng khôn tả.
“... Tớ cũng vậy! ~Thích Yvie nhất ♡”
Giữa bóng tối ấy, tay phải cô bị một bàn tay mềm mại giữ lấy.
“Ừm... Có thể nắm tay cậu được không?”
“... Tùy cậu.”
Nếu việc này có thể khiến cô ấy bớt lo lắng phần nào thì… Yvonne cũng chẳng để tâm đến việc bị đụng chạm.
Nhưng ngay sau đó cô liền hối hận…
Là bởi vì những ngón tay dài mảnh khảnh xuyên qua kẽ ngón tay mà đan vào tay cô.
“Này... Đừng có nắm tay kiểu kỳ quắc như thế chứ!”
Yvonne nhịn không được mới than thở vài câu. Cô mừng thầm trong lòng bởi xung quanh đều tối đen như mực, chứ không thì cô đã không khỏi xấu hổ chỉ vì một cái chạm tay mà mặt đỏ bừng bừng thế này.
“Hì hì♡~”
Cún con cạnh bên phát ra tiếng cười khúc khích. Có thể thấy rõ là sau khi được chạm tay cô thì Elsa đã thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Thôi kệ đi, miễn nhỏ có thể bình tĩnh lại thì cách nào cũng được hết.
Đều là con gái cả, chỉ là nắm tay thôi mà, không sao cả... Không có gì hết!
Cô chỉ có thể thầm động viên bản thân trong lòng như thế, cầu nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi cái tình huống ngượng ngùng đáng xấu hổ này.
“Cái con nhỏ này, sao cậu cứ cam tâm tình nguyện để người khác bắt nạt vậy... Thiệt tình.”
“... Vì, chẳng phải cậu cần bắt nạt tớ sao?”
Nói rất bình thản, cứ như là đang nói chuyện hiển nhiên kiểu trời đẹp này nọ. Yvonne thậm chỉ còn có thể mường tượng được vẻ mặt Elsa nhàn nhạt cười khi nói điều đó nữa.
Cô ấy dùng từ “cần”.
Không phải “muốn” mà là “cần” bắt nạt.
“Tôi không bắt nạt cậu thì cũng không sao mà đúng không?”
“.........”
Nhưng đối với bản thân mình... Cô rốt cuộc là có hiểu tình huống này là gì không?
Từ lúc bàn tay phải bị nắm chặt, Yovnne cứ thấy lưng minh nóng ra, rồi cảm giác có gì đó cứ liên tục cuộn trào trong lồng ngực.
……
… Còn 27 phút.
Giữ nguyên việc nắm tay, Yvonne chăm chú nhìn vào hệ thống đang đếm ngược mà chỉ mình cô mới thấy.
Thời gian đã hơn phân nửa.
… Lạ thật.
Sao lại thấy thời gian trôi nhanh quá vậy?