"Là... Là giọng của chị!" Lâm Liên kích động nhảy khỏi chỗ ngồi, biểu cảm trên mặt thì có thể gọi là vui quá mà khóc.
"Sự cầu nguyện suốt thời gian dài của mình cuối cùng cũng có tác dụng! Ca ngợi thánh phụ, thánh tử, thánh mẫu Maria, thánh John St., thánh Peter St., Thánh Paul..."
Chà mẹ nó, ngươi định đọc tên cả nhà chúa Jesus và mười hai tông đồ của người một lượt à...! Chẳng lẽ ngươi cho rằng đối tượng cầu nguyện càng nhiều thì hiệu quả càng lớn sao! Coi chừng đọc nhầm luôn tên của kẻ phản bội Judas đấy...!
Khác với sự móc mỉa của Lục Sắt, các nam sinh trong lớp đều tập trung ánh mắt vào khu vực dưới cổ trên bụng của Lâm Liên, mỗi lần Lâm Liên làm một động tác kịch liệt nào đó, nơi ấy đều sẽ dao động mãnh liệt, đột nhiên đứng lên cũng không ngoại lệ.
Lục Sắt rất lịch sự, không để mình đắm chìm trong sự dao động đó, đương nhiên, hắn ngồi phía sau Lâm Liên nên cũng chẳng thấy được gì mấy, vấn đề trước mắt hắn bây giờ là nội dung câu nói khi nãy của Lâm Cầm.
Không biết mở cửa phòng học thế nào? Ngươi gạt quỷ chắc? Dù là Tiểu Giai cũng không dần tới mức độ này, huống chi là cái người đã tẩy não nó triệt để như ngươi?
Mặt khác, sao lại gọi ta đi mở cửa? Ai đồng ý làm bạn trai ngươi hả? Nói như vậy trước mặt toàn lớp...
Tương tự với sự phiền muộn của Lục Sắt, các học sinh lớp 2-1 (nhất là học sinh bản xứ của học viện Thanh Tư) cũng bắt đầu thảo luận xôn xao.
"Chị của Lâm Liên... Cái người bệnh tên Lâm Cầm đó vậy mà tới đi học sao? Nghe nói không phải cô ta bệnh sắp chết rồi ư?"
"Đừng có nói mò! Người ta là người thừa kế chính thức của tập đoàn Lâm Thị đó! Tôi mà có nhiều tiền như vậy thì cũng chẳng nỡ chết!"
"Lâm Cầm vừa nói Lục Sắt là bạn trai mình à? Lục Sắt không phải là bạn của tên quái nhân nhất trung Đông Sơn Bao Hưng Sao? Lâm Cầm là thiên kim tiểu thư trong số những thiên kim tiểu thư, sao lại coi trọng cậu ta?"
"Lục Sắt, cậu giỏi lắm!" Bao Hưng đẩy lưng Lục Sắt một cái, "Ngày đầu tới trường đã tán được trưởng nữ của tập đoàn Lâm Thị, đại nghiệp báo thù của cậu ngập tràn ánh sáng rồi...!"
"Tốt tốt sáng sáng cái đầu cậu!" Lục Sắt cắn răng, "Không thấy cô ta đang trêu tôi sao?"
Lúc này Lâm Liên sực nhớ ra mình đột nhiên đứng lên như vậy là không đúng, vội vàng cúi đầu xin lỗi giáo viên trên bục giảng.
"Thực, thực xin lỗi! Bởi vì chị hai đột nhiên tới trường nên em cao hứng quá mức! Thầy có thể cho phép Lục Sắt mở cửa giúp chị ấy chút không? Chị hai có hơi tùy hứng, nếu không đáp ứng yêu cầu của chị ấy, em sợ chị ấy sẽ chết mất..."
Lâm Liên nói chuyện có chút không rõ ràng, giáo viên ngữ văn và đa số người ở đây đều không biết Lâm Cầm mắc chứng gián đoạn chết giả, hiện tại nghe được nếu cái cô đại tiểu thư này mà không hài lòng thì sẽ chết mất! Tôi không gánh nỗi việc có học sinh chết trong tiết học của mình đâu!
Do đó thầy Rụng Tóc ho một tiếng, uống một ngụm trà để tiêu trừ lúng túng: "Lục Sắt là ai? Mau đi mở cửa cho bạn gái em đi, cả trường ai cũng biết thân thể em ấy không được khỏe lắm, hiếm khi tới trường một lần, nhanh để em ấy vào lớp nghe giảng đi.
Thấy Lục Sắt có vẻ khó xử, Lâm Liên chắp hai tay trước ngực (một trong đó còn đang quấn băng), khẩn cầu với ánh mắt như nai con Bambi: "Xin cậu! Mở cửa giúp chị ấy đi! Xem tại thánh phụ, thánh tử, thánh mẫu Maria, thánh John St., thánh Peter St...."
"Ngừng!" Lục Sắt xòe năm ngón tay ra, ngăn vị tu nữ này nói tiếp, để tránh đụng phải "Thần Thánh trừng phạt" các kiểu.
"Không phải chỉ là mở cửa thôi sao? Đại trượng phu co được giãn được! Hàn Tín có thể khuất mình chịu nhục, sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12 sao có thể câu nệ tiểu tiết?"
Tự an ủi mình như vậy, Lục Sắt chậm rãi đứng lên, trong lúc đi khỏi chỗ ngồi vẫn không quên chỉnh lại cà vạt và đồng phục, để lộ một loại trưởng thành và dư dật vượt xa tuổi tác.
"Bộ dạng coi như không tệ, chỉ là không biết gia thế thế nào." Một nữ sinh mắt nhếch cao ngạo ngồi ở vị trí ngoài cùng bên phải của hàng ghế thứ ba lên giọng bình luận như thể mình là một giám khảo.
Lục Sắt không thèm để ý tới mấy bình luận viên lúc nào cũng có thể gặp được như này, với tư thế như một thiếu niên đầy hứng thú, hắn nắm vào tay cầm cửa rồi kéo mạnh một phát.
Cửa phòng học của học viện Thanh Tư thuộc loại cửa kéo, nghe nói là để đề phòng học sinh bị thương khi đóng mở cửa, nhưng có vẻ là chẳng có tác dụng với Lâm Cầm cho lắm, vì Lục Sắt vừa mới mở cửa ra, Lâm Cầm đã đổ ập xuống.
Ngươi vẫn luôn tựa đầu lên cửa à? Hay vừa mới phát bệnh nên bây giờ đang nằm trong tình trạng chết rồi!?
Thiếu nữ bệnh nhược với bộ váy đen trên người ngã về phía trước như úc kim hương rơi lả tả trong gió, Lục Sắt đứng mũi chịu sào, chẳng thể đùn đẩy trách nhiệm cho ai khác chỉ có thể giơ tay ra đỡ lấy thân mềm mại của Lâm Cầm.
Không có hơi thở... Lại chết mất! Tình trạng ngươi thế này còn đi học cái khỉ à! Người khác đến trường muốn tiền, ngươi đến trường muốn chết...! Thuê một gia sư cho rồi, chẳng lẽ không tốt hơn mạo hiểm tới trường cả trăm lần ư?
Vừa nghĩ tới gia sư, Lục Sắt cũng biết đến việc loại người bệnh như Lâm Cầm đáng lẽ không nên ra cửa một mình, lần "ước hẹn" với Tiểu Giai mười ngày trước hẳn là trốn ra, bên cạnh cô ta chắc thường sẽ có vệ sĩ hay bảo mẫu các loại mới đúng.
Một khi Lâm Cầm chết rồi thì nhất định phải vận chuyển, để nhặt xác thì nữ vệ sĩ hoặc hầu gái thì có vẻ thích hợp hơn?
Xuất phát từ hiếu kỳ, Lục Sắt ôm Lâm Cầm, nhướng đầu ra ngoài nhìn, muốn xem thử người hầu của Lâm gia đại tiểu thư còn ở gần đó hay không.
Trên hành lang quả thực có một bóng lưng đang đi xa, nhưng đó của là một sinh vật không xác định, hình thể to lớn như đạn pháo, tư thế đi đường rất kỳ lạ, có chút giống chim cánh cụt.
Mẹ nó, đây là cái quỷ gì? Chẳng lẽ tập đoàn Lâm Thị biết ta ghét chim cánh cụt nên cấu kết với chúng sao? Chẳng lẽ còn tiến hành cải tạo cấm kỵ trên người chim cánh cụt khiến trí tuệ bọn chúng tăng vọt, đủ để làm 'Cố vấn liên minh' cho Lâm Cầm sao?
"À ừ, em là Lục Sắt hả... ," giáo viên ngữ văn thúc giục, "Đừng tình tứ ngay cửa ra vào, mau đỡ bạn gái em về chỗ đi."
Đỡ? Người chết có thể đỡ được sao? Ta thật sự rất muốn vứt Lâm Cầm ra sàn rồi nắm chân kéo đi đấy, nhưng hoàn cảnh và thời cơ không phép...!
Để tránh cho sự lúng túng và khó xử tăng thêm, Lục Sắt đành hít sâu một hơi, ưỡn cái mặt mo lên, ôm ngang Lâm Cầm như cái lần xuống xe bus mười ngày trước.
Lâm Cầm, người thiếu nữ dùng ID "Hư Dạ Kỵ Sĩ" trong game online, giờ phút này như thể đã biến thành một nàng công chúa của đêm đen, bị gã kỵ sĩ xấu xa ôm vào lòng, đưa về chỗ ngồi.
Mẹ nó, ôm người chết đúng là tốn sức mà! Ngươi không thể phối hợp một chút sao? Với người khác là bế công chúa, còn với ngươi lại là bế tử thi! Bao nhiêu nam sinh đang ao ước nhìn ta, nhưng họ đâu có biết ta đang ôm xác chết...!
Lâm Cầm vô tri vô giác, mặc cho Lục Sắt nâng mình lên, mái tóc đen đổ xuống như thác, từng sợi tóc tung bay lả tả, một cánh tay mảnh mai trắng mềm cũng rủ xuống bên dưới.
Đôi chân dài được tất đen bao lấy vẽ nên đường cong ưu mỹ mê người, nhất là một chân trong đó, một chiếc giày cao gót lỏng lẻo lung lay như muốn rơi xuống, khiến cho những nam sinh đều cảm thấy một sự chờ mong khó mà diễn tả.
"Lục Sắt đúng là may mắn thật...! Tôi vốn tưởng Lâm Cầm mắc bệnh, phải nằm trên giường lâu năm nên dáng người sẽ kém hơn em gái mình nhiều lắm, không ngờ trừ ngực ra thì chẳng khác gì! Không hổ là chị song sinh của hoa hậu giảng đường trường này!"
"Không sai! Mà so với bộ đồ tu sĩ mà Lâm Liên hay mặc thì tất đen của Lâm Cầm rõ là hấp dẫn hơn nhiều...! Có cái câu gì ấy nhỡ... Tao tới nỗi muốn chơi luôn?" (Tao trong tao nhã, cũng có nghĩa là lẳng lơ).
"Câm miệng đi cái thằng này, tập đoàn Lâm Thị không phải dễ chọc, hiện tại thì cả phó hiệu trưởng cũng là người của họ! Cái công ty nhà cậu có thể với họ chắc?"
"Nói một chút thì sao? Nhìn Lâm Cầm có vẻ là ngất mất rồi, chẳng lẽ còn sợ Lục Sắt nói cho cô ta biết à?"
Không chỉ có nam sinh, ngay cả nữ sinh cũng líu ríu thảo luận liên tục.
"Gì chứ..., cả lớp nhiều người như vậy nhưng mỗi cô ta không mặc đồng phục, để chứng minh mình khác với mọi người à?"
"Cho dù sau lưng cô ta là tập đoàn Lâm Thị thì như thế này cũng thật là quá đáng, không chỉ gọi bạn trai đi mở cửa mà còn làm bộ ngất xỉu nữa!"
"Này mọi người biết gì không? Lục Sắt và cái tên Bao Hắc Tử kia là bạn từ bé, tuy cậu ta không phải học sinh của nhất trung Đông Sơn, nhưng cũng cùng một giuộc với đám... Quỷ kia!"
"A... Kẻ nghèo hèn muốn được trèo cao nên mới leo lên cái cành Lâm Cầm này ư? Bình thường nhất định là bị Lâm Cầm kêu tới kêu lui, thè lưỡi ra liếm chân liếm tới thành quen rồi!"
Khi quyết định đi mở cửa cho Lâm Cầm, Lục Sắt đã biết mình nhất định sẽ bị chỉ trích, nhưng không ngờ là có người nói quá đáng tới vậy.
Đám đàn bà chết giẫm các ngươi chờ đấy! Sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12 có thể tùy tiện chịu nhục vậy sao? Ta mà có Death Note trong tay thì nhất định sẽ viết tên các ngươi vào, bắt các ngươi thè lưỡi liếm chân ta tới chết!
Chỉ mới ôm Lâm Cầm có ba phút, nhưng cảm thấy còn dài hơn một đời, Lục Sắt thở gấp mà thả Lâm Cầm xuống chỗ ngồi, cảm thấy thể lực của mình tiêu hao quá nhanh, đúng là đáng xấu hổ.
Nếu để Lâm Cầm ngồi dựa lưng vào ghế, người khác sẽ dễ dàng nhận ra cô ta không có hô hấp, vì vậy Lục Sắt đặt Lâm Cầm ngã sấp xuống bàn theo kiểu "nằm dài ra bàn để ngủ", sau đó mới quay lại chỗ ngồi.
"Tới lớp học chỉ để ngủ ư? Thật trêu chọc mà!" Lập tức có một nữ sinh mỉa mai.
Giáo viên ngữ văn cũng rất có thành kiến với hành động của Lâm Cầm, nhưng hắn không biết cô mắc phải bệnh gì, cân nhắc tới mặt mũi của tập đoàn Lâm Thị, nên cũng chẳng truy cứu thêm mà tiếp tục giảng bài.
"Lâm Đại Ngọc sau khi vào Cổ phủ đều lưu ý từng bước, giảng theo sự phân tích nhân vật, điều này cho thấy Lâm Đại Ngọc rất cẩn thận, dù tự ti nhưng lòng tự trọng cũng rất mạnh."
Xuất phát từ sự quan tâm, Lâm Liên thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Lâm Cầm đang nằm sấp (chết) trên bàn.
"Chú ý học vào! Một hồi sẽ sống lại thôi!" Lục Sắt hơi thiếu kiên nhẫn, trút giận lên người Lâm Liên, Lâm Liên vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, làm phiền cậu học rồi..."
Tu nữ thần thánh quay đầu đi, không ngoảnh lại lần nào nữa, Lục Sắt hơi lo mình sẽ bị thần phạt, nhưng đợi mấy phút rồi vẫn chưa thấy Cửu Thiên Thần Lôi đánh xuống.
"A? Lẽ nào đi học mà nói chuyện riêng là không đúng nên vừa rồi ta mới bình yên vô sự sau khi quở trách Lâm Liên? Lẽ nào vũ khí nhân quả cũng không hoàn hảo ư?"
Đang thấp giọng lầm bầm lầu bầu, Lục Sắt bỗng nghe thấy một âm thanh như có vật gì di chuyển vang lên từ bên phải mình --- đôi hàng mi mảnh dài của Lâm Cầm chớp động, đôi đồng tử đen tuyền ẩn chứa vẻ khốn hoặc và mệt mỏi nhìn sang Lục Sắt.
"...Đây là đâu? Tôi đang ở nơi nào?"
"Đừng có chơi cái trò mất ký ức đó nữa! Cô cho rằng tôi còn sẽ mắc lừa ư?"
Lục Sắt không nhịn được thốt lên.
Lâm Cầm hơi mỉm người, duỗi người vươn dậy, hình ảnh đó khiến Lục Sắt sinh ra một loại ảo giác rằng đêm qua mình và đối phương cùng giường chung gối, bây giờ vừa mới thức dậy chào hỏi.
"A... Với tư cách là bạn trai của tôi, cậu phải rõ biết khi nào tôi sẽ chết mất."
"Chờ đã chờ đã, ai muốn làm bạn trai cô? Ai muốn làm công cụ xua đuổi mấy kẻ theo đuổi của cô hả?"
"A?" Lâm Cầm hơi hơi trừng mắt, cảm thấy có chút kinh ngạc, "Vậy mà nhìn ra được kế hoạch của tôi ư? Để cậu làm bạn trai tôi thì đúng là có thể tránh được mấy tên theo đuổi... Đui mù đó! Nếu tôi chỉ có một mình bọn họ nhất định sẽ muốn chơi tôi, bây giờ thì họ nhất định phải chơi cậu trước... Không hổ là nô lệ mà tôi coi trọng."
"Hừ, muốn tìm nô lệ thè lưỡi liếm chân mình thì đi chỗ khác, còn tôi là người sẽ hủy diệt tập đoàn Lâm Thị!"
Hai mắt Lâm Cầm mở to, dường như rất có hứng thú với cái đề nghị "thè lưỡi ra liếm chân", rồi lại mở miệng nói tiếp chủ đề khi nãy:
"Tôi nha, hễ bị đả kích thì sẽ chết, vận động kịch liệt sẽ chết, vô cùng hưng phấn sẽ chết, có khi không cần làm gì cả, chỉ thấy nhàm chán thôi cũng sẽ chết..."
"Nên cái lần phát bệnh trên xe bus hôm trước là vì xe lắc lư à? Có cách gì để cô chết mãi không tỉnh không?"
Mặc kệ ác ý của Lục Sắt, Lâm Cầm bật cười khanh khách, bằng ngữ điệu đùa giỡn không chút xấu hổ, cô nói: "Nếu cậu liên tục va chạm vào tôi với tần suất cao thì tôi sẽ chết đấy."
Đừng có đùa giỡn với cái điệu bộ nghiêm trang đó chứ...! Đừng làm ta liên tưởng tới cảnh tượng mình đang xâm phạm thi thể mỹ thiếu nữ chứ...!
"A... Quay lại vấn đề chính... Nếu tôi muốn 'sóng sót' thì phải thường xuyên
làm một số chuyện thú vị tao nhã điềm đạm, bách hợp rất không tệ, nhưng mà tôi cũng từng tưởng tượng rằng nếu mình có bạn trai thì nhất định phải trói hắn lại, quất roi liên tục, cũng phải hành hạ tuyến tiền liệt của hắn nữa..."
Mẹ nó, đây không phải là SM sao? Tra tấn hoa cúc của bạn trai mình thì tao nhã chỗ nào...!!