Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ thi giữa kỳ diễn ra đúng như theo lịch, với cách xếp môn giống như kỳ thi tháng lần trước là Ngữ Văn, Toán, các môn Tự Nhiên, Tiếng Anh lần lượt trong hai ngày.
Sáng sớm, Dịch Thời nhận được tin nhắn từ Hạ Chiêu:
Tớ đợi cậu dưới lầu.
Ra từ lầu một, Dịch Thời thấy Hạ Chiêu đang cầm cái lon cho bầy mèo hoang ăn. Mấy con mèo hoang quanh đây đã quen hơi nên tranh nhau đứng trước mặt cậu ấy mà chẳng chút sợ sệt.
Hạ Chiêu ngồi xổm tránh sang một bên nhìn, không lại sờ, hay tới gần làm phiền tụi nó. Mỗi lần cậu ấy cho mèo ăn toàn thế, bảo là mình không muốn lũ mèo tưởng ai cho đồ ăn đấylà bạn tốt hết.
Thấy Dịch Thời đi tới, Hạ Chiêu đứng dậy:
– “Đi thôi.”
Hai đứa dạo bước trên đường đến trường, cứ chốc chốc có cơn gió thổi xào xạc hàng hoa tán lá hai bên đường. Hạ Chiêu hay lấy điện thoại ra chộp cảnh phố xá, Dịch Thời cũng đứng lại ngầm đợi cậu.
Bọn cậu đã trải qua một tuần hết sức bận rộn, đến hai ngày kỳ thi giữa kỳ hai hôm nay thay vào đó lại thấy nhàn hẳn. Có một sự tự tại khó tả.
Ánh nắng ban mai đáp xuống ấm sực, Hạ Chiêu vươn vai:
– “Đúng là phải bận lên rồi mới thấy được nghỉ ngơi là sướng. Hồi trước ngày nào tớ cũng chơi hết, chưa từng nghĩ cho tới tận bây giờ đi bộ tới trường lại vui đến như thế này hết.”
Dịch Thời nhìn cũng biết hôm nay cậu ấy đang rất vui vẻ, cậu ấy cứ cong cong khóe môi dù không rõ ràng lắm:
– “Sao cậu vui thế?”
Hạ Chiêu:
– “Nào có lý do gì. Vui thì vui vậy thôi.”
Tâm trạng tốt của Hạ Chiêu kéo dài được hôm.
Thi xong môn Anh cuối cùng, trang bản tin Khoảnh Khắc của Dịch Thời bị niềm vui khó nén của Hạ Chiêu oanh tạc.
Trừ mấy tấm ảnh phong cảnh chụp đăng lên hai ngày nay thì toàn mấy dòng trạng thái không đầu không đuôi chẳng ăn nhập gì nhau như viết nhật ký cả đống.
Tui thấy như tui vừa hoàn thành cái gì đó lớn lao phết.
Mỳ Trùng Khánh hồi sáng ăn ngon quá trời đang thi Anh còn thèm.
Sắp tới mùa đông rồi mà thi xong cái tự nhiên tưởng sắp hè không.
Có nên đi ăn BBQ không ta??!!
Tới dòng cuối có-nên-đi-ăn-bbq-hay-không có cả hàng bình luận bên dưới.
Khương Lâm:
La Hạo:
Hà Sùng Sơn:
Tả Nhuế:
Khương Lâm:
Lưu Hiểu Vân:
Lưu Hiểu Vân trả lời Khương Lâm:
Hạ Chiêu trả lời Khương Lâm:
Tả Nhuế trả lời Hạ Chiêu:Hạ Chiêu trả lời Tả Nhuế:
…
Phản hồi mới nhất của Hạ Chiêu là vào một phút trước.
Dịch Thời lướt Khoảnh Khắc của Hạ Chiêu tính hỏi cậu ấy đang ở đâu thì nhận thông báo mới từ Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu:
KHÔNG PHẢI ĐI KHU VUI CHƠI!!! MÀ LÀ ĐI PHỐ CỔ, LÊN NÚI, BBQ!!!
Cậu ấy quăng cho rất nhiều dấu chấm than, nghe chừng rất là hào hứng. Nhất thời Dịch Thời không đoán được cậu ấy muốn hay không muốn đi ăn BBQ nữa.
Nhưng không bao lâu sau, Hạ Chiêu đã nhắn thêm tin khác.
Hạ Chiêu:
Tớ muốn dẫn cậu đi khu vui chơi chơi mà. Hụt mất tiêu rồi!!!
Hạ Chiêu:
Đừng buồn hen. Để bữa sau anh đưa chú đi.
Giờ Dịch Thời mới hiểu ra, Hạ Chiêu muốn đi khu vui chơi và cậu ấy muốn dẫn cậu đi tới đó.
Dịch Thời dừng lại một lúc và gõ tin nhắn:
Cậu đang ở đâu?
Hạ Chiêu:
Quay lại đi
Dịch Thời lập tức quay đầu ra sau. Sau lưng cậu là hành lang, có khá đông học sinh đang đứng đó tán chuyện.
Nhìn lướt tận cuối hành lang mà chẳng thấy bóng dáng Hạ Chiêu đâu.
Cậu không nhận ra mình đang cau mày nhẹ. Cậu vừa lạnh mặt quay đầu về thì đứng hình luôn.
Chẳng biết từ khi nào Hạ Chiêu đã đứng ngay trước mặt cậu trong chưa tới một mét, đang cười với cậu, một nụ cười có phần tinh nghịch.
Hạ Chiêu:
– “Tớ đứng đây nãy giờ từ lúc cậu ra khỏi phòng thi rồi đó. Cậu toàn cắm mặt vào điện thôi chẳng thấy tớ gì hết, cậu đang xem gì chăm chú thế?”
Dịch Thời bấm tắt màn hình:
– “Không có gì.”
Hạ Chiêu không hỏi dồn nữa:
– “Ăn lẩu không?”
Dịch Thời:
– “Ừ.”
Hạ Chiêu:
– “Cậu bao lẩu, tớ bao nước.”
Dịch Thời nhìn cậu một cái.
Hạ Chiêu gặp ánh nhìn của cậu ấy:
– “Tớ không có tiền mà, cậu còn để tớ bao món vừa mắc vừa cao cấp như lẩu nữa. Thôi vậy, tớ đãi cậu cũng được.”
Nói rồi thở dài.
Dịch Thời:
– “…Chưa nói không đãi.”
Hạ Chiêu nhướn mày:
– “Vậy tớ hỏi tụi Búa Tạ có đi luôn không nhé.”
Học sinh hẹn nhau đi ăn chủ yếu là AA. Tiền trong túi tháng này của Khương Lâm nghe bảo không vào túi được, nhưng mới thi xong mà, cộng thêm mai đi chơi thu không phải tới lớp nên nhiều đứa nghe cũng đi ké. Kết quả là có tới tận mấy đứa đi, chiếm hơn nửa quán lẩu người ta.
Bàn Hạ Chiêu ngồi gần cửa sổ, ăn được nửa thì cậu thấy Đỗ Sĩ Kiệt đi ngang qua ở bên ngoài. Đỗ Sĩ Kiệt cũng thấy cậu qua cửa kính, sau đó rất nhanh thấy cả nhóm khá đông học sinh trong quán thì đổi sắc mặt hung dữ nhìn Hạ Chiêu. Cứ như thể Hạ Chiêu thỉnh nhẹ thứ gì đó quan trọng lắm của cậu ta vậy, xong bực bội đi luôn.
Hạ Chiêu hoang mang nhẹ và quay đi:
– “Mập à cậu không rủ lớp phó Đỗ hả?”
Cậu chỉ rủ Khương Lâm với La Hạo thôi, quăng luôn trách nhiệm rủ rê những người khác cho La Hạo làm.
“Tớ rủ cậu ấy làm gì? Cậu ấy gây khó dễ cho cậu mà?” – La Hạo nói.
“Hoạt động tập thể mà, rủ cậu ấy cũng không sao hết. Tớ rộng lượng lắm.” – Hạ Chiêu nói như không có gì – “Không ngồi chung bàn với cậu ta là được. Coi coi ánh mắt hồi nãy kìa, chẹp chẹp chẹp.”
“Cậu với Đỗ Sĩ Kiệt…” – Chu Diệp Nhi hơi ngạc nhiên. Theo như những gì nhỏ thấy, có vẻ như Hạ Chiêu khá là thân thiện với tất cả mọi người.
Đây là lần đầu tiên nhỏ đi ăn chung với cả lớp nên kể ra hơi lo lắng. Nhỏ mới chuyển tới không lâu và mới thân được với Lưu Hiểu Vân thôi, nhưng hôm nay Lưu Hiểu Vân lại không tham gia. Nhỏ vừa tới cửa thì Hạ Chiêu như nhận ra nhỏ lúng túng lập tức chào mừng và gọi nhỏ sang vào chỗ ngồi.
Lần đầu tiên nhỏ được tiếp xúc với một cậu bạn như thế này, vừa không theo bất cứ khuôn phép nào mà vừa tinh tế. Cậu ấy không cố tình đi lấy lòng người khác nhưng rất tốt bụng nên ai cũng quý.
Lớp này thật khác với lớp trước đây nhỏ từng học hồi cấp II. Các học sinh cấp II áp lực học hành lớn, khắc khe với bản thân trong sự vô cảm; trong khi đó lớp bây giờ vừa hiếu động vừa nghịch ngợm, giống lớp tiểu học hay tHạ Chiêus gì đó hơn. Mọi người ai cũng trông rất nhiệt tình hoạt ngôn nữa.
Mà dù là lớp học lạnh lùng hay sôi nổi thì lớp nào cũng sẽ có một thành phần nổi bật hơn cả, cứ nhìn vào chỗ nào mọi người hay vây quanh một cách vô thức trong lớp là khắc biết. Nhỏ đã quan sát kỹ lắm, bàn cuối tổ hai quả là chỗ ngồi đắc địa ai đi ngang cũng tán đôi câu được.
Người ngồi ở đó là Hạ Chiêu và Dịch Thời.
Lưu Hiểu Vân ngồi bàn sau nhỏ là một cô bạn dễ thương với khuôn mặt bầu bầu trông như búp bê Trung Hoa, người chủ động làm cầu nối cho nhỏ với lớp. Vào ngày đầu tiên tới lớp, trong lúc nhỏ giới thiệu các bạn trong lớp, và khi nói tới Hạ Chiêu thì cười bảo:
– “Ổng thì chắc khỏi phải giới thiệu nữa ha. Chắc bà biết ổng rồi nhỉ?”
Nhỏ gật đầu, cậu bạn đã nói “Thầy ơi hết chỗ kế bên em rồi” một cách rành rọt vừa nhang nhác lười.
Cậu ấy vừa dứt lời thì cả lớp chẳng hẹn mà cùng bật cười thật vui vẻ vô tư.
Lúc đó nhỏ nhìn sang, Hạ Chiêu đang dựa ra ghế một cách nhàn nhã. Cậu ấy có gương mặt đẹp trai khôi ngô, cặp mắt hơi xếch, và nét cười luôn treo bên môi; trông vừa hơi bất cần đời mà rất sáng sủa đầy sức sống.
Nhỏ nghĩ, không một ai, ở thời điểm này, có thể quên mất cái tên, quên mất con người này được.
Lưu Hiểu Vân chêm vào:
– “Bạn cùng bàn cậu ấy là Dịch Thời, cũng mới chuyển tới học kỳ này luôn. Đẹp trai phết ha. Một trong số ít những thành phần ít nói lớp mình đó. Kiểu gì bà cũng thấy cậu ấy trên bảng tin trường thôi à.”
Cùng đẹp một cách chấn động thị giác nhưng nét đẹp của Dịch Thời với Hạ Chiêu lại khác nhau. Đường nét gương mặt của Dịch Thời sắc sảo góc cạnh, toát ra khí chất lạnh lùng đứng ngoài với đám đông, không dễ gần lắm.
Lưu Hiểu Vân, khá thân với Hạ Chiêu, nhưng mà nhỏ đã bình chọn cho Dịch Thời trong cuộc bầu chọn bộ đôi hotboy của khối cho vui:
– “Tui là fan nhan sắc số của Dịch Thời đó. Hạ Chiêu thì chịu tại quen mặt lâu quá, nhìn nhiều thấy nhàm nhàm rồi. Ổng là bé bự với trái tim trẻ thơ trong sáng. Diệp Nhi nè bà thích ai hơn?”
Nhỏ cười:
– “Tớ thì muốn biết thêm về Hạ Chiêu hơn cơ.”
Lưu Hiểu Vân cười có chút mờ ám:
– “Heh. Muốn quen ổng không dễ đâu nhớ. Bà đi mượn sách bài tập ổng nhiều nhiều là quen thôi à. Ổng dễ nói chuyện lắm.”
Chu Diệp Nhi biết Lưu Hiểu Vân hiểu nhầm. Hảo cảm của nhỏ đối với Hạ Chiêu không phải cảm giác giữa trai gái mà là, theo lẽ tự nhiên, mong muốn được đến gần những người sáng sủa vui tươi thôi.
Sau vài lần đi mượn sách bài tập của Hạ Chiêu nhỏ tự hỏi, liệu Hạ Chiêu có cũng nghĩ nhỏ có ý đồ bất chính không.
Lúc nào nhỏ cũng nghĩ nhiều và còn tự phiền não hết.
Nhưng không bao lâu sau Hạ Chiêu đã tự động giải quyết lo lắng của nhỏ. Lúc lại sang mượn sách tiếp, Hạ Chiêu cười với nhỏ một cái thật tươi, trong cái cười có cái trêu:
– “Bà không cần phải xoắn xuýt như vậy đâu. Tớ không đến nỗi tự mình đa tình hay tự tin thái quá đâu hen, tớ không tự tưởng bà mến thầm tớ đâu mà. Mà bà cũng cũng để ý tụi nó nói gì quá, thích chọc chơi vậy thôi ấy mà.”
Nhỏ hơi ngạc nhiên và có chút xấu hổ.
Cậu ấy biết.
Hạ Chiêu cong cong cặp mắt dài mảnh nói:
– “Cứ kết bạn với tớ đừng ngại ngùng gì hen. Tớ được cái là tinh ý, mà tất nhiên, đó chỉ là một trong nhiều ưu điểm của tớ thôi. Sau này bà biết à.”
Chu Diệp Nhi nghe cậu ấy nói mà bật cười tại chỗ. Thảo nào Lưu Hiểu Vân bảo cậu ấy là cậu bé bự với trái tim trẻ thơ, cậu ấy nói nghe có một sự thẳng thắn tự nhiên.
Khi nhỏ cầm sbt đang định quay đi, nhỏ nhác thấy Dịch Thời, đang ngồi làm bài, hơi ngước lên nhìn. Ánh nhìn ấy đáp trên gương mặt Hạ Chiêu, trong khi đó Hạ Chiêu đang ngâm nga bấm điện thoại không phát hiện. Không biết vì sao nhưng nhỏ cảm giác Dịch Thời nghe vậy thì nhẹ nhõm, trên gương mặt lạnh lùng thoáng dịu đi, như có ấm áp tràn ra trong mắt mà chẳng hay, không còn vẻ lạnh băng mọi khi nữa.
Nhỏ sực nhớ, mỗi lần mình xuống mượn đồ Hạ Chiêu, Dịch Thời cũng sẽ lạnh lùng liếc sang.
“Anh Chiêu với chả có xích mích.” – Hà Sùng Sơn chêm vào như đúng rồi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Chiêu.
“Cậu ấy xích mích VỚI tớ, không phải TỚ với cậu ấy.” – Hạ Chiêu sửa lại.
Dịch Thời không hề nói năng gì, cầm muôi múc một muỗng đầy ắp thịt bò ba chỉ bỏ vào bát Hạ Chiêu.
Đợi đến khi Hạ Chiêu cúi đầu từ tốn ăn hết thịt bò ba chỉ, Dịch Thời lại bỏ thêm hai miếng chả cá viên vào.
“Tớ muốn ăn bò viên.” – Hạ Chiêu nói.
Cậu ấy nói rất thản nhiên, thậm chí không nhìn Dịch Thời. Bò viên nhúng lẩu đã vớt hết, cho nên Dịch Thời lập tức cho gọi phục vụ bàn thêm phần thịt bò viên.
Trong lúc đợi bò viên, Hạ Chiêu bắt đầu tán chuyện với mọi người khác tiếp, yên dạ yên lòng hưởng thụ được Dịch Thời chăm.
Từ ngoại hình đến khí chất, nhìn thế nào thì Dịch Thời cũng không phải kiểu quan tâm chăm sóc người khác cả.
Chu Diệp Nhi tự học không biết có phải do mình lậm tiểu thuyết quá không, tự nhiên nhảy ra vài suy nghĩ táo bạo.
Qua hồi lâu, thịt bò viên nhúng hết veo, La Hạo chậm tay chẳng vớt được cục nào. Hạ Chiêu gắp một viên thịt trong bát mình bỏ vào bát La Hạo vô cùng tự nhiên.
La Hạo không khách sáo cầm bát đưa về phía Hạ Chiêu, gắp luôn viên cá viên trong bát cậu ấy.
Hạ Chiêu thoáng đảo mắt trắng với cậu ấy, nhưng trông có vẻ quá quen với nó và không nói gì.
Phút chốc Chu Diệp Nhi thấy chắc mình nghĩ nhiều quá. Mấy cậu bạn này chẳng qua là rất thân thiết với nhau thôi.
Bỗng, cái nhìn săm soi của nhỏ gặp cặp mắt trầm tĩnh và đen thui như mực. Tuy Dịch Thời chưa nói gì nhưng trong chớp mắt ấy Chu Diệp Nhi cảm thấy ánh mắt nhiều chuyện của mình đã làm cậu ấy khó chịu.
Nhỏ vô thức muốn nói xin lỗi, Hạ Chiêu đã giành trước chọc khuỷu tay vào Dịch Thời một cái ngậm cười trong mắt. Nhưng nhìn thì nhìn nhỏ:
– “Cậu cũng vớt vài miếng thịt bò cho Chu Diệp Nhi đi. Tớ thấy bả chưa ăn gì mấy á.”
Bàn tay thuôn mảnh của Dịch Thời cầm cái muôi kim loại trắng bạc múc muỗng đầy ụ thịt bò từ trong nồi lẩu. Chu Diệp Nhi vội đưa cái bát sang:
– “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” – Một câu ngắn lãnh đà lãnh đạm.
Tả Nhuế cười nói:
– “Được idol tự tay múc thịt bò ba chỉ cho đó nghen. Thường chỉ có Hạ Chiêu mới được thôi đó.”
“Sao mà cay cay thế. Lớp trưởng à bà đang ghen tị với người ta hả?” – Hà Sùng Sơn trêu.
Tả Nhuế cãi lại:
– “Tớ chỉ nghĩ là có khi thịt bò được hạng khối vớt dính miếng vía thánh học đó chứ.”
“Thi xong xừ nó rồi. Có xin được vía idol cũng trễ rồi.” – La Hạo tiếp lời – “Tớ là tớ thấy cậu muốn gì gì đó đó đó chứ? Ha Chiêu Nhi?”
Hạ Chiêu lúc nào cũng thích đùa giỡn bây giờ lại đang từ tốn hớp coca, như vừa mới lấy lại tinh thần:
– “Hả?”
La Hạo không khỏi ngó ngó Dịch Thời, người vừa lạnh lùng nhìn lướt qua cậu. Không có Hạ Chiêu bảo kê, cậu lập tức thấy hãi mà đổi lời:
– “Nói chứ dạo này cậu chăm học lại có idol đây độ não cho mà. Kiểu gì thi giữa kỳ cậu thi được tốt thôi.”
Hạ Chiêu:
– “Cũng đúng. Tớ thấy ngồi hạng khối ngon lành luôn.”
La Hạo vui:
– “Cậu bỏ anh Dịch ngồi đâu rồi?”
“Để đâu á?” – Hạ Chiêu nói chẳng e dè – “Đương nhiên là ngồi hạng chứ đâu.”
“Dịch Thời ô kê, nhưng Từ Mộng Phàm mà chịu à?” – Tả Nhuế cười bảo.
“Dịch Thời ô kê, Từ Mộng Phàm ô kê, mà còn mấy tên quái thú lớp A chịu à?” – Hà Sùng Sơn nói.
Dịch Thời lạnh lùng phũ phỏng đoán của cả bọn:
– “Tôi không đồng ý.”
Hạ Chiêu xí một cái:
– “Ki bo.”
Chu Diệp Nhi kiềm chế nhìn xíu xiu qua khóe mắt, thấy tuy Dịch Thời vẫn không có biểu cảm gì mấy nhưng trong mắt đã toát lên ý cười nhẹ.