Bật Mí

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợt này Hạ Chiêu lên cơn sốt nặng và liên tục, kéo tới tận ngày thứ mới thuyên giảm.

Bớt sốt rồi, cuối cùng Hạ Chiêu mới có tinh thần trở lại, ôm chăn ngồi chơi game. Cậu nghe bên ngoài có tiếng động thì biết là Dịch Thời đã về.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Dịch Thời đi vào.

Hạ Chiêu trông ngang qua khóe mắt cậu ấy bưng một bát đồ ăn gì đó, nhưng cậu đang bận đại sát tứ phương, không thấy rõ là gì.

Dịch Thời trực tiếp ngồi xuống mép giường, xúc một muỗng cháo tới miệng Hạ Chiêu.

Hạ Chiêu phối hợp mà há miệng ăn, nhíu mày:

– “Cái quái gì vậy? Lại là cháo gừng nữa hả?”

“Dì đưa cho tôi.” Dịch Thời nói.

ngày nay, trừ khi cần tắm táp đi WC thì hầu như Hạ Chiêu không hề xuống giường. Nếu không phải Trương Giang Dương mang đồ ăn thức uống lên thì là Dịch Thời tan học đi ngang qua tầng tiện ghé lấy cầm lên.

ngày trời y như một, toàn là cháo gừng thôi.

Món mà Hạ Chiêu ghét nhất trần đời chính là gừng.

Thậm chí vào ngày đầu Hạ Chiêu sốt hơi choáng đầu, nhưng vừa nghe tới từ cháo gừng cũng lắc đầu nói không liền.

Cơ mà Dịch Thời hơi bị giảo hoạt. Thường thường trong lúc nói chuyện với Hạ Chiêu, làm cậu ấy phân tâm, sau đó thình lình nhân khi Hạ Chiêu bị lạt vị và vẫn chưa tỉnh táo lắm đút hết cả chén cháo nhỏ.

Bây giờ Hạ Chiêu đã tỉnh, không bị mắc chiêu hiểm này của cậu ấy nữa.

“Cậu muốn ăn gì? Uống thuốc không được để bụng đói.” Dịch Thời thấy cậu ấy không muốn thì thả chén xuống, không ép nữa.

“BBQ, cá nướng, viên chiên, lẩu,…” Hạ Chiêu thuộc như nằm lòng.

“Ăn cháo đi, cháo thịt gà.” Dịch Thời chen vào.

“Ồ, vậy thì cháo thịt gà đi.” Hạ Chiêu không có tinh thần mấy – “Đừng để da gà, đừng bỏ gừng vô.”

Dịch Thời:

– “Rõ rồi.”

Lúc nấu cháo Dịch Thời vẫn xắt vài lát gừng bỏ vào, nhưng khi múc ra thì vớt đi. Cậu để ý Hạ Chiêu cũng không hẳn là không thích vị gừng mà là không ăn được gừng, gừng băm hay gừng ghiền cũng thế.

Dịch Thời gõ gõ cửa phòng, ý bảo Hạ Chiêu có thể ăn.

Một lát sau, Hạ Chiêu bước ra từ trong phòng và ngồi vào bàn ăn:

– “Tiêu luôn, khó khăn lắm mới quyết tâm học hành, nay mai cái về trước giải phóng rồi. Làm biếng đúng là sướng quá đi mất.”

“Tôi kèm cậu bù bài vở ngày nay.” Dịch Thời nói.

“Tớ mà tiêu vì lỡ bài ngày này á? Tớ tiêu là tại đang được thỏa thích làm biếng và giờ sắp phải xuất phát lần nữa đó.” Hạ Chiêu nói.

“Mai là Chủ Nhật.” Dịch Thời mang cháo ra, đặt cái bát lên bàn, tiện thể đưa tay sờ trán Hạ Chiêu.

“Như vậy không được, tối nay tớ phải bắt đầu học bài. Tớ yêu học tập! Tớ phải tự thôi miên mình mới được!” Hạ Chiêu đang nói hăng dở, đột nhiên kéo tay Dịch Thời qua đưa lên mũi nghiêm túc ngửi ngửi.

Bàn tay Dịch Thời bỗng nhiên đơ ra cong cong, Hạ Chiêu mới nhận ra hành động này hơi kỳ. Tay Dịch Thời đang rất gần với môi cậu, đến mức gần thêm chút nữa thôi là chạm.

Bất chợt, cái tay nắm cổ tay Dịch Thời kéo sang cũng cứng ngắc ra theo.

Đứng hình vài giây, Hạ Chiêu mới chê mà đẩy tay Dịch Thời đi:

– “Cậu xắt gừng phải không?”

Dịch Thời rút tay về một cách tự nhiên:

– “Không phải cậu bị nghẹt mũi sao?”

“Tớ có nghẹt mũi cũng đoán được nhé.” Hạ Chiêu cầm muỗng quậy quậy, không thấy miếng gừng nào – “Gừng đâu rồi?”

“Tan rồi.” Dịch Thời thuận miệng nói.

Như Dịch Thời đã đoán, không thấy họ Gừng nào trong bát nữa thì Hạ Chiêu cũng hết chê, ngoan ngoãn ăn từng muỗng từng muỗng cháo.

Hạ Chiêu ăn cháo xong tự giác lấy sách bài tập bắt đầu ra bắt đầu làm bài, khiến Dịch Thời hơi bất ngờ. Từ lúc Hạ Chiêu nói mình muốn cố gắng học tập, cậu ấy thật sự đã không hề có hôm nào trộm lười trừ ngày bị ốm này.

Có điều vẫn hơi tâm bất cam tình bất nguyện.

Hạ Chiêu rầm rì như bị hành xác và nằm bò ra bàn làm bài môn Sinh. Dịch Thời mới tắm xong vừa vào phòng đã nắm sau cổ áo cậu xách lên:

– “Đừng nằm.”

“Tớ thấy Sinh học thật sự rất quan trọng, nó có tính quyết định đến tương lai của cả nhân loại đấy.” Hạ Chiêu vẫn lười ra chống cằm, nhưng đúng là đã ngồi dậy được chút – “Cậu thấy mấy ông bác sĩ cải tạo gien trên phim đẹp trai ngầu mạnh quá chừng luôn ấy.”

“Là nhà sinh vật học.” Dịch Thời sửa.

“Dù sao thì vẫn rất đẹp trai. Chắc tớ không được vậy đâu, làm thí nghiệm lặp đi lặp lại phải cực kỳ cẩn thận cũng như phải rất kiên nhẫn. Lần trước tớ làm thí nghiệm hóa còn làm bể hai ống nghiệm nữa là.” Hạ Chiêu nói.

Dịch Thời lấy súng nhiệt kế trong ngăn kéo ra bấm một phát lên trán Hạ Chiêu.

“Bao nhiêu độ? Không sốt chứ?” Hạ Chiêu rướn sang nhìn – “Cho tớ chơi xíu đi mà. Cậu chơi cả ngày nay rồi, tớ chưa được chơi lần nào.”

Hạ Chiêu xin nhẹ nhiệt kế chỉa lên trán Dịch Thời:

– “Đứng im, mau giơ tay lên.”

Dịch Thời bơ cậu luôn, Hạ Chiêu lại thử sang lần lượt từ sgk, cái bàn, rồi không khí. Không đo được thì cậu bắn một phát lên tai, cổ, cổ tay của Dịch Thời.

Dịch Thời trở tay lấy súng nhiệt kế, kéo mạnh về. Vốn cậu chỉ định lấy súng nhiệt kế về thôi, nào ngờ Hạ Chiêu cầm chặt quá, lảo đảo một chút mà vẫn không buông ra.

Dịch Thời đang ngồi, Hạ Chiêu lại đang đứng, theo phản xạ cậu muốn đỡ lấy Hạ Chiêu, cái tay vừa vặn đặt lên eo Hạ Chiêu đã lập tức bỏ ra như bị điện giật. Tay Hạ Chiêu lại chẳng chút trở ngại nào chống trên vai Dịch Thời, tay cậu ấy rất ấm áp, ấm tới độ Dịch Thời có thể cảm nhận hơi ấm qua cả lớp quần áo.

Hạ Chiêu rút tay về rất nhanh:

– “Hứ, chơi đánh lén à?”

Bắn thêm phát đo thân nhiệt vào trán Dịch Thời nữa rồi mới ngồi về tiếp tục làm bài tập.

Dịch Thời nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, không hề động đậy lúc lâu. Ở nơi góc khuất, bên tai phải, trong lúc Hạ Chiêu chống tay lên vai cậu đã vô ý sượt qua, xuất hiện một sắc đỏ khó thấy.

Chốc sau, Hạ Chiêu bỗng nhiên hào hứng hô vang:

– “Tối nay có mưa sao băng!”

Dịch Thời nhanh chóng hồi hồn, Hạ Chiêu chẳng biết đã lấy điện thoại ra từ khi nào, đưa ra trước mặt Dịch Thời:

– “Nhìn nè, chị của Hà Đại Tiên, chị Tiểu Du nói hôm nay có mưa sao băng chòm Sư Tử được mệnh danh là “Vua của Mưa sao băng” ghé thăm Trái Đất đó. Trân mưa sao băng này được dự đoán sẽ đi xuất hiện trong khoảng từ :, trong thời gian từ sau nửa đêm đến hoàng hôn là có thể quan sát. Chị Tiểu Du đang học đại học và thành viên của Hội Những người yêu Thiên Văn Học của trường đó.”

Mưa sao băng Sư Tử (mưa sao băng Leonids/Leonids Meoteor Shower)

Trên màn hình là Khoảnh khắc của Hà Vi Du, Hạ Chiêu mới đọc thành tiếng bài đăng trên đó, có ảnh đính kèm là ảnh tự chụp của chị ấy.

“Sao cậu lại có WeChat của chị ấy?” Dịch Thời hỏi.

“Tớ có cả WeChat của mẹ Hà Đại Tiên nữa là, đi không, lên sân thượng không?” Hạ Chiêu mắt bừng lên sáng rỡ, ánh lên vẻ mong mỏi rõ rệt.

“Cậu muốn ngắm mưa sao băng?” Dịch Thời hơi nhíu mày.

“Cậu không muốn hở?” Hạ Chiêu hỏi lại – “Sao lại không muốn? Lãng mạn biết bao nhiêu, chị Tiểu Du nói các vì sao là tình lãng mạn cổ xưa nhất đó.”

“Đi thôi, mặc nhiều vào. Bên ngoài gió lớn.” Dịch Thời đứng dậy.

Hạ Chiêu nhanh chóng khoác chiếc áo khoác màu đen của mình lên và đi cực kỳ nhanh. Từ tầng đến sân thượng chỉ cách có một cầu thang, mấy lần cậu quay đầu lại giục Dịch Thời đi chậm vài bước đằng sau.

Khoảnh khắc cửa sân thượng được đẩy ra, Dịch Thời đưa tay kéo mũ trùm của Hạ Chiêu đội lên đầu cậu.

Hạ Chiêu tìm chỗ ngồi xuống, xem giờ trên điện thoại rồi ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm:

– “Bây giờ là :, tụi mình phải chờ tới bao lâu được thấy mưa sao băng ta. Chả thấy ngôi sao nào hết.”

Hạ Chiêu rất ít khi nhìn lên bầu trời vào buổi tối, vòm trời cũng không phải là một màu đen thùi như đã nghĩ mà là nhuộm một màu xanh mực cơ. Ở xa rất xa phía chân trời, không biết là ánh đèn neon hay là sắc màu tự nhiên của bầu trời nữa mà ở đó có tầng sắc đỏ tía rất nhạt, tựa như màu trời sau khi mặt trời lặn vậy.

Khá là đẹp.

“Mắt cậu quen rồi là thấy được thôi.” Dịch Thời ngồi xuống cạnh Hạ Chiêu.

“Ơ sệt, cậu nhìn thấy hả?” Hạ Chiêu vẫn đang ngửa cổ, nhắm tịt mắt lại.

“Thấy chút chút.” Gió trên sân thượng rất lớn, giọng nói của Dịch Thời bay nhẹ đi theo làn gió.

Hạ Chiêu mở mắt ra, gắng sức nhìn cho thật kỹ, chỉ vào cái chấm lấp lánh trên bầu trời:

– “Hình như tớ cũng thấy được xíu xiu, có mấy chấm bé tí chả biết là sao hay máy bay nữa.”

“Đấy là hàng ba ngôi sao của chòm Orion, chúng sáng nhất và dễ quan sát nhất vào đầu tháng .” Dịch Thời nhìn theo ngón tay Hạ Chiêu – “Chòm Orion là một trong những chòm sao sáng nhất trên bầu trời mùa đông. Phía Đông Nam là Canis Major, còn ngôi sao sáng nhất ở kia là Sirius, là hệ sao đôi.”

“Hệ sao đôi?”

“Ở Ngân Hà này có các sao đi thành đôi, một sao chính và một sao lùn trắng.”

“Ở đâu vậy, sao tớ lại không thấy?”

Dịch Thời bắt lấy cái tay chỉ lung tung, di chuyển dọc theo hàng ngôi sao xuống góc trái:

– “Đó chính là sao Sirius.”

Tay Hạ Chiêu dễ ấm mà cũng dễ bị lạnh. Hưởng trận gió trên sân thượng cái là bàn tay ấm áp đã lạnh rồi. Bình thường tay Dịch Thời lành lạnh, lúc này cậu cầm tay Hạ Chiêu có vẻ hết sức ấm áp, như có thể san sẻ hơi ấm cho nhau vậy.

Cơn gió đêm lướt qua gương mặt Hạ Chiêu, công nhận có hơi lạnh. Nhưng không có phải do đội mũ trùm hay không mà cậu cảm thấy hai bên má nong nóng.

Dịch Thời buông tay ra rất nhanh, bàn tay Hạ Chiêu vô thức rụt rụt vào ống tay áo, như đang níu lại chút hơi ấm ấy. Nhưng bàn tay không còn nguồn hơi ấm rất nhanh sau đó đã lạnh lại.

Có lẽ do cậu lưu luyến cái ấm áp vài giây ấy, Hạ Chiêu lại hỏi:

– “Chòm Sư Tử ở đâu? Đêm nay có mưa sao băng chòm Sư Tử đó.”

Dịch Thời không làm lại nữa, nghiêng nghiêng mặt:

– “Nguyên một dải ấy đấy.”

“Dải nào?” Hạ Chiêu lại vươn tay, chỉ loạn xạ – “Đây? Hay là đây?”

Dừng lại vài giây, Dịch Thời mới cầm tay cậu dịch về phía Tây.

“Vậy chòm Xử Nữ ở đâu?” Hạ Chiêu lại hỏi.

“Chòm Sư Tử nằm giữa chòm Xử Nữ và Cự Giải, Xử Nữ nằm ở phía Đông Sư Tử.” Dịch Thời không chỉ mà cũng không buông tay Hạ Chiêu.

bản đồ sao

“Ồ, thế chòm Xạ Thủ của cậu ở đâu?”

Hạ Chiêu hỏi không vì lý do gì cả, thật ra thì cậu không để ý lắm mấy chòm sao này nằm ở đâu. Dù sao Dịch Thời chỉ cậu xem lần này xong tới lần sau cũng chả tìm ra. Nhưng cái chính là thấy mình phải tiếp tục nói, không thể để bầu không khí đột nhiên an tĩnh đi được.

“Chòm Xạ Thủ, cũng chính là chòm Nhân Mã, không phải chòm sao vào mùa đông. Chỉ có thể nhìn thấy vào cuối mùa hè vào tháng tháng thôi.”

chòm Nhân Mã/chòm Xạ Thủ/chòm Cung Thủ/Sagitarius

Hạ Chiêu bỗng nhiên quay đầu lại:

– “Thế chả phải vào sinh nhật tớ là quan sát chòm sao của cậu được sao? Mà tới sinh nhật cậu thì có thể quan sát chòm của tớ?”

Dịch Thời nghe vậy ngẩn ra, cũng nhìn về phía cậu ấy. Bỗng chốc hai người cách nhau rất gần, sau một lúc lâu, Dịch Thời nói:

– “Chòm Xử Nữ hầu như có thể quan sát vào cả bốn mùa trong năm.”

“Chòm Xạ Thủ thì không sao?”

“Nó nằm ở rất xa về phía Nam và di chuyển rất thấp dọc theo đường chân trời, từ đây cậu chỉ có thể quan sát được vào giờ tối cuối mùa hạ mỗi năm mà thôi. Khi đó nó nằm ở giữa dải Ngân Hà.”

“Ra là thế, Chòm Xạ Thủ nằm chính giữa dải Ngân Hà, nghe đã thấy rất là sáng rồi.”

“Mùa hè quả thật là mùa của sao sáng, lạnh không?” Dịch Thời hỏi.

Không lạnh, tay cậu ấm áp lắm.

Hạ Chiêu suýt thì đã buột miệng thốt ra, nhưng cậu chỉ lắc lắc đầu, mặc kín áo khoác trên người và lần nữa ngửa cổ nhìn lên bầu trời:

– “Đẹp quá đi, các ngôi sao thật sự quá là đẹp luôn. Sao cậu biết nhiều thế? Cậu thường hay ngắm sao lắm à?”

“Không có,” Dịch Thời nói – “Trước đây tôi từng học một khóa Thiên Văn.”

“A! Sao băng!” Hạ Chiêu hưng phấn nhảy cẫng lên, tay cậu nắm tay Dịch Thời cũng vì thế mà rời nhau.

Ánh mắt Dịch Thời rơi xuống bàn tay hai đứa vừa tách nhau ra, sau đó nhìn lên bầu trời đêm.

“Ể? Sao chỉ có ngôi sao thôi vậy? Sao nói là mưa sao băng mà?” Hạ Chiêu có chút thất vọng.

Cậu thiếu niên mảnh khảnh mà nổi bật bọc mình chiếc áo gió rộng rãi, làn gió đêm thổi qua làm rối tung mái tóc cậu ấy. Tuy rõ ràng mới khỏi cơn ốm nặng nhưng trông cậu ấy không có chút hốc hác nào cả, cứng cáp xanh tươi, bờ vai thẳng băng.

“Mây ô nhiễm ánh sáng, chất lượng không khí đều sẽ gây ảnh hưởng đến việc quan sát. Vả lại mưa sao băng chòm Sư Tử có đặc điểm rất là nhanh, thiên thể nhỏ, không dễ quan sát bằng mắt thường đâu. Thấy được ngôi sao trong tiếng đã rất tốt rồi.” Dịch Thời đi qua cạnh Hạ Chiêu, chắn bớt gió giúp cậu – “Ngắm rồi thì xuống đi, lạnh lắm.”

“Cậu có lạnh lắm không?” Hạ Chiêu quay lại nhìn cậu.

Dịch Thời nhìn cậu thiếu niên bị đông cứng cả mặt mà chẳng tự biết, gật gật:

– “Ừ, lạnh.”

“Vậy thì đi đi, mùa hè tụi mình ngắm tiếp. Mùa hè có mưa sao băng gì vậy?” Hạ Chiêu đi được mấy bước lại hỏi.

“Mưa sao băng Perseid (Anh Tiên).”

mưa sao băng Perseid/mưa sao băng Anh Tiên

“Tên hay phết, còn cơn mưa sao băng nào có tên hay hay nữa không?”

“Vào tháng có mưa sao băng Quadrantids.”

mưa sao băng Quadrantids

“Quadrantids? Tên hay vậy, sao tớ chưa từng được nghe ta?”

Dịch Thời đóng cửa sân thượng:

– “Nó là một chòm sao cổ đại, không tồn tại chung với chòm hiện đại.”

“Cổ đại, Quadrantids, mưa sao băng,” Hạ Chiêu lặp lại, quay sang cười một cái – “Cậu không cảm thấy nó nghe vô cùng lãng mạn sao?”

Dịch Thời bình tĩnh nhìn cậu ấy vài giây, rủ mắt nhìn:

– “Ừ, rất lãng mạn.”

Truyện Chữ Hay