Ngồi trên gác mái, Hạ Chiêu nghĩ: Như vầy có khác gì giận dỗi bỏ nhà đi đâu chứ?
Mà có khác, cậu giống như chó mất chủ bị đuổi đi ấy.
Rõ ràng đây cũng là nhà cậu, nhưng mỗi lần họ hàng Trương Giang Dương ghé sang, Hạ Chiêu luôn cảm thấy mình như người ngoài vậy.
Trên gác mái, bà Mã dựng giàn trồng dây leo không biết là hoa quả hay rau, lá xanh rì leo lên giàn kết thành võng che được chút nắng.
Thành phố này không có mùa thu hay xuân, chỉ có mùa đông và mùa hạ nối tiếp thay phiên nhau. Mặt trời của tháng mà đáng ra là mùa thu vẫn chiếu chói chang thiêu cháy mọi thứ.
Đúng như dự đoán, ngay khi chiếc xe tải dừng lại, dì, chú và hai đứa em họ của Trương Giang Dương bước ra.
Lại còn rất ồn ào nữa.
Hạ Chiêu nằm chơi trên ghế nằm dưới bóng râm giàn dây leo, chẳng mấy mà thấy càng lúc càng đói. Cậu sờ bụng, đói mà còn hơi hơi buồn nôn, do dậy trễ chưa được ăn sáng thậm chí chưa kịp uống miếng nước đây mà. Giờ thì vừa nóng, khát lại còn đói.
Cậu bé Tam Mao lang thang chắc cũng như vầy thôi ha?
May mà cậu là cậu bé lang thang tóc ba chỏm sống ở thời đại công nghệ cao, có tiền có điện thoại.
Hạ Chiêu mở app giao hàng lên, thuận tay bấm vào quán trà chanh hay mua, mua một ly họ không giao nên tiện thể cho vào thêm ly nữa. Do dự một lúc thì đổi địa chỉ nhận thành tầng , nhà Dịch Thời.
Cậu mở WeChat lên nhắn tin cho Dịch Thời:
Anh mời chú em uống trà chanh nè ~ bao giờ giao hàng tới báo tớ tiếng nha ~
Dịch Thời phản hồi lại rất nhanh:
Cậu đang ở đâu?
Không hỏi tại sao cậu lại mời cậu ấy uống trà chanh, không hỏi tại sao không gửi tới nhà cậu, chỉ hỏi “Cậu đang ở đâu”.
Bốn từ đơn giản, Dịch Thời không biết gì cả, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Hạ Chiêu có cảm giác như trúng tâm sự vậy.
Rất khó để hình dung cảm giác ấy, nó giống như lớp vỏ bọc bao trùm bên ngoài bị đâm thủng vậy. Lòng nghẹn ứ, hơi xấu hổ và hơi bức rức.
Bỗng dưng Hạ Chiêu xẹp hết sinh khí, trở nên ỉu xìu hệt như chiếc lá bị phơi nắng bên cạnh vậy. Không muốn chơi game nữa, không muốn làm gì hết, không hứng thú làm gì nữa cả. Chỉ muốn ngồi yên một chỗ yên tĩnh thôi.
Thực ra là cậu có chút trống vắng.
Không phải buồn rầu, không phải tức giận, mà cũng chả có gì phải thất vọng hết, chỉ thấy trống vắng thôi.
Cái kiểu mà một bầu trời cô đơn, không có nơi nào thuộc về mình ấy.
Qua hồi lâu, Hạ Chiêu mới phản hồi:
Trên gác mái.
Cậu vừa gõ ra chữ này, trong tim bất chợt thoáng qua niềm mong đợi. Rõ ràng không muốn Dịch Thời biết được gì cả, thế mà lại mong cậu ấy nhận ra thứ gì đó.
Nhưng Dịch Thời không hỏi tại sao cậu lại ở trên gác mái, và chỉ rep lại bằng một dấu chấm:
.
Chấm? Vầy là sao?
Hạ Chiêu lười đoán, cậu ngả lưng ra ghế kêu kẽo kẹt.
Kể ra thì hôm nay trời đẹp, bầu trời xanh thăm thẳm với những đám mây trắng, có điều hơi nắng.
Phải chi đám mây che khuất mặt trời đi thì tốt biết bao.
Dịch Thời mang trà chanh Hạ Chiêu đặt lên gác mái, Hạ Chiêu đang nằm một cách thoải mái trên chiếc ghế dài cũ kỹ. Cậu vắt chéo chân, không biết đang nhìn gì mà từ góc nghiêng trông khá là chăm chú. Ánh nắng chiếu lên gương mặt cậu vừa đủ, làm nổi bật đường nét góc nghiêng, xinh đẹp mang chút lãnh đạm bương bướng.
Hạ Chiêu có ngoại hình xuất chúng, nhìn xa trông gần luôn là cậu trai đẹp đẽ thu hút và trong sáng. Nhưng ở một số thời điểm và ở một số góc nhìn, cậu không chỉ đẹp trai mà còn mang một vẻ đẹp phi giới tính nữa.
Dịch Thời nhìn chừng vài giây mới dời mắt, cậu mà thốt ra câu “xinh đẹp” là kiểu gì Hạ Chiêu cũng nhảy dựng lý luận với cậu ngay.
“Nhanh vậy, nhanh hơn tớ tưởng luôn.” – Hạ Chiêu thấy Dịch Thời đã đến, nhưng cậu ấy không lên tiếng hay động đậy gì, có điều cơn khát làm cậu không thể im lặng được nữa.
Cậu nhổm người dậy cầm đi bọc nilon trong tay Dịch Thời, lấy một ly trà chanh ra rồi chọc ống hút và hút một ngụm lớn.
Cậu đang khát cực kỳ.
Dịch Thời im lặng đứng cạnh Hạ Chiêu, cậu không nói năng gì, Hạ Chiêu cũng vậy.
Hạ Chiêu chậm uống hết nửa ly trà chanh rồi chợt nói:
– “Thì ra không phải nho mà là mướp.”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn.
Dịch Thời nhìn theo ánh mắt cậu lên giàn dây leo, trên giàn mắt cáo không cao loáng thoáng mấy trái mướp.
Dịch Thời:
– “Ừm.”
Có cơn gió nóng khẽ lướt qua đỉnh giàn, không mang theo cái mát nào, chỉ có vài chiếc lá động đậy rất khẽ.
Sau một hồi im lặng, Hạ Chiêu lại lẩm bẩm:
– “Tớ toàn tưởng bà Mã trồng nho không thôi, cậu có thấy nho bao giờ chưa? Không phải nho trong cửa hàng rau mà là nho mọc từ đất ấy. Tớ chỉ mới được thấy trên sách Ngữ Văn hồi tiểu học thôi, cũng xây trên giàn như này, tớ không biết nó có mọc giống giàn mướp không.”
Dịch Thời hạ giọng thật thấp, hờ hững và lười biếng, lại kiên nhẫn tới bất ngờ:
– “Tôi không biết, chưa thấy bao giờ.”
Hạ Chiêu vẫn nhìn lên giàn mướp, nói:
– “Mướp cũng được, mướp xào ngon.”
Dịch Thời:
– “Nhỏ quá.”
Hạ Chiêu:
– “Tớ có nói xào đám này đâu, tụi nó là tâm huyết của bà Mã đó. Cậu đừng có mà thèm thuồng[jìyú].”
Dịch Thời hơi nhăn mày, dường như hơi khó hiểu:
– “Cá diếc[jìyú]? Mướp xào?”
Hạ Chiêu:
– “Cá diếc không xào chung với mướp được, nhưng nấu canh được nè. Cậu ăn bao giờ chưa?”
Dịch Thời rất thẳng thắn:
– “Chưa, còn cậu?”
Hạ Chiêu:
– “Đương nhiên là tớ ăn rồi. Ngon lắm đó, cậu ăn thử đi.”
Dịch Thời như không biết phải đáp thế nào, cả buổi mới đáp mỗi “Ừ”.
Hạ Chiêu hớp miếng trà chanh, nghĩ cậu với Dịch Thời nói chuyện với nhau vui phết. Giữa trưa trời oi bức, cậu lên gác mái nghiên cứu giàn dây mướp nhà bà Mã đã thấy bất thường rồi mà Dịch Thời còn tán gẫu theo chủ đề này với cậu thì càng bất thường hơn.
Dịch Thời không giỏi giao tiếp, mà cũng không thích chuyện trò, hình như cậu ấy cũng không mấy hứng thú với bất cứ thứ gì hết. Đa phần cậu ấy nói chuyện với người ta như đang phỏng vấn vậy, người ta hỏi cậu ấy đáp. Hoặc trả lời rất ngắn gọn và có thể dừng lại chủ đề bất cứ lúc nào, dễ thấy cậu ấy cơ bản là không hứng thú nói nhiều thêm.
Nhưng chẳng là cậu ấy đã hỏi lại khi được hỏi, chưa kể còn là câu hỏi nhạt nhẽo.
Cậu hỏi Dịch Thời có từng ăn canh mướp cá diếc chưa, đơn giản là câu mở lời mà thôi, Dịch Thời thậm chí còn chêm cho “Còn cậu” nữa.
Nhưng rõ ràng Dịch Thời không muốn tiếp tục tán chuyện ngẫu hứng như thế này với cậu ấy nữa, cậu cầm bọc có ly trà chanh đá còn lại, ý bảo: “Đi thôi.”
Hạ Chiêu vô thức muốn đi theo cậu ấy, nhưng rồi không động đậy mà hỏi:
– “Đi đâu?”
Dịch Thời bước một bước về phía cầu thang:
– “Ăn trưa.”
Hạ Chiêu vẫn không nhúc nhích, Dịch Thời dừng lại chờ cậu ấy, cậu quay đầu, ánh mắt rơi trên mồ hôi trên trán cậu ấy. Giọng điệu cậu điềm đạm nhẹ nhàng:
– “Không nóng à?”
Đương nhiên là nóng chứ, nóng chết luôn.
Dịch Thời lặp lại lời mình vừa nói:
– “Đi thôi.”
Hạ Chiêu sờ mũi, nhấc chân lên đi theo Dịch Thời xuống lầu, bước xuống vài bậc thang thì cậu chợt thấy buồn cười.
Gì mà mướp rồi nho rồi cá diếc chứ, toàn là cái gì đâu không?
Dịch Thời mà là người tò mò người khác ăn canh mướp cá diếc hay chưa sao?
Quả là khó hiểu mà.
Nhưng chẳng hiểu sao Hạ Chiêu lại thấy tâm trạng tốt lên hẳn.
“Cậu đi lên làm chi đó? Đừng bảo chỉ là cầm đồ uống lên thôi đó chứ? Anh Dịch chu đáo phết.” Hạ Chiêu lên tinh thần rồi không ngăn được cái miệng mình.
“Lên xem trên lầu là giàn nho hay mướp.” Dịch Thời chậm rãi nói.
Giọng điệu thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.
Hạ Chiêu sửng sốt một lúc, rồi không nhịn nổi phá ra cười như điên như bị trúng dây cười.
Dịch Thời không đóng cửa mà mở toang cánh cửa khép hờ ra luôn. Hơi lạnh từ điều hòa chớp mắt đã phả ra trùm khắp người Hạ Chiêu, cậu thoải mái híp cả mắt.
Hạ Chiêu về thành được hồi full máu.
Dịch Thời vào nhà rồi vẫn cúi đầu lướt điện thoại, nhìn cậu một cái:
– “Đừng cười nữa, cậu ăn gì?”
Hạ Chiêu vào cùng, liếc ngang và hút giọt trà chanh cuối cùng, sẵn nói:
– “Cậu ăn gì tớ ăn đó.”
Dịch Thời nhanh nhẹn xoay di động cho Hạ Chiêu xem, trên màn hình là giao diện giao hàng:
– “Không có mua thức ăn, gọi đồ về ăn. Cậu tự chọn.”
Hạ Chiêu cầm luôn di động Dịch Thời đi, lướt xuống cái rẹt:
– “Hay là ăn lẩu? Tụi mình gọi lẩu tới đi! Cậu không ăn được cay thì mình gọi lẩu uyên ương.”
Dịch Thời khựng lại:
– “Lẩu?”
Hạ Chiêu:
– “Cậu không muốn ăn hả?”
Dịch Thời:
– “Quên đi, cậu đặt đi.”
Nhưng vẻ mặt cậu ấy rõ ràng là – có ai trưa nóng rồi còn mới phơi nắng lâu bên ngoài lại đi ăn lẩu?
Hạ Chiêu lại cười tiếp:
– “Tớ đặt thiệt rồi đó.”
Hạ Chiêu ngả ra sô pha, cẩn thận chọn món ăn kèm. Cậu không nói gì, Dịch Thời cũng không, căn phòng lại rơi vào yên lặng.
Nhà cậu dưới lầu, à không, nhà của Trương Bằng, Trương Giang Dương và Lâm Bội Linh chắc đã bắt đầu ăn uống rồi nhỉ. Tiếng nói chuyện rôm rả nhao nhao, tiếng bát đũa va chạm vọng thẳng lên lầu.
Hạ Chiêu xùy một tiếng:
– “Ồn ào quá đi. Tớ mà là hàng xóm trên lầu là đã xuống lầu gõ cửa phàn nàn luôn rồi.”
Dịch Thời nhìn cậu một cái, không nói gì.
Hạ Chiêu nhìn màn hình điện thoại không ngẩng lên, bỗng hỏi:
– “Yên tĩnh như vầy, có phải họ nói gì lớn tiếng dưới lầu cậu cũng nghe thấy hết không?”
Người bên cạnh đã im lặng, một cách vi diệu mà, dưới lầu vừa lắng xuống được một lúc thì con gái của chú Trương Giang Dương lại hô to:
– “CHÚC MỪNG SINH NHẬT BÁC Ạ!”
Từng câu từng chữ lớn tiếng rõ ràng, sau đó dưới lầu rộ lên tiếng vỗ tay và tiếng cười vui vẻ.
Im lặng hồi lâu, trong âm thanh nền ồn ào dưới lầu tiếng nói của Dịch Thời nghe như tiếng thở dài rất khẽ:
– “Ừm.”
Biết hết rồi.
Thế tức là Dịch Thời cũng nghe thấy những gì mấy người họ hàng Trương Giang Dương nói luôn sao?
Thế tức là Dịch Thời biết tại sao cậu lại lên gác mái ngồi giữa trời nóng ư?
Hạ Chiêu ngẩng đầu lên:
– “Có phải bây giờ cậu thấy tớ rất đáng thương không?”
Dịch Thời hỏi lại:
– “Cậu có thấy mình đáng thương không?”
Cậu nhìn Hạ Chiêu, buông mắt nhìn, đứng ở góc nhìn không những không hề sắc bén mà còn rất nhẹ nhàng.
Thực chất Hạ Chiêu không hẳn là một người quá trọng sĩ diện mà là tự trọng cao. Từ khi còn nhỏ, cậu đã được dạy rằng “Chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài”, ở nhà có ức chế đến đâu, ra cửa phải là gia đình kiểu mẫu. Phải công nhận là, có những thứ được dạy sẽ ngấm vào trong xương, Hạ Chiêu không bao giờ cố tình đem đi kể chuyện xấu trong nhà. Nó không hẳn là đồng tình với ý kiến chuyện xấu trong nhà không được truyền ra, mà chẳng qua là khó để nói ra miệng lắm.
Cậu không thích rắc rối hay phiền toái, cho nên thường hay ngoài mặt cậu giả vờ chiều theo kỳ vọng của người khác, con đường dễ dàng mà ích rắc rối nhất. Nếu mà chỉ với vài lời nói ngọt đã giải quyết thì cần gì phải đấu tới đầu rơi máu chảy đâu?
Bình thường cậu tốt tính, rộng lượng, chứ không có nghĩa đó là tính cách thật sự của cậu. Rất nhiều lúc cậu phân chia mọi người, dán nhãn theo độ thân quen, xa gần, khắc khe vạch ra ranh giới qua lại, tỏ thái độ coi khinh những ai nằm ngoài ranh giới.
Cậu thật sự không muốn người khác thấy được khía cạnh này của mình, nhưng đã không chỉ một lần, trước mặt Dịch Thời, cứ thế mà lộ ra phần cảm xúc tiêu cực khinh bỉ, không hài lòng này.
Thấy thì cũng đã thấy rồi, không quá xấu hổ hay mất tự nhiên như đã nghĩ, nhưng có một loại bất chấp tất cả vô tư luôn.
Có lẽ bởi vì người đó là Dịch Thời.
Tên này rất là lạ, cậu ấy hay trưng mặt lạnh và không muốn nhiều lời, nhưng những khi Hạ Chiêu bộc lộ những cảm xúc ấy lại tỏ ra cảm thông, điềm tĩnh và kiên nhẫn đến lạ. Cậu ấy sẽ dùng tông giọng ôn tồn nhất, nói những lời chân thật nhất mà không quanh co vòng vèo, những câu nói rất thường. Không rõ suy nghĩ thật sự trong lòng cậu ấy ra sao, nhưng vào tai Hạ Chiêu luôn có ảo giác như được chiều, được cho phép vậy.
Trong khi từ nhỏ Hạ Chiêu đã là một đứa trẻ thông minh thấy nước là lấn tới, thấy dấu hiệu cho phép là ngang ngược được ngay.
Hạ Chiêu suy nghĩ một chút:
– “Đa phần thì tớ thấy tớ không đáng thương, mà có đôi lúc tớ lại thấy tớ vô cùng đáng thương.”
Dịch Thời:
– “Khi nào?”
Nói chứ tuy Dịch Thời đang rủ mắt nhìn, mí mắt mỏng đã át đi bớt phần lớn cảm giác sắc bén trên gương mặt, nhưng góc nhìn nửa con mắt sắc mang nét lạnh lùng vẫn hơi hung dữ và đáng sợ.
Giọng điệu có thản nhiên ra sao vẫn vô ích.
Có lẽ là ý thức được mình hỏi quá lấn lướt, hoặc đang đợi câu trả lời trong im lặng, Dịch Thời không nói gì nữa.
Hạ Chiêu không cảm thấy bị mạo phạm, cậu quậy quậy lát chanh trong ly trà chanh rỗng rồi đáp thật:
– “Khi người ta thấy tớ đáng thương.”
Dịch Thời lấy thêm ly trà chanh khác trong bọc ra đưa Hạ Chiêu, Hạ Chiêu hỏi:
– “Cậu không uống sao?”
Dịch Thời:
– “Tôi uống nước.”
Dường như Dịch Thời chỉ uống nước lọ, cậu chưa từng thấy cậu ấy uống nước gì khác cả.
Hạ Chiêu chọc ống hút vào ly trà chanh mới:
– “Từ nhỏ tớ đã vầy rồi, có lần tớ chạy bị té mà không có ai thấy thì tự đứng dậy phủi đầu gối. Nhưng nếu mà có ông bà nội ông bà ngoại với mẹ tớ ai đó sốt ruột, đau lòng chạy tới dỗ tớ là tớ thấy cả trời hờn giận luôn. Tớ mà không khóc lớn một trận thì tiếc lắm.”
Yên lặng một hồi, Dịch Thời nhếch khóe môi rất nhẹ, hờ hững nói:
– “Giờ cậu có thể khóc.”
Hạ Chiêu “Ah” một tiếng:
– “Tại sao tớ phải khóc? Cậu cũng có phải ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại mẹ tớ đâu.”
Mà còn không sốt ruột đau lòng dỗ dành cậu nữa.
Dĩ nhiên Hạ Chiêu không dám nói ra miệng.
Dịch Thời đơ mặt:
– “Tôi không phiền đâu.”
Hạ Chiêu:
– “Không phiền gì?”
Dịch Thời:
– “Cậu có thể gọi tôi là ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại mẹ.”
Hạ Chiêu cạn lời:
– “Anh bạn trẻ à, cậu có biết xấu hổ không? Này mà cậu cũng cơ hội cho được?”
Dịch Thời vươn tay:
– “Đặt xong chưa?”
Hạ Chiêu đã đặt món ăn xong xuôi, trả điện thoại lại vào tay cậu ấy:
– “Tớ đặt rồi đó, cậu còn muốn ăn gì không.”
Dịch Thời lấy điện thoại về, Hạ Chiêu thấy cậu ấy không buồn xem kỹ mà lướt xuống nhanh chóng nhấn chọn một phát, điện thoại nhảy sang giao diện báo thanh toán thành công.
Hạ Chiêu:
– “Ể, cậu không muốn ăn gì thêm nữa hả? Cậu có từng ăn lẩu không? Cậu có biết lẩu nó như nào không?”
Dịch Thời nhìn cậu ấy một cái:
– “Nói thừa.”
Hạ Chiêu:
– “Thế sao cậu không đặt?”
Dịch Thời:
– “Cậu gọi là đủ rồi.”
Hạ Chiêu:
– “Cậu chưa có nhìn nữa sao cậu biết là đủ?”
Dịch Thời lại nhìn sang, Hạ Chiêu cắn ống hút nhìn lại cậu không chịu thua. Không hiểu sao cứ giữ yên như thế này, như thể mở màn so tài vậy.
Sau cả buổi, Dịch Thời đánh giá:
– “Ấu trĩ.”
Hạ Chiêu lại ngả ra sô pha:
– “Cậu cũng vậy thôi.”