Hồi nhỏ Hạ Chiêu ngoan ngoãn dễ cưng, các dì các chú hay xoa xoa đầu cậu lắm. Nhưng càng lớn cao lên rồi thì hầu như ít ai còn sờ đầu cậu nữa. Thực chất Hạ Chiêu không ghét hành động thân thiết như vậy, nhưng cậu vẫn né né sang một bên, nói với vẻ ghét bỏ:
– “Cao thì giỏi quá nhỉ?”
Dịch Thời:
– “Cũng được.”
Dù gì thì Dịch Thời nói năng rất lãnh đạm, có đôi lúc Hạ Chiêu không phân biệt được cậu ấy đang rất nghiêm túc hya đang đùa nữa.
Nhưng cần gì phải phân biệt, cứ việc dỗi là được.
Hạ Chiêu vừa há mồm phản kích thì cảm giác điện thoại rung trong túi quần. Lấy ra thì, quả nhiên, trên màn hình hiển thị người gọi là “Bố, Hạ Chiêu từ chối không nhận.
Một hồi sau “Bố” lại hiện lên, Hạ Chiêu tiếp tục nhấn từ chối.
Hạ Chiêu biết chắc Dịch Thời có thấy, với tính tình cậu ấy thì hẳn sẽ không hỏi nhiều nên cậu giải thích trước luôn:
– “Hôm qua là sinh nhật ông nội tớ, trong bữa tiệc tối có rất nhiều bạn bè thân thích tới hết cả. Tớ lại đập chén ngay trước mặt họ nên bố tớ điện tới mắng mỏ tớ nguyên ngày.”
Dịch Thời hơi bất ngờ:
– “Đập bát?”
Hạ Chiêu biết sao cậu ấy lại bất ngờ, kể ra chính cậu cũng phải bất ngờ mà. Cậu có hơi thất thường đấy nhưng không phải cái kiểu ngang không kiêng nể ai, cực ít khi làm ra chuyện kịch liệt đến mức đáng mất mặt như thế này.
Hạ Chiêu gãi gãi mũi, có chút xấu hổ:
- “Bọn họ nói này nói nọ mẹ tớ với chú Trương, vả lại từ ngữ không hay ho gì nên tớ nhịn hết nổi đập bát ngay lúc đó. Ai mà biết chén bát khách sạn nọ kém vậy đâu, thế đã vỡ luôn.”
Ban đầu có một người cô họ hỏi thăm sức khỏe Lâm Bội Linh, tạm xem như là lịch sự đi, mà dần dà bọn họ bắt đầu hỏi thăm tiệm bánh của Lâm Bội Linh, chú Trương thu nhập được bao nhiêu, rồi thành tích của Trương Giang Dương,… Hạ Chiêu kiên nhẫn chuyển đề tài nhưng họ vẫn cứ nói mãi không chịu thôi. Cái vẻ đứng trên cao hạ mình ấy, giọng điệu tưởng chừng như quan tâm nhưng sự thật như đang giễu cợt… Hạ Chiêu thật sự chịu hết nổi nữa. Khi cậu kịp phản ứng lại thì cái bát đã vỡ toang, cả bàn lớn hoàn toàn im ắng. Hạ Chiêu có thể cảm nhận tất cả những ánh mắt nặng như chì chỉa về phía cậu.
Bà nội phản ứng lại rất nhanh, trách cậu sao mà bất cẩn thế, hòa hoãn tình hình. Nhưng bầu không khí ngột ngạt lại lúng túng làm Hạ Chiêu không muốn ở lâu thêm nữa, cắt bánh xong cậu lủi đi luôn.
Tối hôm qua khách khứa rất đông, Hạ Văn Ngạn bận đón khách không rảnh mà lo tới cậu. Quả nhiên sáng sớm hôm nay, hắn mới điện tới hưng sư vấn tội.
Hạ Chiêu biết mình đã đi quá xa, quyết định Hạ Văn Ngạn có mắng cậu như thế nào cậu cũng không để bụng. Nhưng Hạ Văn Ngạn lại nói:
– “Đúng là con hư tại mẹ con, y như đại tiểu thư bao nhiêu năm chỉ có biết cáu kỉnh là giỏi? Học hành cũng không xong, thấy có ông bà nội cưng con là đã lên mặt với người ta rồi.”
Khoảnh khắc ấy cũng không hẳn là tức giận bao nhiêu, Hạ Chiêu chỉ thấy rất không có gì hay ho. Cậu nghĩ, mấy năm rồi, bố cậu có bao giờ từng thật sự thử hiểu mình không? Nếu Hạ Văn Ngạn hiểu cậu chút chút thì đã không nói như vậy rồi ha? Từ nhỏ cậu đã không phải là một đứa trẻ chỉ biết cáu kỉnh mà. Có lẽ tính tình không thể nói là quá tốt nhưng ít ra bạn bè hàng xóm thân thích chưa từng thấy cậu là đại tiểu thư hay lên mặt, mà ngược lại hay khen cậu ngoan ngoãn đó thôi.
Cậu yên lặng nghe cho hết bài giảng như một chuyên gia giáo dục của Hạ Văn Ngạn, hỏi:
– “Bố nói xong chưa ạ? Xong rồi thì cúp đây.”
Hạ Chiêu cúp điện thoại, Hạ Văn Ngạn chắc càng giận điên gọi tới liên tục mấy cuộc như đóng đinh[] vậy, nhưng cậu không nhận điện nữa.
[] bản gốc là thôi mệnh phù – 催命符
Dịch Thời:
– “Tay không sao chứ?”
Hạ Chiêu sửng sốt một chút, mắt nhìn tay mình:
– “Đương nhiên không sao mà, đập cái bát trên bàn chứ không phải lấy tay đập bát.”
Dịch Thời nhìn cậu một cái, không nói gì, nhưng Hạ Chiêu vẫn hiểu qua vẻ mặt cậu ấy:Không ngốc lắm nhỉ.
Hạ Chiêu:
– “Không phải chứ. Tớ chỉ tức thôi chứ có bị ngu mà đập bát bằng tay đâu, cậu nghĩ sao vậy?”
Dịch Thời:
– “Không nghĩ gì cả.”
Hạ Chiêu ra chiều nghiến răng, cái tên này sao mà chọc tức người ta chỉ bằng mấy câu được hay vậy?
Đến tầng , Hạ Chiêu bỏ giá vẽ xuống vai rồi tỏ ý nhờ Dịch Thời:
– “Bỏ hộ tớ vào phòng vẽ với, trong nhà tớ chật quá không có chỗ để.”
Dịch Thời cũng không quay đầu mà sẵn tay cầm lấy rồi lên lầu.
Hạ Chiêu mở cửa, trong nhà im lìm không có ai, chắc Trương Giang Dương không về ăn cơm rồi.
Cậu ngã phịch lên sô pha rồi bắt đầu lướt chọn đồ ăn giao tận nhà. Xem một hồi thì dở chứng khó chọn, trông thì ngon đó nhưng lại không muốn ăn lắm.
Mà hình như cũng không đói mấy.
Hạ Chiêu vừa định để điện thoại xuống thì tiếng “Xèo” rau xào trong chảo dầu vang lên, khu chung cư cũ kỹ hiệu quả cách âm cũng không tốt. Không biết nhà hàng xóm nào đang xào rau mà âm thanh cái xẻng va chạm lẫn với mùi khói cay nồng từ thức ăn chen mùi dầu ngang nhiên xộc vào mũi người ta.
Cũng có hơi đói.
Ăn gì giờ?
Mùi này, nhà hàng xóm nấu món thịt xào ớt hở ta?
Nhưng lựa lựa mấy chỗ bán thịt xào ớt mà chả có chỗ nào ngon hết.
Hạ Chiêu lướt đồ ăn mang về tiếp, tiếng xào rau dừng lại rồi, chắc bắt đầu dùng bữa nhỉ.
Vui ghê.
Đừng nói là cả khu nhà có mỗi mình mình chưa ăn tối đó chứ?
Hạ Chiêu trở mình nằm ngửa ra sô pha, nhìn đăm đăm trần nhà ngẩn người.
Ăn hay không ăn và ăn cái gì quả là vấn đề nan giải của đời người.
Đúng rồi, cái người trên lầu cũng ở một mình này, có ăn chưa ta? Ăn gì nhỉ? Hay tham khảo chút?
Hạ Chiêu mở ứng dụng chat ra, bắt đầu đánh chữ:
Bữa tối ăn gì đó?
Ờm… Tự nhiên hỏi cái này hình như có hơi kỳ kỳ, cứ như mở lời mời người ta đi ăn ấy.
Hạ Chiêu hào phóng nghĩ, cơ mà nếu Dịch Thời chưa ăn thì đãi cậu ấy một bữa cũng không sao, miễn là cậu ấy có thể đề xuất nên ăn cái gì là được.
Đợi một hồi, Dịch Thời vẫn chưa trả lời.
Hạ Chiêu xóa từng chữ một trong cậu “Tớ mượn tham khảo xí” tính đánh vào. Chợt thấy mình hơi bị rảnh, cũng như có một sự lẻ loi như bị cả thế giới bỏ quên nữa.
Tại sao con người lại dễ cảm thấy bơ vơ yếu đuối vào giờ cơm thế nhỉ?
Cậu hơi hoang mang nghĩ, nói chứ, người rồi cũng phải thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái nhỉ? Không thì nhiều lúc cô đơn lắm? Nhưng mà thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái rồi thì không còn cô đơn nữa sao?
Mỗi người ai cũng có cuộc sống của riêng mình, bố mẹ cũng có hướng đi riêng. Mẹ có chú Trương, Hạ Văn Ngạn có dì Hứa và cả hai cô con gái. Anh em… Anh em cũng khó có thể bên cạnh mãi được, nó sẽ có bạn gái tương lai rồi sẽ có gia đình của mình. Con cái cũng sẽ không ở bên mình suốt đời, lớn rồi là nó muốn được tự do bay lượn thôi.
Không có gì là vĩnh viễn không thay đổi, nhưng chính vì thế mà cuộc đời mới có muôn vàn khả năng.
Đói quá đi.
Tại sao đói mà lại đi nghĩ triết lý sự đời ta?
Hay là lên lầu gõ cửa luôn xem xem Dịch Thời đang ăn gì? Quen nhau cả, ngó cái chắc cũng không sao đâu ha?
Đúng rồi, gặp thì nói gì đây, nói cho tớ nhìn thử coi cậu ăn cái gì? Nghe có vẻ hơi bị dị hơm quá, còn có chút mất mặt nữa.
Hạ Chiêu nghĩ thôi kệ, mình chả nghĩ ra tối nên ăn cái gì thì cần gì liêm sỉ nữa?
Điện thoại rung một cái, Hạ Chiêu nhanh chóng bật lên.
Khách trọ:
Mới vừa nấu cơm
Nấu cơm???!
Tôm Hùm Chua Cay:
Tự tay cậu nấu hả???
Khách trọ:
Chứ chẳng lẽ bằng chân?
Hạ Chiêu ngó lơ ý trào phúng của Dịch Thời, nhắn liền mấy tin.
Tôm Hùm Chua Cay:
Cậu biết nấu ăn hả?
Tôm Hùm Chua Cay:
Nấu gì dợ?
Tôm Hùm Chua Cay:
Có ngon không? ▽(¯﹃¯)▽
Kèm thêm một emoji em cún chảy dãi.
Hạ Chiêu đọc lại một lượt tin nhắn mình gửi, ý đồ quá lộ giọng điệu sao mà vã dữ vậy?! Nếu không vì trạng thái “Đang nhập” thì cậu chỉ muốn gỡ tin nhắn ngay luôn.
Quả nhiên làm người không được bốc đồng, nhất thời lên cơn làm lộ hết thầm kín.
Cậu hỏi đến vậy rồi, liệu Dịch Thời có mời cậu lên cùng ăn không ta?
Đáng lẽ ấy ít ra cũng khách sáo hỏi chút nhỉ? Nhưng đó là Dịch Thời mà, Hạ Chiêu lại không dám chắc.
Không bao lâu sau đã nhắn sang.
Khách trọ:
Chưa ăn đâu.
Này là trả lời câu kia của cậu à?
Hết rồi? Thế thôi? Cậu hỏi câu, Dịch Thời trả lời từ?
Đó thấy chưa, quả nhiên cậu ấy không đâu mà.
Hạ Chiêu lười biếng ôm gối, tính tắt màn hình chợp mắt một cái thì lại có tin nhắn mới.
Khách trọ:
Còn cậu?
Hạ Chiêu bật phắt dậy, gõ chữ lạch cạch “Tớ chưa ăn nữa, tìm trên giao hàng mãi không biết ăn gì hết, chết đói luôn.”
Thấy có vẻ nóng vội quá, gõ xong Hạ Chiêu lập tức đọc lại một lượt. Nói như này cứ như… y như là… đòi ăn chực thấy rõ cực luôn!
Ngay lập tức sau đó, Hạ Chiêu xóa cả hàng cái rẹt, chỉ dè dặt để lại từ:
Tớ chưa ăn.
Nghĩ ngợi một hồi, đổi thành:
Tớ cũng chưa ăn.
Yup, cực kỳ tự nhiên.
Hạ Chiêu hài lòng bấm gửi.
Chưa đầy bao lâu sau tin nhắn tới.
Khách trọ:
Ăn chung đi, cậu lên đây.
Hạ Chiêu lập tức có chút cảm động.
Tuy cậu cũng đang tính đánh nhanh luôn cho rồi, nhưng Dịch Thời chủ động mở miệng mời lại không giống thế.
Đại loại là sự khác biệt giữa tới cửa ép cưới vs cưới hỏi đàng hoàng ha?
Cái kiểu ví von này cũng kỳ, linh ta linh tinh.
Hạ Chiêu lấy lon coca trong tủ lạnh làm quà, lên lầu rồi nhấn chuông.
Rõ ràng là phòng cậu, nhưng khi đứng trước cửa lại mơ hồ có cảm giác là lạ được mời sang làm khách vậy.
Dịch Thời ra mở cửa rất nhanh, Hạ Chiêu đứng đổi giày trước lối vào. Cậu khẽ lướt nhìn qua khóe mắt, cái cảm giác ấy càng lúc càng đậm thêm. Nội thất trang trí trong nhà tuy vẫn không thay đổi, nhưng nó lại có một sự khác biệt khó tả.
Trước giờ ngọn đèn ấy đã luôn mang màu này thắp sáng ngôi nhà mang vẻ lành lạnh yên tĩnh như vậy ư?
Hổng lẽ Dịch Thời mới ở đây không bao lâu mà ngôi nhà này đã dung hợp với khí chất của cậu ấy rồi à?
Thay đối duy nhất là tấm thảm mới trên sàn nhà. Hạ Chiêu bước lên thấy vừa dày vừa êm ái phết.
Hạ Chiêu hỏi:
– “Cậu trải thảm khi nào đấy, êm quá đi.”
Dịch Thời mở cửa cho cậu ấy xong là vào phòng bếp luôn, nói vọng ra:
– “Cậu kêu người ta trải đấy.”
Hạ Chiêu quen thuộc đến từng ngóc ngách căn nhà này, nhưng cậu lại thấy mất tự nhiên khó hiểu. Cậu đứng một hồi, toan vào bếp xem có cần giúp gì không thì Dịch Thời đã bưng nồi đỏ bằng sứ bước ra.
Dịch Thời bưng nồi đặt ra giữa bàn và mở nắp. Bên trong đầy ắp các thứ, có khoai tây,cà rốt, có cà chua, rồi cả thịt bò,… và còn loại rau củ quả gì đó Hạ Chiêu nhìn không ra là gì nữa.
Không biết do đói bụng thật hay sao, màu sắc rất đẹp mà mùi cũng thơm, trông thấy mà thèm lắm.
Hạ Chiêu lặng lẽ nuốt nước bọt, đoán:
– “Súp thập cẩm hả?”
Dịch Thời vào bếp mang ra thêm đĩa cơm, đặt một đĩa trước mặt Hạ Chiêu:
– “Giống thế.”
Hạ Chiêu sang ăn ké dĩ nhiên không tiếc lời khen:
– “Trông cũng được lắm đó, ăn thôi!”
Dịch Thời đã cầm thìa, nghe thế thì hơi dừng lại ngước mắt nhìn cậu một cái:
– “Ừ, mở ra đi.”
Hạ Chiêu múc một muôi đầy bỏ lên cơm, nếm thử một miếng thì ngạc nhiên hết sức. Rõ ràng là ngon cực kỳ luôn, cậu bật ngón cái với Dịch Thời rồi bắt đầu tập trung mà ăn.
Hạ Chiêu không nói mà Dịch Thời cũng không có gì để nói. Cả hai im lặng giải quyết bữa ăn như lúc ăn trưa mọi ngày ở Sweet Time.
Hạ Chiêu rút khăn giấy lau miệng, no nê uống một hớp coca:
– “Tớ rất không ngờ cậu cũng biết nấu cơm đó.”
Dịch Thời:
– “Nấu đại thôi.”
Khiêm tốn đó chứ.
Hạ Chiêu chớp mắt, cố tình giả đò gật khẽ, ra chiều tiếc rẻ nói:
– “Với lại, nhìn cậu cũng đâu giống như là đầu bếp giỏi đâu.”
Dịch Thời mặt không biểu cảm:
– “Lần sau đừng qua nữa.”
Lần sau? Còn có lần sau?
Khó mà nói được vì sao, Hạ Chiêu chợt có chút buồn cười.
Hạ Chiêu gõ bàn một cái bảo:
– “Cho cậu nói lại, cậu mời tớ sang mà.”
Dịch Thời:
– “Cậu lộ quá.”
Dịch Thời cũng không nói cái gì lộ quá, Hạ Chiêu lại hiểu cậu ấy đang nói tới cái gì.
Hóa ra cậu í biết rồi, bộ cậu vòi ăn ké lộ đến thế luôn hả?
Chắc là rõ mồn một luôn.
Có thể được ăn no tâm trạng cực tốt, Hạ Chiêu không những không lúng túng vì bị chọc thủng ý đồ mà ngược lại không khỏi bật cười:
– “Cậu còn biết nấu món gì nữa dợ? Lần sau tụi mình ăn gì?”
Dịch Thời:
– “Bảo đầu bếp giỏi làm cho cậu.”
Hạ Chiêu co được dãn được:
– “Đừng mà, tớ sai rồi, tớ chỉ đùa tí thôi mà. Tớ mới khen cậu nấu ngon còn cho cậu ngón cái mà. Thật ra trong lòng tớ cậu chính là đầu bếp giỏi nhất đó.”
Nói là nói theo kiểu, giọng điệu nói như đúng rồi đi kèm một đôi mắt cười cong cong lộ tẩy ý cười như sao của cậu ấy.
Yên tĩnh mấy giây, Dịch Thời dời mắt khỏi gương mặt cậu ấy, rủ mắt, nói một cách lãnh đạm:
– “Lần sau có thể thử làm món cơm tàu.”